Phần lớn mấy tiểu cung nhân bên dưới đều từ mười đến mười ba tuổi, còn rất nhỏ, mới vào cung được một thời gian, vừa mới được phân tới Thượng Tẩm Cục, Thẩm Ấu An nhấp một ngụm trà rồi nói, “Theo người ở hàng thứ nhất bắt đầu, dựa theo thứ tự, mỗi người báo lại tên của mình một lần đi.”
Cung nhân bên dưới bốn mắt nhìn nhau, tiểu cung nhân ở hàng thứ nhất vừa nghe thấy lời nàng, có chút khẩn trương bước lên trước một bước đáp, “Nô tỳ tên là Lục Xuân.”
Nàng nói xong liền đứng tại chỗ, cảm thấy hoang mang, không biết mình nên nói tiếp hay không.
Hôm qua Vương Tư Thiết đã dặn, hôm nay Thẩm Tư Tẩm đến chọn người, cho nên các nàng phải nói ra hết những chuyện mình am hiểu, chỉ là bây giờ Thẩm Tư Thẩm không nói lời nào, nàng theo bản năng nhìn Vương Tư Thiết, không biết mình nên làm gì mới được.
Vương Tư Thiết thấy mình không thể nhịn thêm nữa, xưa nay nàng ở Thượng Tẩm Cục nổi danh là người nghiêm khắc, mà hôm nay mấy cung nhân trước mặt Thẩm Tư Tẩm lại như người vừa mới nhập cung, làm nàng thật sự tức giận, vì Thẩm Tư Tẩm ngồi ở đó, nàng cũng không tiện mở miệng khiển trách, chỉ dùng ánh mắt sắt bén cảnh cáo đám cung nhân bên kia.
Mấy tiểu cung nhân ở Thượng Tẩm Cục sợ Vương Tư Thiết nhất, các đại nhân khác ngày ngày luôn bận rộn, các nàng chỉ là tiểu cung nhân nên không có dịp gặp mặt, mà Vương Tư Thiết này chính là người thường xuyên dạy quy củ cho các nàng, chỉ một ánh mắt thôi đã làm cho các nàng kinh hồn táng đảm.
Thẩm Ấu An thu hồi dáng vẻ tươi cười, thản nhiên nói, “Lui xuống đi.
Người tiếp theo.”
Lục Xuân đứng đó không biết làm sao, Vương Tư Thiết liền khuyên răn, “Ngươi không nghe thấy lời của Thẩm Tư Tẩm nói sao? Còn không lui xuống!”
Tiểu cung nhân được Vương Tư Thiết khuyên bảo, cuống quít hướng chủ tọa thi lễ một cái, rồi lui về chỗ cũ.
Mấy tiểu cung nhân phía sau chứng kiến tất cả, nên ai cũng đi lên phía trước, nói ra tên mình rồi lui về chỗ đứng, việc này rất nhanh, không tới một lúc thì tất cả cung nhân đã báo trên tên mình.
Thẩm Ấu An ngồi phía trên không nói lời nào, giống như đang suy nghĩ.
Vương Tư Thiết thấy nàng đã lâu mà không nhúc nhích, nhíu mày nói, “Thẩm Tư Tẩm còn muốn hỏi các nàng các vấn đề khác không? Cũng nên biết thêm chút thông tin về các nàng.”
Thẩm Ấu An trầm ngâm trong chốc lát, “Không cần đâu.”
Nói xong liền đứng lên đi tới trước mặt đám cung nhân, đi một vòng quanh các nàng, rồi đi đến chỗ một cung nhân nói, “Ánh Lan.”
Cung nhân kia không ngờ Thẩm Ấu An có thể nhớ được tên mình, sững sờ một lúc rồi mới khom người nói, “Có nô tỳ!”
“Ngươi có đồng ý đến Thánh Ninh Cung không?”
Hai mắt của Ánh Lan sáng bừng, đây chính là cơ hội của nàng, cố gắng đè nèn cảm giác vui mừng trong lòng đáp, “Hồi Thẩm Tư Tẩm, nô tỳ nguyện ý.”
Sau khi nghe nàng đáp lời, Thẩm Ấu An không nhìn nàng nữa, nói với Diệc Đào bên cạnh, “Ghi tên nàng xuống.”
Nói xong liền đi tới chỗ cung nhân tiếp theo, lặp đi lặp lại bảy lần, tính luôn Ánh Lan thì nàng chọn được tám người.
Mấy cung nhân được chọn, khuôn mặt ai cũng mừng rỡ, đến cùng thì các nàng tuổi còn nhỏ, mặc dù đã được dạy bảo, nhưng bây giờ không khỏi kiềm nén sự vui sướng.
Những cung nhân không được tuyển thì đều đi ra ngoài.
Còn lại tám người đứng trong điện, cúi đầu chờ Thẩm Ấu An phân phó.
Vương Tư Thiết nhìn tám người ấy, có chút không hiểu nhìn Thẩm Ấu An, không phải Thẩm Ấu An là nữ nhân của bệ hạ sao? Lúc đầu cẩn thận xem danh sách kỹ lắm, lại đưa ra khảo nghiệm cho các nàng, rồi kêu từng người báo danh, nàng còn tưởng rằng vị Thẩm Tư Tẩm này có thủ đoạn cao siêu nào để chọn người, ai ngờ nháo nửa ngày, vị Thẩm Tư Tẩm này lại chọn tám người có dung mạo đẹp nhất, nàng là nữ nhân của bệ hạ, giờ lựa chọn cung nhân xinh đẹp đến hầu hạ bệ hạ, nàng ta không sợ mình sẽ bị thất sủng sao? Hay là mình nghĩ sai rồi, Thẩm Tư Tẩm chắc đã nghiêm túc chọn lựa, chỉ là vừa vặn những người này có tướng mạo đẹp mà thôi?
Vương Tư Thiết có suy nghĩ này, là do nàng còn chưa biết con người của Thẩm Ấu An, ai thân thiết với THẩm Ấu An đều biết rõ, nàng là người thích cái đẹp.
Từ lúc ở An Bình Vương phủ, khi chọn lựa đồ vặt để đưa đến cho nàng, điều kiện đầu tiên là phải đẹp mắt.
Lớn thì là vách tường, nhỏ thì đến bình hoa chén trà cũng phải là đồ vặt xinh đẹp.
Nô tỳ hầu hạ bên cạnh người nàng cũng phải có tướng mạo đẹp mắt.
Lòng yêu thích cái đẹp thì ai mà chẳng có, nhưng Thẩm Ấu An lại là người coi trọng nó nhất.
Nàng luôn luôn yêu thích cái đẹp.
đến bây giờ không thay đổi, huống hồ hiện tại nàng đang chọn người cho bệ hạ, tất nhiên phải chọn người đẹp mắt, tất cả đều vì nghĩ cho thể diện của người, còn vấn đề bệ hạ có bị những cung nhân này câu dẫn hay không, thì nàng thật sự không nghĩ tới.
Thẩm Ấu An không còn chuyện để nói, chỉ là mấy cung nhân này sắp chuyển tới Thánh Ninh Cung, cho nên Vương Tư THiết đang dạy dỗ các nàng còn muốn dặn dò các nàng lần cuối, từ nay kiều quy kiều, lộ quy lộ*, phải xem vận mệnh của các nàng.
Vương Tư Thiết muốn nói chuyện với mấy tiểu cung nhân, Thẩm Ấu An không tiện ngồi đó nên đi ra ngoài.
*Kiều quy kiều, lộ quy lộ: nghĩa là đường ai nấy đi.
Vương Tư Thiết ở bên trong răn dạy một hồi, rồi để cho các nàng theo Thẩm Ấu An về Thánh Ninh Cung.
Thẩm Ấu An nhìn các tiểu cung nhân nói, “Trước hết các ngươi theo ta về Thánh Ninh Cung để quen thuộc chỗ ở, sau này, ta sẽ cho các người một canh giờ để về đây sắp xếp đồ dùng.”
“Tạ ơn Thẩm Tư Tẩm.”
Thẩm Ấu An gật gật đầu, nói vài câu với Vương Tư Thiết rồi dẫn các cung nhân về Thánh Ninh Cung.
Thẩm Ấu An đi phía trước, Diệc Sương và Diệc Đào theo phía sau, còn các cung nhân mới tuyển xếp thành một hàng đi sau cùng.
Thẩm Ấu An rất ít khi ra Thánh Ninh Cung, người biết nàng không nhiều lắm.
Cách đó mấy bước có hai tiểu thái giám, thấy cách nàng ăn mặc không giống như cung nhân bình thường, phía sau lại dẫn theo một hàng cung nhân, đến thái giám đi trước cũng cúi đầu nhìn đất, không dám ngẩng lên nhìn nàng.
Khi nàng đi xa rồi, hắn mới hỏi người bạn bên cạnh, “Đó là ai vậy? Nhìn thật xinh đẹp!”
Thái giám phía trước quay lại trừng mắt, “Nói bậy bạ gì đó, ngươi còn muốn sống nữa không?”
Tiểu thái giám vội vàng quỳ xuống nhận tội, thái giám kia không để ý hắn, tiếp tục đi về phía trước, bạn hắn bên cạnh kéo hắn dậy nói, “Ngươi đúng là không muốn sống nữa, dám nói lung tung.
Đó là Thẩm Tư Tẩm, là nữ nhân của bệ hạ đó.”
Tiểu thái giám không biết Thẩm Tư Tẩm là ai, nhưng sau khi nghe được người đó là nữ nhân của bệ hạ thì toàn thân run rẩy, người như vậy thì bọn họ sao có thể ngắm nhìn được chứ.
Lúc Thẩm Ấu An trở lại Thánh Ninh Cung, Bích Đồng ra đón nàng, thấy mấy tiểu cung nhân phía sau, khóe mắt giựt giựt hỏi, “Muội mới tuyển những người này?”
Thẩm Ấu An mờ mị hỏi lại, “Đúng thế, làm sao vậy?”
Bích Đồng cười cười nói, “Không có gì.
Bệ hạ vừa trở lại, còn đang tìm muội đó.
Mau đem cái này vào cho người đi.”
“Bệ hạ trở về lúc nào?”
“Vừa hạ triều thì bệ hạ lập tức trở về.”
Thẩm Ấu An quay lại, bảo Diệc Đào cùng Diệc Sương dẫn mấy tiểu cung nhân đi xuống, còn mình theo Bích Đồng đến Duyên Khánh Điện.
Lúc Thẩm Ấu An bưng chén trà vào Tây Noãn Các, Tề Cảnh Hoán đang cúi đầu xem tấu chương.
Nàng không quấy rầy hắn, đi đến phía sau, đặt chén trà lên án kỷ, rồi ngồi xuống cái ghế mà Tề Cảnh Hoán đặc biệt chuẩn bị cho nàng, yên lặng ngồi trên ghế, không nói lời nào.
Từ lúc Thẩm Ấu An vào, Tề Cảnh Hoán chưa bao giờ liếc mắt nhìn nàng.
Thấy nàng vẫn chưa phát hiện ra chuyện không bình thường, chính mình làm thì tự mình chịu, Tề Cảnh Hoán đang lạnh nhạt, bỗng nhiêu không lạnh nhạt nữa, khép tấu chương lại hỏi, “Trở về rồi sao?”
Đây không phải là hỏi nhảm à? Người cũng đang ngồi đây rồi.
“Vâng.”
“Chuyện của mấy tiểu cung nhân đều xử lý xong rồi?”
Nhắc tới việc này, Thẩm Ấu An nhíu chân mày nói, “Chỉ chọn được có tám người.”
Thật ra nàng muốn chọn nhiều hơn tám người, tám người chọn ra để đến Thánh Ninh Cung thì quá ít, chỉ do nàng chọn người đều dựa vào dung mạo xuất chúng của các nàng, mấy người còn lại dáng vẻ chỉ đến mức trung bình mà thôi.
Tề Cảnh Hoán nhướn mày, “Tám người đã đủ rồi, cứ vậy đi, bên người trẫm còn có nàng, cũng không cần nhiều người hầu hạ.”
Nều lời này mà nói với những nữ nhân khác thì các nàng chắc chắn sẽ mừng rỡ như điên, nhưng Thẩm Ấu An lại là đầu gỗ, chỉ nghĩ Tề Cảnh Hoán đang nói về chuyện của mấy cung nhân, thật ra nàng cũng biết rõ Tề Cảnh Hoán thích mình, đúng vậy, bây giờ nàng đã biết, bởi vì hiện tại khi hắn nhìn nàng, ánh mắt đã không thèm che giấu sự nóng bỏng cuồng nhiệt, cho dù nàng là đầu gỗ thì vẫn nhận ra.
HIện thời nàng buồn rầu vì Thánh Ninh Cung thật sự không đủ người, rất tổn hại mặt mũi của bệ hạ, mà đến Thượng Tẩm Cục cũng chỉ chọn được tám người có diện mạo xuất chúng, nàng có thể đến cục khác để chọn, trước đó nàng cũng không nghĩ chỉ chọn được tám người ở Thượng Tẩm Cục, cho nên không báo trước với mấy cục khác, hiện tại không thể trực tiếp đi qua, hơn nữa bệ hạ chắc cũng sẽ không để nàng rời đi.
Nàng cảm thấy buồn bực, thấy mình không dễ dàng gì mới kiếm được một chuyện để làm, tất nhiên Tề Cảnh Hoán hiểu nàng, nên dựa gần vào nàng nói, “Tám người đã được rồi.
Mấy người còn lại thì để cho bọn Thái Huyên đi chọn đi.
Nàng yên tâm, các nàng ấy đã ở bên cạnh trẫm nhiều năm, mắt nhìn người sẽ không kém, trẫm sẽ nói với các nàng, chọn mấy người đẹp mắt qua đây.”
Lúc này Thẩm Ấu An mới hài lòng gật đầu, cảm thấy thẹn thùng nhìn Tề Cảnh Hoán một cái.
Lúc ở An Bình Vương phủ, đối với hạ nhân nàng cực kỳ chú ý, về sau vào cung, không có ai nuông chiều nàng nữa, nên mấy chuyện này đều bỏ qua.
Nhưng mà nàng vẫn rất chú ý cách ăn mặc, thật ra nàng cũng không phải là người khó hầu hạ, tại vì nàng có mệnh phú quý, thiệt thòi một chút sẽ không chịu được.
may mắn gặp được người tốt như Bích Đồng, mà nàng hầu hạ bên người bệ hạ, mọi người cũng nể mặt nàng, mới để cho ngày ngày của nàng đều thuận lợi trôi qua.
Chỉ là thời gian này, Tề Cảnh Hoán đối xử với nàng quá tốt, mọi chuyện đều thuận theo ý nàng, những thói quen nhỏ trước khi lại từ từ xuất hiện.
Con người mà, ai cũng như thế, có người nguyện ý nuông chiều mình, thì thói hư tật xấu gì cũng đều nảy sinh, tất nhiên nàng cảm thấy mấy chuyện này cũng không phải chuyện lớn, dù sao Tề Cảnh Hoán cũng tự nguyện nuông chiều nàng, hắn là thiên tử, tự nhiên có thể đem thứ tốt nhất cho nàng dâu của mình, dù sao chỉ là vài cung nhân xinh đẹp, chỉ cần nàng dâu của hắn muốn, hắn sẽ đem tất cả cung nhân tập hợp lại, để cho nàng lựa chọn.
“Bệ hạ…””
Tề Cảnh Hoán đang cúi đầu phê duyệt tấu chương, nghe Thẩm Ấu An gọi mình nên ngẩng đầu lên hói, “Làm sao thế?”
Thẩm Ấu An lắc đầu.
Tề Cảnh Hoán nói, “Có chuyện gì thì nói đi, trẫm sẽ đáp ứng với nàng.”
Thẩm Ấu An vẫn tiếp tục lắc đầu, thật ra nàng không có chuyện gì hết, chỉ là không cẩn thận gọi hắn một tiếng.
Tề Cảnh Hoán bỏ tấu chương xuống nói, “Không phê nữa, hai ta ra ngoài đi dạo nào.”
“Nhưng mà sắp tới giờ dùng ngọ thiện rồi bệ hạ…”
“Cho nên nàng muốn nói cái gì?” Tề Cảnh Hoán nhướn mày.
Mặt Thẩm Ấu An đỏ lên, không được tự nhiên nói, “Nô tỳ đói bụng…”
Quả thật nàng rất đói, từ lúc buổi sáng hầu hạ Tề Cảnh Hoán rời giường, nàng liền đến Thượng Tẩm Cục chọn người, lăn qua lăn lại cho tới bây giờ, chưa ăn cái gì hết, ngược lại chỉ uống nước trà đầy bụng.
Tề Cảnh Hoán hiểu nàng, gọi Cao Hòa dọn ngọ thiện lên.
Thẩm Ấu An cúi đầu đứng một bên, cảm thấy vô cũng xấu hổ, từ xưa đến nay bệ hạ đều dùng bữa đúng giờ, mà hôm nay mới giờ này đã kêu người bày thiện, thế nào mọi người cũng đoán được là vì mình, trong lòng càng thêm mắc cỡ, nếu biết thế thì nàng sẽ ráng nhịn đến giờ ăn cơm.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...