Thịnh Thế Thanh Phong FULL


NGAO THỊNH THẤY TƯƠNG THANH thích ngọc tiểu lão hổ, liền nói với ông chủ, “Ta lấy cái này.”
“Được a.” Ông chủ hì hà cười đáp, “Hai mươi lượng bạc.”
Ngao Thịnh đưa tay lấy bạc, tiện đà trao con tiểu hổ kia cho Tương Thanh.
Tương Thanh cầm ngọc ở trong tay, nhìn dáng vẻ ngây ngô kia của hổ mà cười tít mắt, đoạn lại ngẩng đầu hỏi chủ tiệm, “Ông có con nào hình dáng trông uy vũ không?”
“Có chứ có chứ.” Ông hồ hởi lấy ra một khay ngọc khác cho Tương Thanh chọn.
Tương Thanh lướt nhìn, rồi dừng lại ở con hổ đang vươn vai ưỡn ngực nom rất là khí khái, “Tôi lấy cái này.”
“Được a, cũng hai mươi lượng bạc.” Buôn bán thuận lợi, ông chủ tiệm mặt mày tươi cười hớn hở.

Ngay lúc Tương Thanh cúi đầu lấy bạc trong túi ra thì chợt nghe thấy có tiếng người nói từ phía sau, “Ông chủ, ông thật quá đáng rồi, ngọc này chất lượng bình thường, tuy hình khắc có tinh xảo nhưng cũng nên lấy người ta mười lượng, sao lại hét giá lên gấp đôi?”
Ông chủ nghe xong thì thấy phật ý vô cùng, người mua còn chưa trả giá thì mắc gì kẻ qua đường như mi lại cò kè mặc cả? Đoạn lại ngẩng đầu lên liếc kẻ đứng sau lưng Tương Thanh, thoáng chốc mặt mày ông đã trắng bệch ra, vội vàng đem bạc dúi lại vào tay Tương Thanh, “Haha…khách quan, vị đại gia này nói rất đúng, hai miếng ngọc chỉ hai mươi lượng là đủ rồi a.”
Tương Thanh sửng sốt nhìn, Ngao Thịnh cũng khẽ nhíu mày.

Ông chủ này hình như rất e dè ngoại tộc.

Thịnh ta quay đầu lại liếc nhìn người nọ, vừa thấy vòng dây nanh sói trên cổ hắn thì liền nháy mắt với Tương Thanh.
Ấy vậy mà, lúc ngoảnh đầu nhìn lại chỉ thấy Thanh của hắn thoáng nhíu mi, mặt mày buồn so.

Ông chủ cứ quơ tới quơ lui số bạc trước mặt y nhưng y lại chẳng buồn lấy, mà chỉ thả con tiểu hổ oai vệ kia lại vào trong khay.
Ngao Thịnh đột nhiên hiểu ra – Thanh của hắn muốn tốn bạc để mua lễ vật cho Thịnh hắn, ấy vậy mà ông chủ này lại chẳng thèm nhận.

Nếu vậy thì tính ra, chỉ có mỗi mình Ngao Thịnh là bỏ bạc ra mua hàng.

Tương Thanh thì lại chẳng thể trả lại cho hắn mười lượng, bảo là – Ta mua cái này cho ngươi.

Ngao Thịnh chưa bao giờ muốn rạch ròi phân định điều gì với Tương Thanh nhưng hắn hiểu là y đang rất không vui.

Thoáng chợt thấy đau lòng.

Thịnh ta dứt khoát chẳng nói hai lời, liền dúi hai mươi lượng bạc kia vào tay chủ tiệm, “Tiền đưa rồi thì ông cứ lấy đi, miễn chúng tôi thích là được.”
Dứt lời liền nhanh tay cầm lấy hổ oai vệ be bé kia, nhìn Tương Thanh cười mà rằng, “Nếu mà Ngao Ô oai phong một chút thì hay rồi nhưng đằng này lại cả ngày cứ như mèo lười ấy.

Chỗ nào giống vua của bách thú chứ.

Miếng ngọc này trông giống ta hơn.

Ta thích lắm đấy nhé!”
Tương Thanh đảo mắt nhìn Ngao Thịnh, trong mắt đầy ý cười, tâm tình tựa hồ đã vui vẻ lên.

Ngao Thịnh nhìn thế liền hoan hỉ chẳng kém.

Chỉ cần Thanh vui là Thịnh vui.

Cuối cùng cũng hiểu được vì sao người ta lại hay nói, có là ngàn vàn cũng khó đổi được một nụ cười[1].

Để đổi lấy sự vui vẻ của Tương Thanh thì Thịnh ta có tốn hao bạc tiền cũng đáng.
“Aii, người Trung Nguyên cũng thật lạ.” Ngay lúc này, Manh vương ở phía sau bỗng cất giọng, “Bị người ta lừa bạc vậy mà còn vui được sao?”
Ngao Thịnh ngoảnh đầu lại hỏi, “Vị huynh đài này, chẳng hay đã có ý trung nhân?”
Manh vương cười đáp, “Đương nhiên là có.”
“Như vậy xin hỏi huynh đài, đã từng mua lễ vật tặng cho người đó?” Ngao Thịnh lại hỏi tiếp.

“Đã từng.” Manh vương gật gật đầu.
“Vậy thì xin mạn phép hỏi tiếp, huynh tặng lễ vật cho người đó với mục đích gì?” Ngao Thịnh ảm đạm cười, “Mọi chuyện, đơn giản là vì muốn đối phương vui mà thôi.”
Manh vương chợt ngẩn người ra, nhìn Ngao Thịnh đeo miếng ngọc hình tiểu hổ vào bên hông, xong lại ngẩng đầu nói, “Ta chẳng cần biết tốn hao bao bạc tiền, chỉ cần ý trung nhân của ta vui là được rồi.”
Tương Thanh xấu hổ liếc Ngao Thịnh, nhẹ trách móc —— ngươi việc gì phải giải thích nhiều thế với hắn?
Ngao Thịnh lại mặt mày thản nhiên, đem tiểu hổ ngốc kia đeo vào thắt lưng của Tương Thanh, rồi nắm tay y bước ra phía cửa.

Manh vương kia lại lên tiếng ngăn, “Khoan đã.”
Ngao Thịnh cùng Tương Thanh đứng lại nhìn hắn.

Manh vương lướt mắt đánh giá Ngao Thịnh, sau một lúc mới nói, “Huynh rất có khí phách, ta rất thích huynh.”
Hai người khẽ nhíu mày vì câu nói quá ư thẳng thắn kia.
“Chúng ta có thể uống với nhau vài ly không?” Manh vương đề nghị.
“A.” Ngao Thịnh lịch thiệp từ chối, “Hẹn khi khác vậy, hiện tại ta còn việc phải làm.” Đoạn liền kéo Tương Thanh đi mất.
Hai người vừa đi khỏi, Manh vương khe khẽ thở dài, quay lại nói với chủ tiệm, “Ta muốn mua hai miếng ngọc giống hệt họ.”
“Ách…” Ông chủ xám mặt đáp, “Manh vương, tiểu điếm…chỉ có hai mảnh ngọc như thế thôi ạ.”
Manh vương nheo mắt nhìn ông, lạnh lùng nói, “Chốc nữa ta sẽ phái người đến lấy, ông tốt nhất là mau mau chuẩn bị hai cái giống hệt.” hết lời liền mang theo hai tên tùy tùng vạm vỡ rời đi.
Ông chủ tiệm thất thần lau mồ hôi, đoạn nhanh chóng đóng cửa, sai người nhanh nhanh tạc cho ra hai miếng ngọc y hệt cái đã bán.
Tương Thanh bị Ngao Thịnh kéo ra khỏi ngọc quán, ngoái đầu nhìn lại, “Thịnh Nhi, tên kia là…”
“Mười mươi thì chắc là Thùng Mỡ rồi.” Ngao Thịnh nhíu mày, nắm tay Tương Thanh đi vào một ngõ nhỏ, một ảnh vệ đột ngột phi thân bay xuống từ mái nhà, cẩn thận thuật lại những gì đã nghe thấy ở tửu lâu, xong liền xoay người ly khai.
Tương Thanh khẽ nhíu mày, “Quả nhiên là hắn….”
“Xem ra bọn chúng đang rất nôn nóng quy đổi hoàng kim thành tiền mặt.” Ngao Thịnh cau mày, “Có lẽ thấy đại quân của ta đã đuổi tới cửa nên muốn gom tiền gom bạc chống trả.”
“Tiếp theo chúng ta phải làm gì?” Tương Thanh lo lắng hỏi.
Ngao Thịnh mỉm cười, đè Tương Thanh vào tường, hôn môi y qua lớp khăn mỏng, “Làm chuyện nên làm.”
Tương Thanh tròn mắt nhìn Ngao Thịnh, lại chợt nghe thấy có tiếng bước chân phía đầu ngõ, từng âm một nặng nề, nghe ra thì đó chính là Vưu Đồng cùng hai tùy tùng vai u thịt bắp.
Ngao Thịnh vừa đè Tương Thanh sát chặt vào tường vừa liếc mắt nhìn Vưu Đồng cùng tay sai.

Ba kẻ vừa đến khi trông thấy Ngao Thịnh và Tương Thanh âu yếm hôn nhau lại chẳng có chút ngượng ngùng thậm chí lại còn thấy hứng thú, dõi mắt nhìn.

Một lúc sau, Ngao Thịnh buông Tương Thanh, lạnh lùng liếc nhìn đám người quấy rầy.

Vưu Đồng sờ mũi, dẫn người rời khỏi.
Tương Thanh khó hiểu hỏi, “Tên kia sao lại thế?”
Ngao Thịnh mỉm cười đáp, “Không biết, có lẽ là hắn có sở thích biến thái, thích nhìn người ta thân thiết.” Đoạn liền kéo tay Tương Thanh, “Thanh, chúng ta đi tìm Lưu Bật Chi thôi.”
“Uhm.” Tương Thanh gật gật đầu, cùng Ngao Thịnh rời khỏi ngõ vắng.
Vưu Đồng đứng ở phía xa, nhìn Ngao Thịnh nắm tay Tương Thanh đi về phía phủ Lưu Bật Chi, lại vươn tay sờ sờ nanh sói đeo trước cổ, xoay người đi ra khỏi thành, đến bên một chiếc xe ngựa dựng ven đường.
Vưu Đồng vén mành lên xe.

Bên trong, hai nam tử trẻ tuổi vô cùng xinh đẹp đang nằm, vừa trông thấy hắn liền ngồi dậy nghênh tiếp.
Vưu Đồng ngồi lên đệm bằng da hổ, nheo mắt nhìn hai nam tử nọ, bỗng ra lệnh, “Hai người làm thử cho ta xem.”
“A?” Hai người khó hiểu nhìn nhau, lại quay đầu hỏi Vưu Đồng, “Vương…”
“Làm cho ta xem! Nhanh lên!!” Vưu Đồng thần tình hứng thú, tựa tay lên bàn nhỏ bên cạnh mà dõi mắt nhìn.
“Nhưng không phải người đã nói là…tư thông là tội chết sao?” Một người e sợ hỏi.
“Còn cãi lời cũng là tội chết.” Vưu Đồng lạnh lùng nói, “Làm đi! Phải kịch liệt một chút”
Hai người e dè nhìn nhau, đoạn lại nhích đến gần, ôm nhau và trao cho đối phương những nụ hôn triền miên.
Vưu Đồng chăm chú dõi theo, nhếch mép cười nhẹ, rồi lại phất tay ra hiệu cho người mau mau đánh xe đi.
Xe ngựa thẳng tắp chạy về hướng hành cung của Manh vương.

Bên trong xe, Vưu Đồng nghiêng mắt nhìn hai thân thể không ngừng quấn lấy nhau, phập phồng lên xuống, không khí xung quanh tản mác ra vẻ mị nhân khó tả.


Vưu Đồng lại vươn tay sờ nanh sói trước ngực, miệng lại dẫn ra một nụ cười đầy quái dị.
“Uiii.” Ngao Thịnh đang đi lại bỗng cảm thấy tóc gáy dựng đứng lên, đưa tay lên xoa xoa.

Tương Thanh lo lắng hỏi, “Ngươi bị sao vậy?”
Ngao Thịnh lắc đầu đáp, “Chả biết nữa, bỗng dưng thấy lành lạnh cả người.”
“Đừng đùa!” Tương Thanh nhíu mi, “Thật không ngờ nhanh vậy mà ta đã gặp được Manh vương, chỉ tiếc là vẫn không hành động được gì.”
“Lúc nãy ngươi không nghe ảnh vệ nói sao?” Ngao Thịnh lại nói, “Tên Manh vương đó gì cũng tốt, nhưng lại quá ư bệnh hoạn.”
Tương Thanh khẽ nhíu mày, “Lẽ nào đa số đế vương đều thế ư?”
Ngao Thịnh trừng mắt nhìn y.
Tương Thanh vội cười nói, “Ngươi là ngoại lệ, bởi vì được ta dạy nên là một quân vương tốt.”
Ngao Thịnh bật cười, lén vươn tay véo nhẹ eo Tương Thanh một cái, “Ta cũng rất ư là biến thái đấy nhé.

Nhưng ta không bạ ai cũng rờ rẫm, chỉ muốn rờ rẫm mỗi ngươi!”
Tương Thanh trừng mắt lườm hắn một cái dài.

Thịnh ta lại nhăn răng ra cười đểu.
Hai người đi đến trước cửa nha phủ.

Tên giữ cửa hiển nhiên là nhận ra hai vị đại gia này nên liền niềm nở nghênh đón.

Ngao Thịnh âm thầm lắc đầu, cái nha môn này đúng là chán ngán mà…Đời nào lại có phủ nha nào có tiền mới tiếp không tiền mời đi…Ngươi chỉ cần có bạc thì liền có thể tùy tiện ra vào cửa quan.

Đây là thứ lý lẽ gì chứ?
Tương Thanh cùng Ngao Thịnh được đưa đến thư phòng của Lưu Bật Chi.

Lưu Bật Chi vội bỏ công văn trên tay xuống, tiến lên đón tiếp.

Hai bên xã giao đôi ba câu, Ngao Thịnh liền nói thẳng ra hắn đã chấm trúng ngọc quán ở ngã tư đường kia.

Muốn mở tiền trang trên con phố ấy, lại còn chuẩn bị cả vốn liếng mở thêm vài chi nhánh ở trấn khác.

Mặc khác, sau một vòng xem xét, hắn thấy nơi đây không có nhiều đổ phường, kỹ viện xướng lâu cũng chỉ là hạng xoàng, đây đúng là cơ hội tốt để hắn kiếm lợi nên muốn mở thêm vài gian hàng khác nữa.
Lưu Bật Chi nghe xong mặt mày hớn hở vô cùng mà hỏi Ngao Thịnh, “Tề huynh, sau khi mở tiền trang rồi chẳng hay có nhận mối mua bán lớn?”
Ngao Thịnh vờ nhíu mày, “Lớn cỡ nào?”
“Ách… Hoàng kim.” Lưu Bật Chi dò hỏi.
“Sao cơ?” Ngao Thịnh gật gật đầu, cười nói, “Thế thì còn phải xem đó là vàng tảng hay vàng vụn, là vàng công hay vàng tư.”
“Ách…Tề huynh nói thế nghĩa là sao?” Lưu Bật Chi khó hiểu hỏi.
Ngao Thịnh giải thích, “Đơn giản thôi, nếu là vàng tảng thì sẽ thành vàng vụn còn vàng công liền thành vàng tư.

Tiền trang của ta đã ra tay rồi thì ma không hay quỷ không biết.

Vàng tảng biến vàng vụn, vàng vụn thành vàng công, vàng công tức khắc hóa vàng tư.

Ta vốn một lãi hai a…Lưu đại nhân hẳn biết việc biến vàng công thành vàng tư mà nhỉ? Mặt bằng của ta mở ra trên đất của Lưu đại nhân, chỉ cần ngài môi giới giúp, giới thiệu các quan viên khác đến chỗ ta gửi vàng, ta chỉ lấy lãi một phân còn đại nhân thì miễn.”
“Ha ha.” Lưu Bật Chi vui vẻ nói, “Hóa ra Tề huynh rất am hiểu về chuyện này.”
Ngao Thịnh cũng cười đáp, “Lưu đại nhân, người không tạo quỹ thì không lãi, cây không bón phân cây chẳng lớn.


Có mấy ai lại chỉ dựa vào lương ba cọc ba đồng mà giàu được? Chuyện gì cũng vậy, phải khôn khéo một chút.

Tiền trang của ta chẳng qua chỉ là muốn tạo cơ hội cho cho những người đó mà thôi.”
“Tốt tốt.” Lưu Bật Chi gật gật đầu, “Không dối gạt gì Tề huynh, ta không thể đổi vàng công ra vàng tư được.

Bấy lâu vẫn phải luôn dùng cách là cắt xén bạc của người khác.

Tiếc là số lượng có hạn hơn nữa lại quá ư là phiêu lưu, ta cũng e ngại nhiều điều….Lần này, ta thay một hộ khách muốn nhờ Tề huynh biến vàng tư thành vàng công.”
Ngao Thịnh nghe xong, khẽ nhíu mày, mặt vờ hiện ra vẻ khó xử, “Lưu đại nhân, chuyện này, nếu số lượng vàng quá ít thì e khó mà thành.”
Lưu Bật Chi gật đầu, nói, “Mọi chuyện cứ nghe theo ý huynh.”
“Vàng tư biến vàng công, đơn giản mà nói thì là, lấy tiền bất chính tẩy cho sạch, trở thành tiền của vất vả kiếm ra.

Còn vàng thì phải bỏ công đúc lại, sau đó còn phải quy ra bạc, đổi đen thành trắng…Chuyện này cần nhân lực rất lớn.

Cuộc mua bán này quá ư là tốn kém.

Nếu như số lượng quá ít ỏi thì khó lòng nên cơm nên gạo…Ở Thượng Dung này lẽ nào lại không có vị đại quan nào?”
“Hắc hắc.” Lưu Bật Chi cười mà rằng, “Lần này, người mà ta giới thiệu với Tề huynh rất có thể sẽ trở thành mối lớn về sau.”
“Thật không?” Ngao Thịnh mặt đầy vẻ kinh ngạc, “Lưu đại nhân, thật có nhà cái lớn mạnh thế ư? Thế thì ta phải nhanh nhanh nhận lời thôi.”
“Tề huynh, có từng nghe tới tiếng Manh vương?” Lưu Bật Chi đứng lên đóng lại cửa thư phòng, thấp giọng hỏi.
Ngao Thịnh nhíu chặt mày, “Đương nhiên là có nghe, nhưng đó không phải là phiên vương của miền Nam sao? Chẳng phải lần này đương kim Hoàng thượng thân chinh nam hạ là vì muốn thâu tóm miền Nam vào Trung Nguyên sao? Cũng vì chuyện đó mà ta mới muốn dừng chân ở vùng này, đợi đến khi Thịnh Thanh thái bình rồi, cũng giữ được chút tiền của cho mình.”
“Lẽ nào Tề huynh không chút hứng thú với số hoàng kim trong tay Manh vương?” Lưu Bật Chi cười hỏi.
Ngao Thịnh nhíu mày, lắc đầu, “Lưu đại nhân, tuy có nhiều nhưng cũng chẳng dám ham.”
Lưu Bật Chi ngẩn ra, “Sao lại không?”
“Ai, đại nhân a, tiền nhiều thì thích thật đấy nhưng tiền cũng chẳng quý bằng mạng.

Hiện giờ Hoàng thượng đã đến đây, nếu phiên vương miền Nam đột nhiên tài lực dồi dào, thì trận chiến này sẽ hết sức gian nan.

Cuối cùng, Hoàng Thượng rất có thể sẽ truy cho ra nguồn tài lực của Nam Man.

Một khi đã tra xét, biết được đó chính là vàng công thì long nhan sẽ phẫn nộ mà cho người trừng trị kẻ thông đồng.

Lưu đại nhân, đến lúc ấy, ta và ngài không phải chỉ đơn giản là bị chém đầu, mà là tru dị cả tộc.”
Ngao Thịnh cố tình tỏ ra lo lắng đủ đường, chỉ biết bo bo lo mạng mình, vì nếu quá dễ dàng gật đầu đồng ý thì sẽ khiến Lưu Bật Chi càng thêm nghi ngờ.
“Tề huynh, huynh nói vậy là không nghĩ tới một phương án khác rồi?” Lưu Bật Chi tự tin nói.
“Phương án gì cơ?” Ngao Thịnh có chút chuyển bất quá loan đến.
“Chính là…đương kim Hoàng thượng sẽ thua thảm trận này.” Lưu Bật Chi đắc ý cười.
Ngao Thịnh giật mình, ngoảnh đầu lại nhìn Tương Thanh.

Hai người không khỏi hiện lên vẻ sửng sốt.

Ngao Thịnh lại hỏi tiếp, “Lưu đại nhân….Lẽ nào huynh lại cho rằng, bốn mươi vạn đại quân của Hoàng thượng lại bại dưới tay của một phiên quốc nho nhỏ?”
“Ha hả.” Lưu Bật Chi âm trầm cười, “Không dối gạt gì Tề huynh, không những là thua mà còn thay triều đổi vị.”
Ngao Thịnh nhíu mày nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ vẻ tự nhiên, lòng thì không ngừng rủa xả – Giỏi cho Lưu Bật Chi ngươi, chờ coi đến lúc ta lột da bầm thây ngươi ra!
“Chuyện này khó mà nói trước được.” Ngao Thịnh tỏ ra hoảng sợ, đứng dậy nói, “Cục diện quá ư rối loạn, không phải là lúc ta nên mở tiền trang!” lại liên tục lắc đầu lẩm bẩm, “Không phải lúc! Ta phải suy tính lại mới được.” Cúi đầu vái chào như thể muốn cáo từ.
“Ai!” Lưu Bật Chi vội ngăn lại, “Tề huynh, việc gì cũng có hai mặt cả!”
Ngao Thịnh chau mày hỏi, “Thế nào là hai mặt?”
“Huynh cứ nghĩ, việc này một khi thành…huynh liền trở thành khai quốc công thần.

Đến lúc đó, sẽ được phong làm vương.

Như thế chẳng phải sẽ tốt hơn làm một thương nhân sao?”
Ngao Thịnh sửng sốt, chăm chăm nhìn Lưu Bật Chi một lúc, chốc sau mới nói, “Lưu đại nhân, nhà cái mà ngài giới thiệu cho ta…lẽ nào là Manh vương sẽ đăng cơ ngày sau?”
“Hư.” Lưu Bật Chi xua tay, “Thiên cơ không thể tiết lộ! Tề huynh, ý huynh thế nào?”
Ngao Thịnh nhíu mày, tựa hồ do dự.
“Tề huynh.” Lưu Bật Chi mỉm cười, thanh âm không còn vẻ thân mật như trước, “Chuyện này, ta chẳng qua cũng chỉ là kẻ trung gian…Song có một số việc, một khi đã biết rồi…hoặc là trở thành bằng hữu hoặc thành kẻ địch.”
“Ai.” Ngao Thịnh giật mình nói, “Lưu đại nhân là đang uy hiếp ta.”

“Ta nào có ý đó.” Lưu Bật Chi mỉm cười xua tay, “Chẳng qua là đang nhắc nhở mà thôi.”
Ngao Thịnh nhíu mày thở dài, tựa hồ có chút bồn chồn, “Như vậy đi, Lưu đại nhân, ngài cho ta chút thời gian để suy nghĩ lại.

Chuyện này can hệ đến tính mạng của gia quyến, ta phải suy ngẫm cho kỹ càng mới được.”
“Được.” Lưu Bật Chi sảng khoái gật đầu, “Ngày mai, Tề huynh có thể cho ta một câu trả lời thuyết phục chứ?”
“Nhanh như vậy sao?” Ngao Thịnh nhíu mày, “Thư thả vài ngày được không?”
Lưu Bật Chi nhếch môi cười, “Tề huynh, nếu huynh có thể khuyên Hoàng thượng cùng bốn mươi vạn đại quân đó thư thả vài ngày thì ta liền chiều theo ý huynh.”
“Sách…” Ngao Thịnh cau mày lắc đầu, “Thế này khác gì hại ta…vốn cứ ngỡ rằng đã tìm được chốn phát tài, nào ngờ rớ phải củ khoai nóng bỏng tay.”
“Hắc hắc.” Lưu Bật Chi vốn định vươn tay bắt lấy Ngao Thịnh, nhưng Tương Thanh đã nhanh vung tay áo đánh bạt gã ra.

Lưu Bật Chi tay tuy không thương tích nhưng lại sưng đỏ lên, giật mình mà nhìn Tương Thanh, “Aiii…tùy tùng của Tề huynh đúng là võ công tài ba.”
Ngao Thịnh nhíu mày, tựa hồ phật ý khi nghe gã bảo Tương Thanh là tùy tùng, “Hôm nay tạm thời tới đây.

Ta về ngẫm lại, ngày mai ta sẽ cho Lưu đại nhân một câu trả lời thuyết phục.” Đoạn liền kéo Tương Thanh rời khỏi đó.
Đợi đến khi hai người đi rồi, Lưu Bật Chi vừa xoa xoa tay mình vừa nói, “Ai…Gan nhỏ quá thì chẳng làm nên trò trống gì, lẽ nào chưa từng nghe qua? Thời đại này, to gan thì sống còn hèn nhát quá cứ chờ mà chết!” rồi lại quay đi phân phối hạ nhân, “Phái người theo dõi chúng, nếu có gì bất thường, cứ giết!”
“Dạ.” Thủ hạ nhận lời lui xuống.
“Thịnh Nhi.” Tương Thanh bị Ngao Thịnh kéo ra cửa, thấp giọng hỏi, “Vì sao không đồng ý với hắn?”
Ngao Thịnh cười đáp, “Lạt mềm buộc chặt.

Nếu quá nhanh mà đã đồng ý thì khó tránh khỏi bị hoài nghi.

Hắn ta trời sinh tính tình đa nghi.

Ta phải nhẫn nại đọ sức với chúng.

Dẫu sao thì chúng gấp chứ ta thì không.”
Tương Thanh nghe xong gật gật đầu, “Ngươi thật rất giỏi.”
Ngao Thịnh kéo Tương Thanh đến sát vào người, thấp giọng hỏi, “Thanh, ta và hắn không ngừng dối gạt lẫn nhau, chắc là ngươi không thích nghe?”
“Chẳng phải là vì cần thiết nên mới làm thế sao.” Tương Thanh lắc lắc đầu, “Ta hiểu mà.

Ta chỉ lo khi thấy ngươi vất vả thế thôi.”
Ngao Thịnh cười xòa, “Tuy là có hơn mệt mỏi một chút nhưng lần này quả thật rất thuận lợi.

Ngày mai ta sẽ phái Tống Hiểu đưa quân đến Thục Trung chờ sẵn.”
“Cái gì?” Tương Thanh lo lắng, “Toàn quân đi rồi người sẽ gặp nguy hiểm thì sao?”
Ngao Thịnh thản nhiên đáp, “Không phải là đã có ngươi sao?”
“Như vậy…” Tương Thanh gật gù, “Ta thề sẽ lấy cả tính mạng mình ra bảo hộ ngươi chu toàn.

Nhưng ta vẫn thấy mình năng lực có hạn.”
Ngao Thịnh bỗng đứng khựng lại nhìn y, “Ngươi vừa nói gì?”
Tương Thanh trừng mắt nhìn lại, “Ta…năng lực có hạn.”
“Câu trước nữa.”
......!Tương Thanh đảo mắt nhìn nơi khác.
Ngao Thịnh cười lắc lắc đầu, kéo y đi tiếp, “Chiêu này của ta là bí quá hóa liều.

Nếu đại quân cứ ở mãi một chỗ thì sẽ khiến người ta hoài nghi…”
“Thế thì phải để Tần bảo chủ và Mộc Lăng huynh ở lại chứ.” Tương Thanh chu đáo nghĩ, “Ít ra cũng sẽ có người ứng phó ngươi.”
Ngao Thịnh mỉm cười, tự tin nói, “Ta chỉ cần có một Tương Thanh là đủ rồi.”
Tương Thanh thoáng sửng sốt.
“Chỉ cần ngươi ở cạnh ta.” Ngao Thịnh bĩu môi nói, “Có ngươi bên cạnh, Ngao Thịnh này có phải ngán ai.

Một phiên vương như hắn có là gì? Ta là chân mệnh thiên tử cơ mà.”
Tương Thanh ngẩn người, cúi đầu không nói, đi theo sau Ngao Thịnh, vừa đập vào tầm mắt là ngọc tiểu hổ oai vệ kia.

Tiểu hổ tuy nhỏ nhưng dáng vẻ đường bệ, thần khí hơn người..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui