Thịnh Thế Sủng Hậu


“Hôm nay A Mậu lạ thế ta, bất quá chỉ mới nói đến nữ nhân mà thôi, sao hắn lại sợ đến như vậy?”
Thẩm Ấu An cười cười, bưng một ly trà đưa cho Thái hậu, “Xem ra thế tử có việc bận thật.

Thái hậu khát không? Uống chén trà đi ạ.”
Thái hậu uống một ngụm trà rồi nhìn Thẩm Ấu An hỏi, “Đêm nay bệ hạ có qua đây không?”
Thẩm Ấu An gật đầu, “Bệ hạ nói là đêm nay sẽ đến đây dùng bữa với Thái hậu.”
Thái hậu vui vẻ nói, “Vậy thì tốt, buổi tối hắn qua đây, con theo hắn về Thánh Ninh Cung đi, ai gia buổi tối không cần con ở bên cạnh đâu.”
Thẩm Ấu An thầm nghĩ, chắc là Thái hậu cho rằng mình với bệ hạ đã có phu thê chi thực, trong lòng nàng không khỏi cảm thấy buồn cười.

Vốn nghĩ khi Thái hậu hiểu lầm mình ở cùng với bệ hạ sẽ thấy mình dám mê hoặc chủ nhân, ai ngờ Thái hậu lại ủng hộ như thế này, làm nàng có chút mắc cỡ.

Có lẽ Thái hậu nghĩ rằng mình với bệ hạ có quan hệ như vậy nên mới đối xử với mình thế này, nếu bà phát hiện ra đây chỉ là hiểu lầm thì… Mà thôi đi, suy nghĩ nhiều như thế làm gì, Thái hậu là mẫu thân tốt, bệ hạ cũng hiếu thảo, ở trong hoàng gia mà lại có loại tình cảm như thế này thì thật không dễ dàng gì.
Lý Hồng Mậu đi tới cửa, lại gặp phải Tề Cảnh Hoán vừa ở Ngự thư phòng trở về.

Tề Cảnh Hoán thấy biểu hiện của hắn có chút bực bội nên gọi hắn lại hỏi han, Lý Hồng Mậu ý tứ sâu sa nhìn Tề Cảnh Hoán một cái, rồi mang vẻ mặt thần bí ghé sát vào Tề Cảnh Hoán.


Tề Cảnh Hoán thấy hắn vừa mới từ Vĩnh Thọ Cung đi ra, nghĩ chắc hắn nghe được mẫu hậu và Thẩm Ấu An nói chuyện, nên đứng thẳng lưng chờ hắn mở miệng, ai ngờ Lý Hồng Mậu đến gần rồi nhẹ nhàng nói, “Biểu ca, con thần điểu của đệ là do huynh vặt lông.”
Tề Cảnh Hoán liếc hắn một cái, “Chỉ có vài ba lông chim, lại làm đệ tức như thế này.”
“Gì mà chỉ có vài ba cái, rõ ràng là rất nhiều, huynh có biết không, con chim đó đệ tìm thật lâu mới thấy, bây giờ toàn bộ lông trên người đều bị huynh nhổ hết, huynh nói xem giờ huynh muốn bồi thường cho đệ như thế nào?”
Vốn là Lý Hồng Mậu muốn mượn lý do này để lừa một chút bảo bối đem về, ai ngờ Tề Cảnh Hoán nghe hắn nói, liền cười hai tiếng, “Không phải chỉ là một con chim thôi sao? Trẫm bồi thường cho đệ mười mỹ nhân được không?”
Lý Hồng Mậu bỗng nghẹn lời, lại là mỹ nhân, đúng là đồng vợ đồng chồng, ngay cả cách chỉnh người cũng giống nhau, biết rõ mình sợ cái này nhất, mà còn nói như thế.
“Mười vị mỹ nhân kia hay là giữ lại cho bệ hạ đi, vi thần sợ là không có phúc để hưởng thụ.”
Tề Cảnh Hoán hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói, “Cút.”
Lập tức Lý Hồng Mậu hi hi ha ha cười, “Tuân chỉ, vi thần cút đây.”
Tề Cảnh Hoán vừa vào cửa liền nghe tiếng cười nói của Thái hậu và Thẩm Ấu An, không biết hai người đang nói chuyện gì mà bầu không khí hết sức hài hòa, Tề Cảnh Hoán cười hỏi, “Hai người đang nói gì thế?”
Thẩm Ấu An vội vàng đứng dậy hành lễ với hắn, Tề Cảnh Hoán khoát khoát tay kêu nàng đứng lên, rồi ngồi vào chỗ Thẩm Ấu An ngồi khi nãy.
Thái hậu thấy hắn đến, vừa cười vừa nói, “Ai gia với Cửu Bảo đang nói về A Mậu.”
Tề Cảnh Hoán thuận tay tiếp nhận chén trà Thẩm Ấu An đưa qua, uống một hớp rồi hỏi, “Hắn làm sao? Không phải hắn vừa mới từ Vĩnh Thọ Cung đi ra à?”
“Đúng thế, mới vừa rồi còn đang nói chuyện vui vẻ, nhưng sau khi nói muốn ban thưởng vài mỹ nhân cho hắn, hắn liền bị dọa sợ trốn đi.”
Vẻ mặt Thái hậu buồn bực, Tề Cảnh Hoán im lặng nhìn qua Thẩm Ấu An, thấy nàng đang cúi đầu không nói gì.
Sau bữa tối, Thái hậu lấy cớ mình mệt rồi, đuổi Tề Cảnh Hoán và Thẩm Ấu An ra khỏi Vĩnh Thọ Cung, dù bị đuổi nhưng hoàng đế bệ hạ lại vô cùng hớn hở, muốn dẫn Thẩm Ấu An đi dạo ngự hoa viên.

Giống như lúc trước, cung nhân bên người đều tự động lui xuống phía sau, tại ra một khoảng cách, để lại một khoảng không gian riêng tư cho Tề Cảnh Hoán và Thẩm Ấu An.


Thẩm Ấu An cũng sớm xem chuyện này thành thói quan, cung nhân lui ra, nàng tự động lùi về sau hai bước, mặc dù còn cách Tề Cảnh Hoán một bước chân lớn, nhưng khoảng cách như vậy thật sự đã rút ngắn nhiều rồi.
Tề Cảnh Hoán rất hài lòng, xoay người kéo tay nàng lôi lên, để nàng đứng ngang vị trí với mình.

Thẩm Ấu An muốn né tránh, nhưng Tề Cảnh Hoán nắm tay nàng rất chặt, nhẹ nhàng nói, “Đừng động, để trẫm nhìn kỹ xem, nửa ngày không thấy nàng, thật là nhớ.”
Thẩm Ấu An bị lời nói của hắn làm xấu hổ đỏ hết cả mặt, bất chấp tay mình còn đang nằm trong tay hắn, cúi đầu không nói gì hết.

Từ xa nhìn qua, thấy hai người giống như hai tình nhân vui mừng gặp gỡ dưới ánh trăng, tình cảm rất nồng thắm.
Có một loại người rất thích hếch mũi nhìn trời, dĩ nhiên Tề Cảnh Hoán là một người như thế.

Hắn nắm tay của Thấm Ấu An, thấy nàng không phản kháng, nên càng ngày càng dũng cảm, lúc trước mặc dù hắn cũng nắm tay của nàng, nhưng chỉ ở những nơi riêng tư, giống như bây giờ có rất nhiều cung nhân xung quanh, làm sao nàng có thể để cho hắn chạm vào như vậy, nên hắn cúi người xuống, ghé sát vào tai Thẩm Ấu An nói, “Nàng không biết thôi, nửa ngày này trong lúc phê duyệt tấu chương, đầu óc trẫm đều nghĩ đến nàng, chữ trên mấy tấu chương đó đều biến thành nàng hết.

Lúc trẫm kêu người bưng trà lên, thấy người ấy không phải là nàng, khi đó trẫm rất giận.”
Thẩm Ấu An nghe lời hắn nói, liền cúi đầu xuống thật thấp, quả thực lời này nàng không nghe nổi nữa, nhưng mà khúc sau lại còn điểm không bình thường, giận? Sao lại giận, thiên tử giận dữ, phục thi trăm vạn*, tuy chỉ là dâng trà, nhưng bệ hạ lại nói hắn giận, chẳng phải là hắn muốn nổi giận sao? Thẩm Ấu An rất hiểu người trước mắt, từ trước đến giờ lúc bệ hạ giận dữ đều trút hết ra ngoài, không bao giờ để chính bản thân bị uất ức, nếu là như thế, thì cung nhân dâng trà buổi chiều chẳng phải gặp tai họa rồi sao?
*Thiên tử giận dữ, phục thi trăm vạn: khi hoàng đế nổi giận thì xác trắng phơi đầy.
Thẩm Ấu An nhàn nhạt hỏi, “Bệ hạ phạt người đó?”

“Đúng vậy.”
Thẩm Ấu An không nói gì, thầm nghĩ không biết ai xui xẻo thế nhỉ, chút nữa phải hỏi Cao công công coi, xem nàng có thể an ủi cung nhân đó một chút được không, cũng do mình mà người ấy mới bị phạt.
Tề Cảnh Hoán thấy nàng im lặng, cho rằng nàng tức giận, nhất thời hối hận không thôi, do mình nói nhiều, chỉ nói câu phía trước là tốt rồi, tại sao phải thêm câu phía sau nữa, không dễ dàng gì mà Thẩm Ấu An mới can đảm ở chung với mình mà không kháng cự như thế này, không thể vì một tiểu cung nhân mà làm cho Ấu An giận mình được.
Trong khi Thẩm Ấu An đang suy nghĩ phải đền bù cho tiểu cung nhân vô tội kia như thế nàng, lại nghe Tề Cảnh Hoán nói, “Tại nàng không biết, hôm nay lúc trẫm nhìn nàng hiện ra từ tấu chương cười với trẫm, trẫm rất là vui vẻ, ai ngờ Y Xảo lại động tay động chân, đem chén trà vừa dâng lên đổ hết tấu chương, sao trẫm không thể tức giận được kia chứ? Phạt nàng ta cũng không oan ức gì cả.”
Thẩm Ấu An kinh ngạc, “Người hôm nay dâng trà là Y Xảo?”
Từ lúc nhỏ Y Xảo đang hầu hạ bên cạnh Tề Cảnh Hoán, mặc dù không được chững chạc như Thái Huyên và Bích Đồng, nhưng cũng không đến nổi làm đổ trà lên tấu chương, cho dù không phải vì phá hư ảo tưởng về Thẩm Ấu An của Tề Cảnh Hoán, chỉ riêng việc làm ướt mấy tờ tấu chương kia thì tội không nhỏ rồi.

Ở bên cạnh hầu hạ bệ hạ nhiều năm như thế, sao cả chuyện dâng trà nhỏ nhặt như thế này mà còn làm không được, nếu nói việc này do một tiểu cung nhân phạm phải, Thẩm Ấu An còn tin, nhưng người gây chuyện lại là Y Xảo, thật sự Thẩm Ấu An có chút nghi ngờ.
Tề Cảnh Hoán khụ một tiếng, “Đúng vậy, đã hầu hạ trẫm nhiều năm như thế mà còn dám động chân động tay, không dạy dỗ nàng ấy một chút thì nàng không nhớ lâu được.”
Bệ hạ muốn trách phạt nữ quan, tất nhiên Thẩm Ấu An sẽ không nói gì, chỉ là trong lòng thầm nghĩ, bây giờ người hầu hạ trong Thánh Ninh Cung không nhiều lắm, mà tính tình bệ hạ lại nóng, thường xuyên đuổi mấy cung nhân phạm lỗi ra ngoài, không phải muốn làm cung nhân trong Thánh Ninh Cung là làm, mà nữ quan bên người bệ hạ chỉ có các nàng, Cao Hòa ngày ngày đi theo Tề Cảnh Hoán nên cũng rất bận, mấy chuyện của các tiểu cung nhân bên dưới không thể nào để ý được, nên ngày qua ngày, số người trong Thánh Ninh Cung lại ít hơn cả mấy cung nhân hầu hạ dưới trướng của các nương nương có địa vị cao.

Thẩm Ấu An nghĩ ngày mai mình cần đi qua phủ nội vụ, coi coi có mầm non tốt nào không, đem vài người qua đây, nếu để người ngoài biết được cung nhân trong Thánh Ninh Cung ít như thế này, thì thật là để bọn họ chê cười.
Nói thật thì người trong Thánh Ninh Cung cũng không ít, nhưng hoàng đế đại gia trước mắt hễ khó chịu một chút thì đuổi người đi, quy củ bên trong lại nhiều, trừ mấy người bên cạnh thì nàng cũng không thấy ai khác có thể chịu đựng được thế này.

Mặc dù Thánh Ninh Cung chỉ có một vị chủ tử, nhưng Thánh Ninh Cung lại không nhỏ, việc cần làm rất nhiều, mà có việc gì thì mấy người khác đều đến hỏi ý kiến của các nàng, rất sợ nếu mình không cẩn thận thì đụng phải vẩy ngược của vị đại gia này, nên thành thật mà nói, tất cả mọi người đều bận rộn, một năm bốn mùa, trừ việc cần bận rộn thì cố gắng vội vàng hoàn thành, thời gian rãnh rỗi còn lại đều dành hết cho việc may quần áo cho vị đại gia đó.

Thẩm Ấu An còn tốt, Bích Đồng các nàng lại bận đến nổi không ngừng tay được, nên việc chọn cung nhân hầu hạ bệ hạ không thể qua loa, chọn người rồi, đi đến Thánh Ninh Cung cũng không thể để các nàng làm việc ngay, chính mình phải dẵn dò một chút, mà dạy dỗ kiểu này mất rất nhiều thời gian mới dám giao nhiệm vụ cho các nàng ấy, nếu mười người đều có thể ở lại hết thì quá tốt.
Nàng thân là nữ quan, không thể cứ dựa vào hắn mà lười biếng hoài như vậy, đem tất cả mọi chuyện đẩy hết lên người Bích Đồng các nàng, nên nàng mới nói rõ với Tề Cảnh Hoán rằng, ngày mai nàng sẽ đi chọn một vài tiểu cung nhân.

Tề Cảnh Hoán nghe thấy nàng muốn đi chọn cung nhân, nghĩ thầm nếu nàng đi thì mai nàng không thể ở cạnh mình, nên cảm thấy không vui.

Thẩm Ấu An ở bên cạnh hầu hạ hắn đã lâu, ít nhiều cũng hiểu được vẻ mặt hắn bây giờ là muốn cự tuyệt, nên nàng vội vàng nói chút lời ngon ngọt, có bao nhiêu lời tốt đều lấy ra nói hết, đại khái chính là, bởi vì người mà Bích Đồng tỷ tỷ cùng các nàng chọn đều không thể khiến cho bệ hạ hài lòng, mặc dù Bích Đồng tỷ tỷ và các nàng hầu hạ bệ hạ từ nhỏ, nhưng lòng người cũng sẽ thay đổi.

Mấy ngày này đều do nô tỳ hầu hạ bên cạnh bệ hạ, nô tỳ cảm thấy rằng mình hiểu rõ bệ hạ hơn Bích Đồng tỷ tỷ cùng các nàng khác, nếu là cung nhân do chính nàng chọn lựa, thì khẳng định sẽ làm cho người hài lòng.

Hơn nữa bệ hạ có thân phận tôn quý, người hầu hạ không thể ít hơn so với nhóm người bên cạnh các nương nương khác.

Vì mặt mũi của bệ hạ, nô tỳ sẽ cố gắng hết sức chọn vài người cung nhân tốt đem về đây.
Những câu nói này của Thẩm Ấu An nhẹ nhàng đánh vào lòng của Tề Cảnh Hoán.

Nàng dâu của hắn nói nàng hiểu rõ hắn nhất, nàng dâu lại nói tất cả là vì mặt mũi của hắn.

Mấy lời này đều là lời mà nam nhân thích nghe, hắn rất vui vẻ, vì cảm thấy rất đắc ý kiêu ngạo, nên hoàng đề bệ hạ liền vung tay lên, xem như chuẩn ý, mà cả đêm đi đường, hắn cảm thấy như đang đi trên bông vậy ấy.
Thế nhưng sáng sớm ngày thứ hai vừa hạ triều trở về, hắn không thấy Thẩm Ấu An đâu, hỏi ra mới biết nàng đã đi chọn cung nhân cho mình.

Bây giờ Tề Cảnh Hoán mới cảm giác được mình đã bị lừa, việc chọn cung nhân thế này thì ai đi chả được, Bích Đồng, Thái Huyên không đi, thì Cao Hòa cũng có thể đi, cần gì phái nàng qua đó.
Hắn đã sớm phát hiện Thẩm Ấu An đã can đảm hơn một chút, nhưng bây giờ nhìn lại thì thấy có gì đó không đúng, lá gan bây giờ của Thẩm Ấu An cũng lớn quá rồi, ngay cả mình mà cũng dám lừa gạt, đợi qua ít ngày nữa, gan lớn hơn, sẽ không để cho hắn hôn, không để cho hắn ôm thì làm sao giờ? Nghĩ đến những điều này, Tề Cảnh Hoán cảm thấy vô cùng bực bội, vì vậy một suy nghĩ nhanh chóng hiện ra trong đầu, thế thì không đợi nữa, lập tức cưới nàng đi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận