Thịnh Thế Sủng Hậu


Khải Hóa năm thứ hai, thái tử phi Thường thị qua đời, phong là “Chiêu Đức hoàng thái tử phi”, cùng Chiêu Đức thái tử hợp táng.
Sau khi ăn trưa xong, Tề Cảnh Hoán dẫn một đoàn người đi đến Vĩnh Thọ Cung.

Lúc đến nơi, thì thấy Thái hậu đang mặc một bộ quần áo thoải mái, nằm trên giường nghỉ ngơi.

Tề Cảnh Hoán nhìn thoáng qua, rồi bảo cung nhân đừng lên tiếng, sau đó lặng lẽ lui ra gian ngoài.
Lâm Tư Thiết mang trà lên, Tề Cảnh Hoán cầm lấy, uống một hớp rồi hỏi, “Hôm nay Thái hậu ăn trưa nhiều không?”
“Thưa bệ hạ, buổi trưa Thái hậu dùng hai chén cháo, một dĩa chân vịt xào nấm, thêm một miếng bánh Như Ý, cùng hai viên mứt long nhãn.”
“Thế ăn sáng thì sao?”
“Buổi sáng thì ăn được khoảng một nửa chén cháo đậu đỏ.”
Tề Cảnh Hoán khẽ nhíu mày, nói, “Thái hậu ăn ít như thế, các ngươi hầu hạ bên người mà cũng không biết khuyên nhủ nữa.”
Lâm Tư Thiết cuống quýt, dẫn dắt tất cả cung nhân quỳ xuống, nói, “Bệ hạ tha tội.”
Tề Cảnh Hoán khoát tay nói, “Mà thôi, tất cả đứng lên đi.

Kêu người làm lại một phần ngọ thiện khác.”
“Vâng ạ.”
Thẩm Ấu An đứng bên cạnh Tề Cảnh Hoán, đây là lần đầu tiên nàng đến Vĩnh Thọ Cung với bệ hạ, người chưa bao giờ dẫn mình đi cùng.

Chỉ là lần này nàng đến lại mang theo trách nhiệm nặng nề, nghe nói Thái hậu từ lúc Chiêu Đức thái tử phi qua đời thì tình hình không tốt, đến giờ ăn lại không muốn ăn gì, thân là nhi tử, bệ hạ rất lo lắng cho mẫu thân của mình.

Ngự trù trong Vĩnh Thọ Cung bị thay liên tục, nhưng cũng không ai có thể làm cho Thái hậu ăn miếng cơm nào.

Ngẫu nhiên bệ hạ qua chơi thì hữu dụng đôi chút, nhưng khuyên nhiều chút nữa thì một miếng cũng không chịu ăn thêm.

Vì để Thái hậu có thể dùng bữa đầy đủ, bệ hạ thật sự đã dùng đủ cái loại chiêu trò khác nhau, nhưng cũng không thể khiến Thái hậu thoát khỏi sự bi thương từ khi Chiêu Đức thái tử phi qua đời.
Chiêu Đức thái tử phi gả vào hoàng thất hơn mười năm rồi, luôn luôn tận tâm hầu hạ Thái hậu, quan hệ mẹ chồng nàng dâu của hai người cũng vô cùng tốt đẹp.

Thái hậu không có con gái, nên xem cô con dâu này như nữ nhi ruột của mình.

Chiêu Đức thái tử qua đời, Lâm gia chưa bị loại trừ, thêm nữa Tề Cảnh Hoán sinh tử chưa biết, cho dù Thái hậu thương tâm, cũng cố gắng miễn cưỡng chống đỡ.


Lần này Chiêu Đức thái tử phi qua đời, Thái hậu buồn bã vạn phần, bà cảm thương vì quan hệ cùng với Chiêu Đức thái tử phi rất tốt, phần còn lại làm sao không phải là do áy náy kia chứ? Chiêu Đức thái tử qua đời, nay thái tử phi cũng ra đi, toàn bộ phủ thái tử, trừ những cơ thiếp kia, đúng là đến một chủ tử nghiêm túc cũng không có.

Lúc Chiêu Đức thái tử phi còn sống, bà có thể tìm nàng để trò chuyện, ký thác những nhớ nhung hoài niệm nhi tử vào nàng.

Nay Chiêu Đức thái tử phi mất, bà có thể tìm ai trò chuyện bây giờ?
Hôm nay lúc Thẩm Ấu An nghe thấy bệ hạ muốn dẫn mình qua đây để hầu hạ Thái hậu ăn uống thì sững sờ một chút.

Chuyện Thái hậu không muốn ăn là chuyện mà cả hậu cung đều biết.

Hiền Phi, Vân phi cũng cố gắng qua đây khuyên nhủ Thái hâu, nhưng tất cả đều bị bà đuổi về.

Đối với sự ủy thác cùng kỳ vọng cực cao mà bệ hạ đặt vào mình, Thẩm Ấu An thật sự cảm thấy sợ hãi.
“Đợi tí Thái hậu tỉnh, nàng liền đi khuyên bà ăn một chút ngọ thiện.

Đừng lo, không cần phải sợ, Thái hâu rất hiền từ, sẽ không làm khó nàng.

Nàng có gì muốn nói, thì cứ việc nói ra.”
Tề Cảnh Hoán lại dặn dò một phen.

Thẩm Ấu An cúi đầu, mím môi, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Bên trong Thái hậu nhẹ nhàng trở mình, mở mắt ra.

Diêu Tư Tẩm liền tiến đến đỡ bà ngồi dậy, giúp bà xoa xoa hai bên thái dương, nhẹ giọng nói, “Thái hậu, bệ hạ tới.”
Thái hậu nhíu mày, bất mãn nói, “Bệ hạ tới mà cũng không gọi ai gia tỉnh dậy.”
Diêu Tư Tẩm biết rõ là bà thương bệ hạ, thuận tiện nói, “Bệ hạ hiến thuận, thấy Thái hậu đang nghỉ ngơi, nên phân phó mọi người không được quấy rầy.”
Thái hậu vui vẻ gật đầu, “Còn không mau đi nói với bệ hạ ai gia đã tỉnh, để hắn đi vào.”
Diêu Tư Tẩm phúc thân với Thái hậu, thối lui ra gian ngoài, rồi hành lễ với Tề Cảnh Hoán thông báo, “Bệ hạ, Thái hậu đã tỉnh.”
Tề Cảnh Hoán đứng dậy, mắt nhìn Thẩm Ấu An.

Thẩm Ấu An hít sâu một hơi, theo hắn đi vào.
“Nhi thần xin thỉnh an mẫu hậu.”

Vừa đi vào noãn phòng, Tề Cảnh Hoán liền hành lễ với Thái hậu.

Thái hậu thấy nhi tử đến, lập tức lộ ra vẻ tươi cười, kêu hắn đi qua ngồi bên cạnh mình.

Tề Cảnh Hoán đi tới, ngồi xuống nói, “Mẫu hậu không phải là hứa với nhi thần là sẽ dùng bữa đàng hoàng đó sao?”
Thái hậu vừa cười vừa nói, “Ai gia ăn rất tốt mà.”
“Còn muốn lừa gạt nhi thần sao? Hai chén cháo, một dĩa chân vịt xào nấm, một khối bánh Như Ý, hai viên mứt long nhãn.

Mẫu hậu nói xem, như vậy là tốt à? Nếu mẫu hậu thật cảm thấy như thế, ngày mai nhi thần liền học theo mẫu hậu, cũng ăn những thứ này.”
Thái hậu nghẹn giọng, nhịn không được thở dài, “Con nói xem người này thật tốt, nói đi là liền đi.”
Tề Cảnh Hoán hiểu rõ Thái hậu vẫn còn thương tâm với sự ra đi của Chiêu Đức thải tử phi, nhất thời hắn có chút áy náy.

Chiêu Đức thái tử phi vẫn còn ghi hận An Bình Vương, oán giận Ấu An, hắn không thể mạo hiểm mà để Chiêu Đức thái tử phi sống trên cõi đời này, nhưng lại quên mất rằng, giết Chiêu Đức thái tử phi sẽ làm cho mẫu hậu đau lòng.
“Mẫu hậu, chết sống có số, lúc còn sống, ngài cũng thật sự yêu thương hoàng tẩu, không uổng công nàng được sinh ra trong kiếp này.”
Hắn cố gắng không nhắc đến hoàng huynh.

Thật ra hắn càng muốn nói rằng bây giờ hoàng tẩu đã đoàn tụ với hoàng huynh rồi, nhưng hắn lại không dám, sợ nhắc đến hoàng huynh, mẫu hậu sẽ càng thêm đau buồn.
Thẩm Ấu An cúi đầu đứng một bên, nghe Tề Cảnh Hoán khuyên nhủ Thái hậu.

Nàng vẫn biết bệ hạ rất hiếu thuận với Thái hậu, hiện giờ tận mắt chứng kiến, vẫn cảm thấy bất ngờ, có chút không tưởng tượng nổi.

Đã ở bên cạnh quân vương một khoảng thời gian dài, tất nhiên nàng biết bệ hạ không phải là một đế vương vô tình, nhưng mọi người đều bảo hoàng gia không có tình người, kể cả tình mẫu tử, tình huynh đệ đều không có hiện hữu.

Nhưng thấy bệ hạ quan tâm Thái hậu như thế này, tự nhiên nàng có một chút kinh ngạc.
Thái Hậu thở dài không nói gì thêm.

Cùng lúc Lâm Tư Thiết mang theo vài cung nhân đi vào bày ngự thiện lên bàn.

Thái hậu thấy thế bất mãn nói, “Không phải là đã dùng xong ngọ thiện rồi sao? Tại sao còn bưng lên nữa?”
“Là nhi thần kêu các nàng đi làm thêm.”

Thái hậu bất đắc dĩ nói, “Ai gia không đói bụng, mang xuống đi.”
Tề Cảnh Hoán liếc qua Thẩm Ấu An đang cúi đầu, nói, “Ấu An, nàng qua hầu hạ Thái hậu dùng bữa đi.”
Thẩm Ấu An vốn dự định nếu bệ hạ không gọi mình, thì mình cứ tiếp tục giả bộ làm như mình không tồn tại.

Nhưng giờ bệ hạ đã kêu đích danh mình, mình không thể không đi lên.

Trong lòng nàng cười khổ, đây là bệ hạ đang làm mình khó xử, nhìn thái độ của Thái hậu là biết rõ bà không muốn dùng bữa, chính bệ hạ khuyên nhủ cũng vô dụng, mình chỉ là một nữ quan, làm sao có thể khuyên được bà dùng bữa đây?
Tề Cảnh Hoán kêu người bày đồ ăn lên bàn nhỏ trước mặt Thái hậu.

Thẩm Ấu An đi qua, quỳ xuống bên cạnh bà, dùng đũa gấp một chút thức ăn để vào bát của Thái hậu, vừa định thỉnh Thái hâu dùng cơm, liền bị Thái hậu nắm tay kéo dậy, “Đứa bé ngoan, mau đứng lên, sao lại quỳ như thế, đầu gối có đau không?”
Nói xong trừng mắt liếc Tề Cảnh Hoán, nói, “A Hữu, sao con có thể để cho Ấu An nha đầu quỳ hầu hạ ai gia dùng bữa như thế này?”
Tề Cảnh Hoán hít hít mũi, “Mẫu hậu, người không chịu dùng bữa, nhi thần chỉ có thể làm thế thôi.”
Thẩm Ấu An được Thái hậu đỡ dậy, đầu óc vô cùng bối rối, đây là tình huống gì? Bệ hạ cùng Thái hậu đang nói gì thế?
“Được rồi, ai gia sẽ ăn uống đàng hoàng.

Con không thể bắt nạt Ấu An nha đầu như thế được.”
Tề Cảnh Hoán cảm thấy mình rất vô tội, hắn chỉ muốn Ấu An khuyên nhủ Thái hậu dùng cơm, nhưng không ngờ nàng lại quỳ xuống hầu hạ.

Vốn dĩ hắn cũng muốn ngăn cản, chỉ là mẫu hậu mở miệng trước thôi.
“Thế mẫu hậu phải ăn nhiều một chút.” Nói xong liền liếc nhìn Thẩm Ấu An, ý bảo nếu người ăn không tốt, thì hắn liền để Ấu An đến hầu hạ người.
Thái hậu không để ý hắn, kéo Thẩm Ấu An đến gần, quan sát tỉ mỉ, đánh giá một chút rồi cười nói, “Đúng là một đứa bé ngoan.”
Mặt mũi Thẩm Ấu An hiện lên vẻ không hiểu, nghiêng đầu nhìn Tề Cảnh Hoán, tìm kiếm giúp đỡ.
Tề Cảnh Hoán cười khẽ một tiếng, nói, “Mẫu hậu, người không thể thiên vị như thế.”
Hai người đều là con dâu của người, người bởi vì một nàng dâu mà ăn không ngon, vậy mặt khác người lại để một nàng dâu khác đến hầu hạ người.

Bây giờ người ăn hay không ăn đây?
Lời này Thẩm Ấu An nghe không hiểu, nhưng Thái hậu lại hiểu rõ.

A Hữu quả thật là hồ nháo mà.
Thái hậu kéo tay Thẩm Ấu An, để nàng ngồi xuống bên cạnh mình.

Thẩm Ấu An làm sao dám, vẫn đứng không dám ngồi.

Tề Cảnh Hoán nhân thể nói, “Nàng tới để hầu hạ mẫu hậu dùng bữa, mẫu hậu chưa ăn, nàng làm sao dám ngồi.”
Thái hậu nắm tay Thẩm Ấu An, cảm thấy nha đầu này gầy quá, trong lòng nhịn không được mà cảm thấy đau, có hơi chút oán giận nhìn Tề Cảnh Hoán một cái.


Tề Cảnh Hoán nghiêng đầu, né tránh ánh mắt của bà.

Thái hậu bất lực, chỉ có thể cầm đũa, gấp chút thức ắn mà hồi nãy Thẩm Ấu An đưa qua, cho vào trong miệng.
“Ai gia đã ăn, Ấu An nha đầu ngồi đi.”
Thái hậu cứ mở miệng là Ấu An nha đầu, làm cho Thẩm Ấu An cảm thấy thụ sủng nhược kinh, nhìn về phía Tề Cảnh Hoán, thấy hắn gật gật đầu nói, “Thái hậu bảo nàng ngồi, thì nàng cứ ngồi xuống đi.”
Mặc dù không hiểu tại sao Thái hậu lại đối xử với mình như vậy, nhưng nếu bệ hạ đã mở miệng, thì nàng sẽ ngồi xuống cạnh Thái hậu.

Mặc dù Thái hậu đã sớm muốn Tề Cảnh Hoán dẫn Thẩm Ấu An đến thỉnh an mình, nhưng hắn cứ liên tục từ chối, bảo nàng nhát gan, nhi tử không muốn.

Tất nhiên Thái hậu cũng sẽ không triệu Thẩm Ấu An diện kiến.

Lần trước thấy nàng là lúc tuyển tú, hiện tại gặp Thẩm Ấu An lần nữa, Thái hậu đối với nàng hết sức hài lòng, chỉ có gầy một chút, nhưng cái này thì có thể dưỡng được.
“Nếu mẫu hậu dùng cơm ngon miệng, thì nhi thần sẽ để Ấu An ở lại hầu hạ người.”
Trước giờ Thái hậu luôn muốn gặp Thẩm Ấu An nhưng không nhìn thấy, tự nhiên bà cũng hiểu rõ Tề Cảnh Hoán không muốn bà gặp nàng, không phải là do Thẩm Ấu An nhát gan, mà vì Thẩm Ấu An còn chưa biết Thái hậu đã xem nàng như con dâu của mình.

Tề Cảnh Hoàn sợ Thái hậu nhiệt tình quá, doạ Thẩm Ấu An sợ hãi.

Bây giờ mới cho Ấu An tới gặp mẫu hậu là do tâm tình bà không tốt, nghĩ tới Thái hậu buồn bã là do chuyện của Chiêu Đức thái tử phi, như vậy mình để Ấu An đến ở cùng bà, hy vọng có thể làm tâm tình bà tốt lên một chút.

Ai ngờ, khi Thái hậu thấy Thẩm Ấu An, lại có thể tạm thời quên đi việc của Chiêu Đức thái tử phi.

Chính Tề Cảnh Hoàn còn không ngờ được, mẫu hậu hắn có thể yêu thích Ấu An như thế, chắc cũng là do yêu ai thì yêu cả đường đi ấy nhỉ.
Hắn nghĩ nếu mình để Ấu An ở lại hầu hạ Thái hậu, mẫu hậu sẽ rất rui vẻ, ai ngờ Thái hậu lại cự tuyệt.
Bà nói, “Ai gia lớn tuổi như thế này, có gì tốt đâu.

Hai người các con lâu lâu qua thăm một chút, thì ai gia sẽ rất vui.”
Đầu gỗ là gì? Tới bây giờ Thẩm Ấu An mới có thể hiểu rõ ý nghĩa của từ này một cách thấu triệt như vậy.

Nàng ngồi ở một bên không nhúc nhích, nghe Tề Cảnh Hoán nói chuyện với Thái hậu, cảm thấy vô cùng mờ mịt.

Thậm chí nàng còn nghi ngờ, chắc mình mất trí nhớ rồi, có lẽ mình đã quên một đoạn ký ức nào đó, nếu không thì sao Thái hậu lại đối với mình như đã quen biết từ rất lâu, hơn nữa thái độ Thái hậu đối với mình cũng tốt quá rồi.

Nàng cố gắng nhớ lại, nhưng nàng thật sự xác định rằng mình chưa từng gặp Thái hậu lần nào cả.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận