Thịnh Thế Sủng Hậu


Thẩm Ấu An rời khỏi nơi đó, thuận tiện kêu người chuẩn bị nước.

Sau khi Tề Cảnh tắm rửa xong, liền ở lại Tây Noãn Các xử lý chính vụ.

Bởi vì Thẩm Ấu An đã biết chuyện mấy đại thần trên triều thượng tấu bảo hắn lập hậu, nên Tề Cảnh Hoán cũng không cần phải gạt nàng nữa, liền kêu người đi lấy tấu chương ở ngự thư phong về đây, như cũ để Thẩm Ấu An ngồi một bên.

Đúng vậy, hiện thời Thẩm Ấu An không cần đứng hầu hạ, nàng đã có thể ngồi xuống.

Tuy nói lúc ban đầu khi Tề Cảnh Hoán nói ra yêu cầu này, Thẩm Ấu An tuyệt đối không đáp ứng, nhưng lại sợ uy nghiêm của Tề Cảnh Hoán nên liền vâng lời.
Thẩm Ấu An chịu trách nhiệm sửa sang lại tấu chương mà Tề Cảnh Hoán đã phê duyệt xong.

Chút xíu này thì nàng vẫn có thể làm được.

Lúc xử lý chính vụ, Tề Cảnh Hoán ngược lại rất nghiêm cẩn, Thẩm Ấu An ngồi một bên, chờ hắn ngẫu nhiên phân phó nàng mài mực rót trà cho mình.
Tề Cảnh Hoán rút ra một cuốn sổ nhỏ mà Hộ bộ đưa đến, nhìn một lát, liền nhẹ nhàng đề bút một cái, rồi tự nhiên đưa sang phải, duỗi tay lấy quyển tấu chương khác.

Bất quá, tay hắn giơ nãy giờ cũng không thấy Thẩm Ấu An tiếp nhận, Tề Cảnh Hoán buồn bực, nghiêng đầu nhìn qua, chỉ thấy Thẩm Ấu An cầm tấu chương vừa phê duyệt trong tay, nằm sấp trên bàn ngủ thiếp đi.
Hắn nhẹ nhàng rút tấu chương ra khỏi tay nàng, vừa vặn lúc này Cao Hòa cũng vào thông báo hắn rằng thời điểm không còn sớm, đã đến lúc nghỉ ngơi, Tề Cảnh Hoán liền ôm Thẩm Ấu An vào ngực, bước chân dừng một chút, Tề Cảnh Hoán ngẩng đầu nhìn Cao Hòa, đưa ngón trỏ lên môi, ý bảo chớ có lên tiếng.

Cao Hòa hiểu ý, nhẹ nhàng lui qua một bên.
Tề Cảnh Hoán ôm Thẩm Ấu An đến bên giường, tháo giầy nàng ra, đem chăn chỉnh sửa cho tốt, rồi ngồi một bên nhìn mặt nàng chăm chú, không tự giác nhếch nhếch môi cười, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng một cái, xong xoay người rời đi.
Lúc lâm triều vào hôm sau, Nhữ Dương Hầu lại cùng Tống Thái Phó diễn lại kịch cũ, đối với tiết mục này, Tề Cảnh Hoán đã thành thói quen.


Lúc đầu Nhữ Dương Hầu một ngày lại đổi một tội danh cho Tống Thái Phó.

Mấy ngày nay không có cái gì mới, nên lại đem lôi tội danh cũ trước đâu ra nói, bên dưới đã bắt đầu ồn ào.

Tề Cảnh Hoàn chỉ lẳng lặng ngồi phía trên nghe bọn họ ầm ĩ, đầu tiên không nói lời nào, rồi sau đó lại nhăn mày.

Trước kia lúc này hẵng đã cãi nhau xong rồi, nếu như ngày thường, hắn sẽ không để ý, mà chỉ ngồi chỗ này xem náo nhiệt thôi.

Nhưng hôm nay hắn lại có chuyện quan trọng cần phải làm, cũng không thể để bọn họ không đứng đắn mãi như thế được.
Lý Hồng Mậu đứng bên dưới cũng có chút nóng nảy, chẳng lẽ bệ hạ quên ước hẹn của bọn họ rồi?
Không biết bên dưới lúc nào đã kéo đến việc ngân sách của triều đình, Hộ Bộ Thượng Thư vừa nghe liền hoảng hốt, làm sao mà kéo hắn ra rồi, lúc này liền bày tỏ không chấp nhận được, những thứ khác thì không nói, nhưng đừng nghĩ tới có thể moi bạc từ chỗ hắn.

Nếu nghĩ đến thì Hộ Bộ Thượng Thư cũng là quái nhân, mỗi lần có người muốn lấy ít bạc là cứ như muốn lấy mạng hắn.

Dù sao đó cũng là quốc khố, mỗi lần mà muốn đến Hộ bộ lấy bạc, thế nào cũng phải trải qua một trận cò kèo mặc cả.

Bất quá hắn là thần giữ cửa, khi lên ngân sách, hắn đều phải tỉ mỉ tính toán một phen, nên dùng bao nhiêu thì liền gẩy bàn tính bấy nhiêu, nhiều hơn một phần cũng không được.

Mỗi lần cấp bạc thì người ấy phải đưa hắn một danh sách bảng giá, mỗi món bao nhiêu bạc hắn đều phải cặn kẽ so sánh, chính vì có Hộ Bộ Thượn Thư keo kiệt như thế, nên từ khi hắn ngồi trên chiếc ghế này đến nay, triều đình liền ít đi mấy kẻ muốn nhân tiện làm việc công mà mò chút mỡ để riêng, không phải là không muốn, nhưng mà triều đình cấp bạc, căn bản sẽ không còn mỡ để mò.
Đã nhiều lần mấy quan viên triều đình cũng muốn hợp tác chèn ép hắn, muốn đem hắn từ ghế Hộ bộ đuổi xuống, nhưng không có biện pháp a.

Có một Hộ Bộ Thượng Thư keo kiệt như thế, quan viên triều đình cũng không dễ chịu nha.

Nhưng mà trong nhà Hộ Bộ Thượng Thư đều nghèo đến nổi đều nghe tiếng leng keng vang lên, còn không có một người tiểu thiếp hay con vợ kế, để cho người muốn chèn ép hắn cũng không tìm ra được cái cớ nào.

Nếu ngươi nói hắn tham, nhà hắn đến tiểu thiếp còn không nuôi nổi.

Nghĩ muốn hối lộ hắn, nhưng hắn lại nhiều tiền hơn so với nhà ngươi, nhìn đi, ngay cả toàn bộ quốc khố cũng do người ta quản lý, thế làm sao có thể để ý đến chút bạc vụn ngươi đưa chứ.

Muốn hãm hại hắn, đánh ngã hắn, nhưng người ta có chỗ dựa nha, bệ hạ ngồi trên kia rất coi trọng vị Hộ Bộ Thượng Thư này, cho nên mọi người đối với Hộ Bộ Thượng Thư cũng không thể làm gì a.
Tề Cảnh Hoán vừa thấy Hộ Bộ Thượng Thư nóng nảy muốn xăn tay áo, nếu để cho hắn bắt đầu, thì không biết còn kéo dài đến khi nào.

Tất cả quan văn quan võ trong triều, ai còn không biết Hộ Bộ Thượng Thư là người gặp ai đều cũng nói được, đến Ngự Sử Đại Phu còn phải nhượng bộ lui binh kìa.
Mấy triều đại khác thì ai cũng sợ Ngự Sử nhất, nhưng đến bọn họ thì lại có thêm một Hộ Bộ Thượng Thư, người này đối với chính mình hẹp hòi thì thôi đi, khi quan viên khác có sai phạm gì, Hộ Bộ Thượng Thư đều nhảy ra, giật dây bệ hạ kêu phạt bọn hắn bổng lộc hằng tháng.

Dù sao quan viên triều đình dựa vào bổng lộc mà sống qua ngày cũng không nhiều lắm, nhưng mấu chốt là, rất mất mặt a.

Mỗi ngày vào triều, đi sớm về tối, kết quả là, bổng lộc cũng bị lấy mất, đúng là không còn mặt mũi gì hết.
Hộ Bộ Thượng Thư vừa mới ra tư thế, chuẩn bị bước lên phía trước, Tề Cảnh Hoán liền vội vã nhìn Lý Hồng Mậu một cái, Lý Hồng Mậu liền hiểu ý, trong tay cầm một hạt châu nhỏ, nhắm hướng của Hộ Bộ Thượng Thư mà ném.

Khoảng cách thời gian vừa vặn, Thượng Thư giẫm lên một bước, liền bổ nhào một tiếng, té ngã trên đất.

Chúng thần đều dồn sự chú ý vào Tống Thái Phó cùng Nhữ Dương Hầu bên kia, cũng không ai chú ý tình trạng bên này như thế nào.
Hộ Bộ Thượng Thư cảm giác như mình giẫm phải cái gì đó, đỡ eo muốn đứng lên, Tề Cảnh Hoán vội nói, “Hà ái khanh cảm thấy thế nào? Người đâu, mau đỡ Hà ái khanh xuống dưới, rồi thỉnh thái y đi.”
Cao Hòa phất tay cho hai tiểu thái giám đứng bên cạnh, đi tới đỡ Hộ Bộ Thượng Thư đứng dậy.

vừa đứng lên, hắn lại muốn tiếp tục thượng tấu, liền bị hai tiểu thái giám ngân chặn, cầm cánh tay kéo hắn ra ngoài.


Mà hằn vừa đi còn không quên quay đầu lại hô, “Bệ hạ, Tống Thái Phó cùng Nhữ Dương Hầu gây ồn ào trên triều, thật không ra thể thống gì.

Vi thần đề nghị phạt ba tháng bổng lộc, trừng trị nghiêm khắc.”
Mặt Tống Thái Phó cũng Nhữ Dương Hầu đều đen, lập tức không còn mặt mũi làm ầm ĩ nữa, bốn mắt trừng nhau rồi mới phất tay áo, lui về chỗ cũ.
Bởi vì mỗi ngày Nhữ Dương Hầu đều sau khi những đại thần khác thượng tấu xong mới gây sự, cho nên hai bọn họ nhất thời yên tĩnh, thành ra cũng không còn việc gì, Cao Hòa liền gân giọng hô “Bãi triều.”
Chúng thần quỳ trên mặt đất, tung hô vạn tuế, cung tiễn Tề Cảnh Hoán rời đi.
Sau khi bãi triều, Tề Cảnh Hoán trực tiếp về thẳng Thánh Ninh Cung, mục tiêu rõ ràng đi tìm Thẩm Ấu An.

Thẩm Ấu An như ngày thường, quỳ xuống thỉnh an hắn, hắn đỡ Thẩm Ấu An dậy, nói, “Mau đứng lên, chuẩn bị một chút, trẫm đưa nàng xuất cung.”
Thẩm Ấu An nghi ngờ hỏi, “Bệ hạ xuất cung là có chuyện gì sao?”
Tề Cảnh Hoán nhẹ nhàng gõ một cái trên trán nàng, “Tiểu ngu ngốc, hôm nay là ngày mấy?”
Thẩm Ấu An sững sờ, Tề Cảnh Hoán lại phóc xuy cười một cái, “Nàng a, hôm nay là sinh nhật mười sáu tuổi của nàng, nàng thế nào mà ngay cả cái này cũng không nhớ?”
Thẩm Ấu An mất tự nhiên, đưa mắt nhìn hướng khác.

Đúng vậy, hôm nay là sinh nhật nàng, không nghĩ thế mà hắn còn nhớ, nàng đã đối xử hắn như vậy, hắn lại còn có thể cười nói muốn cùng mình trải qua sinh nhật.
Tề Cảnh Hoán thấy vẻ mặt nàng, lập tức hiểu nàng đang suy nghĩ gì, duỗi tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, “Nàng không nhớ cũng không sao, trẫm nhớ là được, hôm nay trẫm sẽ cho nàng một ngày sinh nhật khó quên nhất.”
Sinh nhật khó quên nhất, chả lẽ sinh nhật ba năm trước lại không khó quên sao? Nàng đột nhiên rút tay về, quay đầu đi, mở miệng nói, “Bệ hạ, ngài chính vụ bận rộn, nô tỳ làm sao dám làm phiền ngài?”
Tề Cảnh Hoán lại tiến ghé sát bên người nàng, “Nàng nhanh lên một tí, trẫm đã sớm sắp xếp xong xuôi, nếu nàng không đi, chẳng phải lãng phí một phen tâm ý của trẫm.”
Nói xong cũng không đợi Thẩm Ấu An kịp phản ứng, liền kéo tay nàng ra ngoài.
Hoàng thượng muốn xuất cung để thể nghiệm và quan sát tình hình dân chúng, tự nhiên sẽ không cho người ngăn đón.

Vào trong xe ngựa, Tề Cảnh Hoán liền lấy y phục chuẩn bị sẵn đưa cho Thẩm Ấu An, “Mau thay y phục đi.”
Thẩm Ấu An cầm y phục Tề Cảnh Hoán đưa, trong nháy mắt từ lỗ tai đến cổ đều hồng lên.

Tề Cảnh Hoán thấy nàng chậm chạp không lên tiếng, nghiêng đầu nhìn một cái, “Mau thay đi, trẫm không nhìn trộm đâu.”
Nói xong còn rất ra dáng quay đầu đi, nhìn thẳng phía trước.

Mặt Thẩm Ấu An như muốn nhỏ máu, sao có thể như vậy, hắn ngồi bên cạnh, làm sao nàng thay quần áo được đây.

Tề Cảnh Hoán thấy nàng vẫn ôm y phục cúi đầu ngồi bên kia, liền thúc giục, “Mau đổi đi, rất nhanh sẽ đến, nếu không đổi nhanh thì sẽ không kịp.

Xuất cung mà còn mặc cung trang thì không thích hợp đâu.”
Thẩm Ấu An chỉ cúi đầu không nói lời nào, hai bên tay đều đỏ rực.

Coi như Tề Cảnh Hoán cũng có chút tự giác, chỉ mình nói, “Nàng không phải là muốn trẫm tránh đi ấy chứ?”
Hai mắt Thẩm Ấu An sáng lên, lập tức gật đầu.
Tề Cảnh Hoán trong nháy mắt sắc mặt liền không tốt, rất có thể lập tức trở mặt, Thẩm Ấu An thoáng chu môi một cái, giống như bộ dạng muốn làm nũng, Tề Cảnh Hoán lập tức mất tự nhiên, xoay mặt qua chỗ khác, ho khan một tiếng nói, “Được rồi, được rồi.

Trẫm đi ra bên ngoài, nàng mau mau chút.”
Khuôn mặt Thẩm Ấu An lập tức lộ ra tươi cười, khóe mắt có chút đắc ý như khi mưu kế vừa thành công, Tề Cảnh Hoán duỗi tay bóp mặt nàng một cái, sau đó đi ra ngoài.
Thẩm Ấu An xác nhận hắn đã ra ngoài, nhưng vẫn không yên tâm nên nói, “Bệ hạ, khi nô tỳ chuẩn bị tốt, sẽ gọi ngài.”
Ý tứ chính là ngươi không thể tự tiện xông tới.

Mới vừa rồi Tề Cảnh Hoán còn vẻ mặt tươi cười, nghe xong lập tức sập đổ.
Thẩm Ấu An cúi đầu, không tự giác nhếch nhếch môi, sau đó lại có chút thẹn thùng, chỉ là dùng một thủ đoạn nhỏ, thế nhưng không ngờ được có một ngày, nàng có thể làm nũng với một người khác ngoài phụ thân.
Nàng lấy y phục Tề Cảnh Hoán đưa, nhìn nhìn một lát, sau đó cẩn thận nghe ngóng bên ngoài, nàng vừa mới tính vươn đầu ra liền nghe được âm thanh của Tề Cảnh Hoán, “Nếu còn không nhanh, trẫm liền tiến vào.”
Tay nàng khẽ run, vội vàng thay quần áo.

Cái người bên ngoài kia, tính tình gì không biết, hiện tại cam tâm tình nguyện đi ra ngoài, đợi một lát không biết chừng liền xông vào.

Nàng một bên cởi quần áo, một bên không yên tâm nói, “Bệ hạ, nô tỳ đang thay quần áo, không có mặc gì đâu, ngài không nên đi vào a.”
“Còn dài dòng nữa thì trẫm liền đi vào.”
Những lời này mà đối với Thẩm Ấu An không một manh áo hiện giờ đúng là rất có lực, tối thiểu làm cho nàng không tiếp tục nói chuyện nữa.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui