Thịnh Thế Thanh Phong FULL


HAI TÊN BINH LÍNH NGƯỜI HÁN đi đến bên bàn, giương mắt đánh giá Ngao Thịnh cùng Tương Thanh.

Mắt thấy cả hai đều là một thân y phục gấm vóc, khí độ bất phàm, vừa nhìn đã biết là người có quyền có thế.

Bọn chúng vốn quen thói ngang ngược ở chốn này, chỉ cần là kẻ có tiền thì liền đâm ra ý siểm nịch để lừa lọc.

Mấy ngày nay vắng vẻ chẳng có ai để hôi của, nên lúc này cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều, liền nịnh nọt cười đến gần, “Hai vị nhìn không giống là người địa phương?”
Ngao Thịnh nghiêng đầu nhìn hai tên kia, thấy ngôn hành cử chỉ đầy xu nịnh như thế thì liền bất mãn.

Chúng làm gì có dáng vẻ của binh lính cơ chứ? Lưng cong dáng khòm đầy luồn cúi, mặt mày nịnh bợ đáng khinh, nhìn chẳng khác gì phường đầu đường xó chợ.

Thịnh ta thờ ơ hỏi, “Các ngươi là quân dịch khu nào?”
Hai tên kia giật mình, liếc nhìn đối phương.

Dân chúng bình thường chỉ cần nhìn thấy quan nha quân dịch thì liền khúm núm cúi đầu khom lưng rồi, nhưng nam nhân trước mặt này lại chẳng chút mảy may e dè chúng, tựa hồ còn tỏ vẻ cao cao tại thường nữa chứ.

Có lẽ là người khá có địa vị.
Hai quan binh trong lòng không khỏi có chút bồn chồn lo lắng cầu mong người đối diện đừng là nhân vật tai to mặt lớn nào, còn miệng lại giảo hoạt hỏi, “Hắc hắc, chẳng hay hai vị có phải là người trong nha môn không?”
Ngao Thịnh cười nhạt, “Không.

Bọn ta chỉ là thương lữ tình cờ ngang qua đây.”
“A…là người buôn bán.” Hai tên nhẹ nhàng thở ra, lại hỏi, “Vậy…phải chăng là đến từ Lạc Đô?”
Ngao Thịnh lắc đầu, “Không.

Bọn ta đến từ Ba Đông Quận.”
“À.” Biểu tình trên mặt chúng rõ ràng thả lỏng vài phần, nhìn Ngao Thịnh nói, “Nhìn hai vị công tử như vậy, gia cảnh hẳn là bề thế lắm.

Bọn tôi ở đây đã lâu nhưng là lần đầu gặp được người giàu có như hai vị.”
Đúng lúc, hai tên dị tộc kia cũng đã đi đến.

Một tên trong số đó lảo đảo ngã xuống cạnh chỗ Tương Thanh.

Tương Thanh nhíu mày nhìn, tên kia vừa hay cũng ngẩng đầu lên đối diện với y.
Tương Thanh vận bộ bạch y mà Ngao Thịnh thích nhất, ngũ quan thanh tú đoan chính.

Tên quân dịch kia có vẻ đã say đến mụ mẫn đầu óc, nên mông mông lung lung thấy người trước mắt này thật quá ư xinh đẹp, liền đánh bạo rướn người bắt lấy tay Tương Thanh.
Ngao Thịnh chau mày, nâng tay hất cả bát trứng hấp chưa hề động đũa kia vào mặt tên lính nọ, đoạn lại vẫy tay phóng cả bó đũa cắm trong ống tre găm thẳng vào bàn tay đang định chạm vào Tương Thanh…trong nháy mắt, mắt đã chảy đầy bàn.
“AAAA.” Tên kia thảm thiết rống lên, một tay vừa bưng gương mặt sưng vù vừa ôm bàn tay đầm đìa máu.

Ngao Thịnh nhếch mép lạnh lùng cười, vung chân hất cả chiếc bàn, tên kia ngã nhào vào bên chân Ngao Thịnh, chưa kịp hét toáng lên thì đã bị Thịnh ta giẫm cho một cước.
Tên quân dịch vừa hốt hoảng vừa đau đớn, say gì cũng vội tỉnh, miệng lại không ngừng hô hào tán loạn chẳng hiểu ra làm sao.
Tên đồng bọn thấy vậy cũng liền rút đao ra, xấn về phía Ngao Thịnh.

“Đinh” một tiếng, thanh đao đang lao vào Ngao Thịnh đã bị Tương Thanh dùng một phiến đá đánh bật ra.


Tên bao đồng kia chưa kịp hiểu thế nào thì Tương Thanh đã trở tay túm lấy đai lưng, ném gã lên không trung…tên nọ trực tiếp đáp thẳng lên lưng của gã chiến hữu đang nằm sóng soài dưới đất.

Ngao Thịnh rụt chân về, đợi cả hai tên đều đè chồng lên nhau thì liền mượn đà bồi thêm một cước nữa.
Còn hai tên người Hán kia chỉ biết sợ hãi trơ mắt nhìn.

Đồng bọn của chúng vốn là quân nhân nhưng hai vị khách lạ này lại còn lợi hại hơn gấp bội, nếu ngu ngốc xen vào thì kẻ thiệt chỉ có chúng mà thôi.

Nghĩ vậy, chúng liền xoay lưng định bỏ của chạy lấy người, nhưng Ngao Thịnh lại lạnh lùng lên tiếng, “Đợi đã!”
Hai tên phập phồng lo sợ dừng bước, quay đầu lại nhìn Ngao Thịnh.
Ngao Thịnh liếc nhìn chiếc bàn mà chúng vừa ngồi, hạ lệnh, “Quay trở lại, ngồi xuống ăn mì.”
Hai tên mặt đầy vẻ van nào, vừa định mở miệng xin tha thì Ngao Thịnh đã cướp lời, “Bây giờ, ta hỏi cái gì các ngươi phải ngoan ngoãn trả lời cái nấy.

Không nghe thì chặt một ngón tay.

Nói láo thì chặt hai ngón tay.

Còn nếu dám chạy liền chém bay đầu các ngươi.”
“Đại hiệp…xin tha mạng!” Hai tên kia quỳ rạp xuống đầu cầu xin, “Bọn tôi…bọn tôi có mắt như mù!”
“Ngồi xuống.” Tương Thanh lạnh lùng nói, “Lẽ nào nãy giờ các ngươi nghe mà không hiểu?”
“Dạ…dạ…ngồi ạ.” Hai tên hoảng sợ ngồi xuống.

Đúng lúc này, Mộc Lăng từ trong bước ra, mang theo hai bát mì, đặt xuống trước mặt chúng, cười mà rằng, “Ăn đi.

Vất vã lắm ta mới nấu được đó! Một giọt nước cũng không được chừa lại!”
Hai tên quân dịch mặt mày đau khổ nói, “Tổ thiên gia…bọn tôi chỉ là tiểu binh thay người ta bán mạng thôi.

Mấy chuyện táng tận lương tâm ấy không phải do chúng tôi muốn làm đâu, nhưng nếu không nghe lời sẽ bị trừng phạt ngay.”
“Gì cơ?” Ngao Thịnh lạnh lùng cười, “Lũ các ngươi mà cũng biết cái gì gọi là táng tận lương tâm ư? Thế có biết thế nào là báo ứng không?”
“Dạ biết…biết ạ!” hai tên liên tục dập đầu.
“Nói đi, chuyện xấu xa đã làm gần đây là gì?” Ngao Thịnh nghiêm mặt hỏi.
“Bọn tôi…vì muốn ứng phó xa giá của Hoàng thượng, nên hai ngày trước, tri phủ Lưu Bật Chi đã hạ lệnh cho chúng tôi phải bắt nhốt tất cả khất cái trên đường cùng những người cơ nhỡ…Vì lo là sẽ có người cáo trạng nên đã đoạt lấy trẻ con trong trấn để làm con tin.”
“Hiện đang giam giữ ở đâu?” Ngao Thịnh lại hỏi.
“Dạ…ngay tại…đại lao bên trong nha môn tri phủ.” Binh lính nhỏ giọng trả lời.
“Cái gì?” Tương Thanh giật mình, “Các ngươi nhốt trẻ con trong đại lao?”
“Tôi…đây cũng không phải là chuyện mà chúng tôi có thể tự quyết định…”
“Ăn mì đi!” Mộc Lăng không đợi gã biện giải, liền buộc ăn mì.
Hai tên mặt nhăm mày nhíu, cúi đầu lấy đũa khuấy mì lên thì thấy nước dùng đen còn hơn than.

Thế có khác nào giết người đâu!
“Lưu Bật Chi sao lại có thể vô pháp vô thiên như thế? Lẽ nào hắn muốn tạo phản?” Ngao Thịnh cười gằn.
“Dạ…bọn tôi chỉ là tiểu tốt nhưng có nghe được loáng thoáng…quả là ngài ấy có ý định thế…” Quân dịch lí nhí đáp, ui…bụng hình như không thoải mái lắm.
Ngao Thịnh nheo mắt hỏi, “Có cách nào để ta gặp được hắn không?”
“Ngài…chỉ cần bỏ tiền ra là có thể.” Tên kia vừa xoa bụng vừa nói, “Uiii…có rất nhiều thương nhân, nếu muốn buôn bán ở đây hoặc là cần hỗ trợ thì thì mang ngân phiếu đến gặp đại nhân.


Tiền càng nhiều thì việc càng nhanh.”
Ngao Thịnh mày như xoắn lại vào nhau, “Phải đưa bằng cách nào?”
“Úiiii….cái này cũng đơn giản thôi.” Gã gập người ôm bụng, khó khăn nói, “Chỉ cần đi đến trước nha phủ, nói rõ tên họ gia thế, rồi đút lót cho tên đưa tin chút tiền.

Tiền đó là tiền mở cửa.

Người bên trong sẽ dựa vào tiền nhiều hay ít mà phân nặng nhẹ.

Nhưng mà, tên giữ cửa đó khá là tham lam, nếu ít quá hắn sẽ khó dễ cho xem… Lưu đại nhân sẽ coi tiền mở cửa là bao nhiêu, nếu vừa lòng thì liền tuyên gọi còn nếu phật ý thì sẽ cho người đưa thư hẹn ngày gặp mặt.

Hoặc không vừa lòng nữa thì sẽ nhắm mắt ngó lơ, coi như ngài chưa từng đến, chuyện ngài muốn nhờ cũng coi như xong.”
“Bất kì ai khi đến Thượng Dung phủ buôn bán thì cũng đều phải đút bạc cho Lưu Bật Chi ư?”  Tương Thanh khó hiểu hỏi.
“Dạ phải ạ.

Ở đây, rồng tiên cũng khó lòng cường áp được rắn độc.

Mọi chuyện lớn nhỏ đều nho Lưu đại nhân định đoạt.

Ngài nếu ở đây mở hàng buôn bán mà không giao tiền bảo kê thì chỉ tổ rước thiệt vào thân thôi.

Nhẹ thì mất hàng mất quán còn nặng thì vào nhà lao ăn cơn tù.”
“Tên Lưu Bật Chi ấy cũng biết cách làm giàu gớm nhỉ…Song, hắn tuy kiêu ngạo nhưng chẳng qua cũng chỉ là một tri phủ nhỏ nhoi.

Lẽ nào chẳng chẳng có thượng cấp nào trị được hắn?”
“Vô dụng thôi.” Tên nọ thành thật đáp, “Có phiên tộc chống lưng cho đại nhân.”
“Sao?” Ngao Thịnh nhíu mày hỏi, “Vì sao hắn lại có giao tình thâm sâu với dị tộc như thế?”
Gã kia cau mày ôm bụng, khổ sở đáp “Chuyện này nếu nói ra thì sẽ rơi đầu mất.”
“Không nói thì cũng rơi đầu.” Tương Thanh cười nói, “Một khi ngươi đã quyết không nói rồi thì chỉ có chết!” đoạn liền nhấc chân giẫm lên lưng tên lính ngoại tộc đang nằm thoi thóp kia…Hai gã đáng thương chỉ còn biết rên rỉ xin tha.
“Chúng tôi nói…nói mà!” Chúng thành thật khai toẹt ra hết, “Đại nhân hình như là có ước định gì đó với phiên vương Manh Bộ.

Họ âm thầm gop góp hoàng kim, sửa chữa và chế tạo vũ khí…Tựa hồ là muốn tạo phản.

Hai bên qua hệ vô cùng chặt chẽ.

Nghe đâu lần này còn được ai đó hiệp trợ, khả năng thành công rất lớn.”
Ngao Thịnh trên mặt thế nhưng chỉ vẽ ra một nụ cười thản nhiên.

Tương Thanh vừa nhìn đã hiểu ý nghĩa của nụ cười này.

Lưu Bật Chi nếu không khai trừ thì liền trở thành mối họa của Thịnh Thanh.

Nhưng may là lần này, dọc đường đi đã gặp người tiều phu nọ.


Như vậy, một khi Ngao Thịnh khai chiến với Nam Man, nội bộ còn chưa giải quyết ổn thỏa thì liền lâm vào thế hai bề nguy hại.

Nguy hiểm khôn cùng.
Ngao Thịnh suy nghĩ một lúc lại hỏi, “Phần lớn khách thương lui tới nơi này là để buôn bán mặt hàng gì?”
“Dạ, phần lớn là họ mua đặc sản của miền Nam để đem đến phương bắc hoặc là lấy lương thực của phương bắc bán lại cho phiên tộc.

Nhưng mà ấy hả, thứ Lưu đại nhân chuộng nhất là nhìn thấy các thương nhân hiềm khích với nhau.

Còn cái mà ngài ấy ghét nhất là thấy ai buôn gạo bán thóc hoặc là mở tiền trang (ngân hàng).”
Ngao Thịnh gật gật đầu, ngoảnh đầu nhìn Mộc Lăng, Mộc Lăng thấy bọn chúng ôm bụng đầy đau đớn, bèn nói, “Ăn xong chưa! Ai cũng không được bỏ mứa!”
“Công tử…xin hãy tha mạng!” Hai gã gập người hỏi, “Này…Đau quá! Ngài cho bọn tôi ăn gì vậy?”
Mộc Lăng khơi mào khóe miệng cười, nói, “Tam thi hoàn.”
“Tam tam......” Hai gã vừa nghe tên thì liền biết đấy chẳng phải thuốc bổ gì, “Xin ngài tha mạng! Những gì không nên nói bọn tôi cũng đều nói hết rồi!”
“Hừ…cậy quyền hiếp dân.

Các ngươi biết gì gọi là Tam thi hoàn không?” Mộc Lăng nhếch mép cười đểu, “Chính là sẽ khiến các ngươi đau đến chết đi sống lại, tổng cộng ba lần, hai lần thì vật vã sống lại còn lần cuối cùng liền biến thành tử thi.”
Hai gã sợ hãi trợn trừng mắt.

Ngao Thịnh gọi ảnh vệ đến, áp giải bốn tên này đến doanh địa bí mật, để Tống Hiểu thẩm vấn chúng.
Ảnh vệ vừa giải người đi, Ngao Thịnh liền mang một bát mì khác đẩy đến trước mặt Tương Thanh, ân cần nói, “Thanh à, mau ăn đi, ăn xong rồi ta liền tìm nơi nghỉ chân.

Sáng mai chúng ta liền đến nha phủ tìm tên Lưu Bật Chi kia.”
“Ừm.” Tương Thanh gật đầu.
Sau khi ăn mì xong, Ngao Thịnh liền phái người đưa lão thái thái cùng tiểu cô nương kia lánh đến Thục Trung thu xếp an ổn cuộc sống cho hai bà cháu.

Lúc sau, bốn người liền sóng vai đi ra ngõ nhỏ, tìm một gian khách điếm nghỉ chân.
“Thật sự là buồn cười!” Tần Vọng Thiên vừa nghĩ đến việc Lưu Bật Chi bắt nhốt những đứa trẻ vô tội trong đại lao thì liền thấy phẫn nộ.
Bốn người đi đến phố lớn, Ngao Thịnh chợt dừng chân, trầm mặc một lúc liền nói, “Đại ca, ta muốn chia nhau ra hành động.”
Tần Vọng Thiên tinh tường hỏi, “Ý của đệ là, đệ và Tương Thanh sẽ đến gặp tên tri phủ đó còn ta và Mộc Lăng thì âm thầm đi điều tra?”
Ngao Thịnh gật gật đầu, “Đúng vậy.”
“Thế cũng được.” Mộc Lăng cũng tán thành, “Cách này không tồi.

Thuận tiện chúng ta phải xem thử tên khốn đó đã làm bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý rồi.” Dứt lời liền bước về phía Tần Vọng Thiên, vẫy tay chào hai người Thịnh Thanh.
Đợi đến khi Tần Mộc đã đi khuất rồi, Ngao Thịnh mới kéo tay Tương Thanh, “Đi thôi, trước tìm nơi nghỉ chân đã.”
“Cũng được.” Tương Thanh cùng hắn sóng vai đi.

Lúc này, đêm đã dày hơn, Thượng Dung nằm ở phía Nam, ban ngày tuy oi bức nhưng đến đêm khí trời lại thoáng mát.
Thượng Dung là một trấn nằm ở biên thùy, không náo nhiệt xa hoa bằng Lạc Đô.

Ngao Thịnh nắm tay Tương Thanh đi giữa phố phường vào lúc đêm phủ sương.

Tay lồng vào tay, cảm nhận hơi ấm tỏa ra từ đối phương.

Ở đây thật tốt.

Không người nhận ra họ là ai.
Ngao Thịnh quay sang, quan hỏi, “Có lạnh không?”
Tương Thanh cười, lắc lắc đầu, “Không.

Còn ngươi?”
Ngao Thịnh bật cười, véo véo tay Tương Thanh, “Mới đi chưa bao lâu mà đã thấy nhớ nhớ Lạc Đô rồi.”
“Ta cũng vậy.” Tương Thanh gật đầu, “Không khí nơi đây khác với Lạc Đô.”

“Ta thật muốn đem đại quân đến đây san bằng nha phủ, cứu ra tất cả hài đồng vô tội, tiện thể bầm thây tên khốn Lưu Bật Chi đó ra!”
Tương Thanh khe khẽ lắc đầu, “Đáng tiếc, ngươi lại muốn thông qua hắn tóm gọn cả ổ, sau đó diệt cỏ tận gốc.”
Ngao Thịnh gật đầu, “Aiii…vì thế ta chỉ còn cách là nhẫn nại mà thôi.

Ngày mai, thế mà còn phải đi mua chuộc tên cẩu quan đó!”
“Cứ coi như đây là một loại thể nghiệm….” Tương Thanh vỗ vỗ vai Ngao Thịnh, “dạy ngươi cách nào để thanh trừng quan viên dưới trướng.”
Ngao Thịnh lắc lắc đầu, cảm thấy cơn bực tức tích tụ suốt thời gian qua như vơi đi một ít.

Phía trước cách họ không xa là một tòa khách điếm, thoạt nhìn khá khang trang.

Hai người bước vào…quả nhiên phần lớn khách nhân đều là ngoại tộc.
Ngao Thịnh đi đến trước gian quầy, “Ông chủ, hai gian phòng hảo hạng.”
Một gian trong đó là giành cho nhóm ảnh vệ.

Lần này Ngao Thịnh hắn một mình hành tẩu, Tống Hiểu và Tề Tán đều nhất mực phái một đoàn ảnh vệ theo bảo hộ, lại còn phải mệnh cho ảnh vệ đúng hạn quay về báo cáo tình hình, từng khắc đều phải biết rõ Hoàng thượng của họ đi đâu về đâu và dự định làm gì.

Có lẽ lúc này, ảnh vệ đã sớm thuật lại toàn bộ sự việc nhóm người Ngao Thịnh ghé vào hàng quán ăn mì thế nào cho bọn Tống Hiểu hay rồi.
***
“Khốn thật, đúng là chẳng ra làm sao cả!” Vương Trung Nghĩa nóng nảy mắng, “Hèn gì mà một đường đến đây đâu đâu cũng thấy như nghĩa địa vậy, hóa ra là vì đã sớm bị nhốt lại hết rồi.”
“Đúng vậy.” Ân Tịch Ly vuốt cằm, “Ngày đó trước khi Trần công bị chém, lão đã khẳng định chắc nịch rằng lần Nam chinh này của chúng ta sẽ nguy hiểm vạn phần, lại còn bị diệt toàn quân.”
“Lẽ nào lão ta muốn nói đến việc ở đây?” Tề Tán nhíu mày, “Nếu trước sau đều bị vây khốn thì toàn quân rất có thể sẽ bị diệt trừ.”
“Nếu thật sự có được uy lực lớn mạnh như vậy thì hẳn là không chỉ dựa vào sức lực của một mình Lưu Bật Chi cùng vài quan viên cỏn con được.

Chuyện này ắt có huyền cơ.”  Ân Tịch Ly lo lắng nói, “Lần này, Hoàng Thượng thâm nhập vào hàng ngũ của chúng phải cẩn thận vạn phần.”
Mọi người cúi đầu thở dài, âm thầm lo lắng thay chủ soái là Ngao Thịnh.
***
Ngao Thịnh và Tương Thanh dưới sự chỉ dẫn của chưởng quầy, đi đến một gian phòng đơn sơ.

Tương Thanh vỗ vỗ giường, thấy đệm cứng đơ, ngại rằng Ngao Thịnh ngủ chẳng quen.

Thịnh ta bật cười, “Làm gì lại yêu chiều ta như thế…” sẵn tiện còn xấn đến nói nhỏ vào tai Tương Thanh, ám muội nói, “Còn phải phụ thuộc vào việc là ôm ai ngủ cùng nữa? Được ôm ngươi vào lòng thì có là giường đá thì ta cũng thấy thỏa mãn.”
Tương Thanh lườm hắn một cái, “Miệng lưỡi trơn tru quá nhỉ!”
Ngao Thịnh kéo Tương Thanh vào người, đặt y lên giường, cười hỏi, “Có muốn thử xem miệng lưỡi này trơn tru thế nào không?”
Tương Thanh tai chợt hồng.

Gần đây, Ngao Thịnh ăn nói cứ thẳng thắn vô cùng.

Tựa hồ còn bạo dạn cà chớn hơn cả trước đây.

Y vốn cứ ngỡ rằng sau khi động phòng rồi thì Thịnh Nhi của y sẽ chín chắn nghiêm chỉnh hơn nhưng thật không ngờ ai kia lại được nước làm tới, cả ngày chẳng khác gì con sói đang đói mồi.
Hai người đang người kéo ta trốn trong phòng thì chợt nghe thấy âm thanh náo loạn bên ngoài.
Cả hai liếc nhìn đối phương, ngồi bật dậy.

Một ảnh vệ bỗng xuất hiện bên cửa sổ, bẩm báo, “Hoàng thượng!”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Ngao Thịnh hỏi.
“Dị tộc cùng người Hán chúng ta đang đánh nhau, nghe nói đây vốn là chuyện thường tình.” Ảnh vệ đáp.
“Ai chiếm thượng phong?” Ngao Thịnh cười hỏi.
“Là dị tộc ạ.” Ảnh vệ nhíu mày đáp, “Thần nghe nói, dị tộc nếu lỡ tay đánh chết người thì không sao cả, còn ngược lại thì người Hán liền gặp phiền toái.”
“À.....” Ngao Thịnh xoa xoa cằm, xoay mặt nói với Tương Thanh, “Thanh à…ta có cách tốt hơn để gặp tên Lưu Bật Chi kia rồi.”
Tương Thanh thoáng sửng sốt một chút nhưng liền gật đầu tán đồng, “Đích thật là ý kiến hay!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui