Thịnh Thế Sủng Hậu


Lý Hồng Mậu vừa mới bước vào cửa viện nhà mình, xa xa liền thấy một người ngồi ở cửa phòng ngủ của hắn ánh mắt trông mong nhìn về bên này, hắn thu hồi bước chân, trốn ở bên ngoài cửa, quả nhiên, nữ tử kia không nhìn thấy người, bĩu môi cúi đầu xuống đất.

Hắn cười, cố ý không đi cửa chính, đi đến bên cạnh tường, leo tường vào viện nhỏ của mình, hắn vỗ vỗ tay, sửa sang lại dung nhan, bảo bọn hạ nhân quét sân không được lên tiếng, sau đó thuận theo hành lang, rón rén đi tới bên cạnh Lý Mộ An, quả nhiên ánh mắt Lý Mộ An đều chú ý tới cửa viện, căn bản không chú ý bên cạnh có người.

Hắn nhìn Lý Mộ An ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa viện, sau đó lại thất vọng cúi đầu chọc chọc vẽ tranh trên mặt đất, cảm thấy thú vị, cố ý không nói lời nào, nhìn xem khi nào nàng mới phát hiện, sau đó hắn nghe được Lý Mộ An cúi đầu lẩm bẩm; “Lý Hồng Mậu khốn kiếp, nhất định là không nghe được tung tích của Ấu An tỷ tỷ, trốn đi không dám trở về.


Hắn cứng ngắc giật giật khóe miệng, hắn yếu như vậy sao? Hắn là gia có được hay không, còn sợ một tiểu nha đầu như nàng à.

“Ngươi đang nói cái gì?”
Lý Mộ An vừa nghe giọng nói của Lý Hồng Mậu, ánh mắt sáng lên, bỗng chốc đứng dậy vỗ vỗ tay, cười hì hì với Lý Hồng Mậu; “Ngươi trở về rồi.


Lý Hồng Mậu hừ lạnh một tiếng, không để ý nàng, tự nhiên bước vào cửa phòng.

Mặt nóng dán vào mông lạnh, đối với cô nương như Lý Mộ An mà nói đương nhiên… Là không thèm để ý.


Nàng đi theo Lý Hồng Mậu vào trong nhà, duỗi tay ân cần nói; “Ta thay ngươi cởi.


Lý Hồng Mậu nhìn bàn tay nàng cởi khôi giáp của mình, thản nhiên nói; “Ta không dò được tin tức của Thẩm Ấu An.


Quả nhiên, Lý Mộ An vừa nghe được lời này, lập tức biến sắc, hừ lạnh với Lý Hồng Mậu một tiếng, sau đó ngồi trên ghế dựa nói; “Biết ngươi chỉ là đồ mặt dày, còn cho mình là lợi hại, tin tức quan trọng cũng không thăm dò được.


Lý Hồng Mậu đem khôi giáp cởi ra để sang một bên, lườm nàng nói; “Đến cùng ngươi là gia hay ta là gia, còn không qua đây hầu hạ.


Lý Mộ An nghiêng đầu sang chỗ khác không để ý tới hắn, nghe được Lý Hồng Mậu bĩu môi nói; “Ai da, là ai trộm đồ bị bắt được nói chỉ cần không đánh nàng, bảo nàng làm cái gì cũng được.


Mặt Lý Mộ An đỏ lên, không nói chuyện này nàng không tức giận, nhắc tới việc này nàng lại tức giận, hắn có tiền như thế, chỉ lấy của hắn chút bạc mà thôi, không nghĩ tới người ăn chơi trác táng, tính cảnh giác cao như vậy, bạc nàng còn chưa cầm tới tay, liền bị hắn bắt được, hết lần này đến lần khác người này võ nghệ cao cường, mình căn bản không đánh lại hắn, tài nghệ không bằng người, cho nên đành phải mặc người chém giết.

“Ta nói bao nhiêu lần rồi, đó là ta đoạt, không phải trộm.



Lý Hồng Mậu xoay người ấn đầu nàng nói; “Ơ, đoạt không phải là trộm sao, tiểu tặc ngươi to gan, ban ngày ban mặt dám cướp của Bổn tướng quân, ánh mắt ngươi rất tốt.


Lời này Lý Mộ An nghe nghẹn khuất, nàng ở trên ngã tư đường quan sát rất lâu, những phú quý có tiền đều mang theo hộ vệ, không tiện ra tay, vừa vặn gặp Lý Hồng Mậu, ăn mặc phú quý, trong tay cầm quạt, vừa nhìn là biết con nhà giàu không học vấn không nghề nghiệp, quan trọng nhất là không mang hộ vệ, túi tiền bên hông còn lắc lư, đây không phải là muốn nàng đoạt sao? Nàng vốn tưởng rằng dê béo đến miệng, không nghĩ tới người này chính là sói đội lốt cừu, mình coi như là thổ phỉ, đoạt hắn bạc, dù gì cũng là cô nương có được hay không, lại ở trên đường dạy dỗ mình, thật sự là hèn hạ vô sỉ, hạ lưu vô cùng.

Nàng lắc đầu, muốn tránh thoát tay Lý Hồng Mậu, tránh kiểu gì cũng không thoát, nghẹn đỏ mặt, đang muốn mắng, liền nghe Lý Hồng Mậu nói; “Chao ôi chao ôi, trước khi ngươi mắng chửi người cần phải biết, ngươi không muốn nghe được tin ân nhân tỷ tỷ của ngươi sao.


Ánh mắt Lý Mộ An sáng lên, bất chấp Lý Hồng Mậu đè tay trên đầu nàng, nói; “Ngươi nghe được tin tức của Ấu An tỷ tỷ sao?”
Lý Hồng Mậu thu tay lại, không nhìn nàng một cái, nàng vội vàng đứng dậy, cung kính nói; “Mời tướng quân ngồi.


“Cổ họng.

” Lý Hồng Mậu gân giọng một tiếng, Lý Mộ An vội vàng châm trà, bưng đến trước mặt Lý Hồng Mậu, cười nịnh nọt nói; “Mời tướng quân dùng trà.



Lý Hồng Mậu tiếp nhận chén trà, Lý Mộ An lập tức đấm vai cho hắn, vừa đấm vừa nói; “Tướng quân làm nhiệm vụ cả ngày mệt mỏi, nô tỳ đấm bóp cho ngài.


“Ta nói này, tặc như ngươi đều không có nguyên tắc như vậy sao?”
Lý Mộ An bĩu môi, động tác trên tay không ngừng, cười hì hì nói; “Tướng quân nói sai rồi, nô tỳ không phải là tặc.


“Không phải tặc thì là trộm đồ sao?”
“Đó là ta đoạt, đoạt chứ không phải trộm.


Lý Mộ An cường điệu vô số lần nàng là đoạt đồ, không phải trộm đồ.

Lý Hồng Mậu không còn gì để nói, đoạt và trộm không giống nhau sao?
“Được được được, ngươi không phải là tặc, ngươi là nữ thổ phỉ.


Lý Mộ An nắm quyền, kìm nén dục vọng muốn đánh vào mặt hắn một quyền, cắn răng nói; “Tướng quân có thăm dò được tin tức của Ấu An tỷ tỷ không?”
Lý Hồng Mậu híp mắt không nói lời nào, bộ dáng hưởng thụ, Lý Mộ An kìm nén nóng vội trong lòng, tiếp tục đấm bả vai Lý Hồng Mậu, một lúc lâu sau, ôn nhu hỏi; “Tướng quân cảm thấy lực đạo như thế nào?”

Giọng nói ôn nhu như vậy, Lý Hồng Mậu bày tỏ rất được, có thể làm một nha đầu nhe răng trợn mắt với mình ngoan ngoãn như vậy, có thể chưa được sao?
Lý Hồng Mậu thân là thế tử phủ Định Quốc Công, thuở nhỏ đi tới chỗ nào thì sẽ bị người ta truy đuổi, ác bá kinh thành thấy hắn trốn đi rất xa, thế giới bên trong của vị thế tử gia này thuận buồm xuôi gió, cho dù mấy năm nay hắn cảm giác nhân sinh không theo đuổi, đi theo phụ quốc Đại tướng quân nhập ngũ, khổ thì khổ, có Định Quốc Công chống lưng, danh tiếng chất tử của thái hậu, lại có vài người có thể cho hắn nếm mùi đau khổ, hiện tại thiên hạ thái bình, ở dưới chân hoàng thành Dục Đô gặp phải tặc nhân xác suất không nhiều lắm, huống chi tặc không có mắt như vậy, dám trộm của tướng quân hắn, không nói thân phận của hắn, trộm của hắn bị hắn bắt được căn bản không còn đường sống, tuy tên tuổi thế tử Định Quốc Công theo quân, nhưng hắn thật sự có bản lĩnh, trộm gì đó của hắn, là không muốn sống nữa sao?
Dưới tình huống như vậy hắn gặp tặc, hơn nữa còn là nữ, đôi tay mảnh mai trắng nõn mục tiêu rõ ràng là tập kích hông hắn, bình sinh lần đầu gặp tặc thế tử gia một chút cũng không cảm thấy phẫn nỗ, hắn chỉ cảm thấy thú vị, hắn sớm đã chú ý tới nữ tặc này, đứng trên đường dáo dác đánh giá rất lâu, gặp người phú quý ánh mắt sáng lên, sau đó lại lắc đầu thở dài, đây cũng là tặc tốt, chuyên chọn người phú quý để ra tay, không đi gieo họa cho nhà nghèo khổ, nhưng nữ tặc này không tự lượng sức mình, hiện tại có vài người phú quý xuất hành không mang theo hộ vệ, nữ tặc này hiển nhiên không ý thức được khả năng trộm được đồ trên những người này rất thấp, ở bên trong rung đùi đắc ý không biết lẩm bẩm cái gì.

Hắn đang đánh giá, nào biết ánh mắt gian tà của nữ tặc kia di chuyển, phát hiện nàng nắm chặt quả đấm giống như bình thường đi bên cạnh mình, hắn cho rằng nàng chọn được “Dê béo” để ra tay, không nghĩ tới dê béo mà nàng chọn lại chính là mình, cho nên khi nàng nhích lại gần mình, đầu tiên là hắn sững sờ, sau đó lập tức duỗi tay nắm lấy tay mềm mại.

Sau đó không cần nhiều lời, thế tử gia phong lưu phóng khoáng gặp nữ tặc giang hồ xinh đẹp, thế tử gia thương hương tiếc ngọc tất nhiên là không đưa nàng cho quan điều tra, huống chi nữ tặc này nhát gan muốn chết, hắn chưa làm gì mà nàng rơi nước mắt rồi thề, chỉ cần không đánh nàng, không đưa nàng cho quan phủ, muốn nàng làm gì nàng đều nguyện ý, vì vậy xuất phát từ hiếu kỳ thế tử gia đem tên tặc duy nhất gặp phải trong cuộc đời mang vào phủ, dù sao nàng nói làm cái gì nàng cũng nguyện ý, vậy thì lưu lại ở viện nhỏ hầu hạ hắn, nữ tặc ở trong viện của hắn cũng không gây ra được sóng gió gì.

Vì vậy Lý Mộ An thuận lợi nhập phủ Định Quốc Công làm nha hoàn cho thế tử, nếu như là nha hoàn bình thường, thế tử gia chưa chắc để trong lòng, nha hoàn này tự vào viện hắn hết ăn lại nằm không nói, Định Quốc Công phủ hắn ít bạc còn cho được, nhưng mấu chốt là nàng đánh người, nhìn ai không vừa mắt thì đánh người đó, trong viện hắn nha đầu đều bị nàng thu thập ngoan ngoãn, hầu hạ nàng quả thực so với hầu hạ hắn còn tận tâm hơn.

Mấu chốt là nữ tặc này còn tự cho là quen thuộc, vừa tới phủ Định Quốc Công mấy ngày liền tự cho rằng mình và thế tử có quan hệ không tệ, bảo mình đi giúp nàng hỏi thăm tin tức ân nhân Thẩm Ấu An, nghe nói lúc trước Thẩm Ấu An cứu nàng một mạng, hiện tại Thẩm Ấu An tiến cung làm nữ quan, liền bảo mình thăm dò tin tức của Thẩm Ấu An, nhìn xem nàng có tốt không, cũng biết để cảm tạ.

Bình thường miệng lưỡi bén nhọn, không để ý mình là chủ tử nàng, cũng chỉ có nhắc tới Thẩm Ấu An mới có thể làm nàng thuận theo, Lý Hồng Mậu phiết môi cười một tiếng; “Ta nói này tiểu tặc, nhìn ngươi để tâm tới Thẩm Ấu An như vậy, cũng biết người cảm tạ, Bổn tướng quân dẫn ngươi hồi Định Quốc Công phủ tránh cho ngươi luân lạc đầu đường, cũng coi như là cứu ngươi một mạng, sao ngươi không để tâm đến Bổn tướng quân như vậy?”
Đối với xưng hô tiểu tặc này Lý Mộ An tất nhiên là bất mãn, phản bác; “Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, ta không phải là tặc, tất cả bạc trên người ta đều bị trộm, hôm đó thật sự đói quá mới có thể đoạt bạc của ngươi, hơn nữa, không phải là ta không cướp được sao? Sau này ngươi đừng gọi ta là tặc, nếu gặp Ấu An tỷ tỷ, tỷ ấy hiểu lầm thì không tốt.


Lý Hồng Mậu nhìn vẻ mặt nàng khẩn trương khi nhắc tới Thẩm Ấu An, suy nghĩ đến lời của cô mẫu nói hôm nay ở trong cung, cố ý hừ một tiếng nói; “Chỉ sợ ngươi không có cơ hội gặp nàng.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui