Editor: LaOngDao142
Trong phủ Ninh Vương
Mộ Dung An ngồi ở trong tiểu lâu, tiểu lâu vốn dĩ đã có vẻ trống vắng lại bởi vì chủ nhân rời đi càng thêm vẻ tịch liêu u tĩnh. Mộ Dung An ngồi dựa vào nhuyễn tháp giơ lên bầu rượu uống, đợi đến khi bầu rượu không còn trực tiếp ném bầu rượu trong tay ra ngoài. Ngoài cửa thị vệ và bọn nha đầu trong lòng đều run sợ nhìn cửa, ai cũng không dám lúc này đi vào tự tìm đường chết.
Kể từ mấy ngày trước công tử ở trong tiểu lâu bị Cung Vương điện hạ mang đi, Ninh Vương điện hạ náo loạn một trận với Cung Vương điện hạ thì vẫn ngồi ở bên trong uống rượu, cho dù ai khuyên cũng không được. Ngược lại mấy quản sự trong phủ cũng đập bể đầu chảy máu. Nếu không phải mấy ngày nay Cung Vương điện hạ công việc bận rộn, chỉ sợ lúc này đã đến tai Cung vương và Vân phi nương nương trong cung.
"Khởi bẩm vương gia..."
"Cút cho bổn vương!" Gã sai vặt tới bẩm báo còn chưa nói hết câu, bên trong đã truyền đến tiếng rống giận dử thô bạo của Mộ Dung An, kèm theo đó là một khối bạch ngọc vốn đặt trên bàn. Gã sai vặt sợ hết hồn, ngọc khắc xẹt qua bên mặt của hắn,khiến cho khuôn mặt có chút đau đớn. Tránh khỏi một kiếp này, gã sai vặt chưa tỉnh hồn vội vàng nói: "Vương gia, chuyện có liên quan tới Cố công tử...."
"Đi vào." Bên trong trầm mặc hồi lâu, Mộ Dung An mới trầm giọng nói.
Gã sai vặt âm thầm thở phào nhẹ nhỏm, nuốt nước miếng một cái lấy dũng khí đi vào. Dáng dấp Ninh vương tuấn mỹ bất phàm, tính tình lại âm ngoan thô bạo làm cho người ta không dám lấy lòng. Mấy năm nay, hạ nhân trong phủ chết oan không phải số ít.
"Nói đi, chuyện gì." Mộ Dung An chăm chú nhìn chằm chằm gã sai vặt trước mắt, trầm giọng nói. Gã sai vặt hít sâu một hơi, nói: "Khởi bẩm vương gia, mới vừa rồi tiểu nhân ra phủ mua đồ, có vị công tử đưa cho tiểu nhân tờ giấy trình lên vương gia. Còn nói... Còn nói chuyện liên quan đến trọng đại, nếu như khiến vương gia bỏ lỡ, vương gia nhất định sẽ không dễ dàng tha thứ cho."
Ánh mắt Mộ Dung An nhíu lại, âm ngoan trong con ngươi bắn ra hàn quang: "Lúc nãy ngươi ở ngoài cửa không phải nói như vậy!"
Gã sai vặt sợ hết hồn, vội vàng nói: "Tiểu nhân không biết chữ, cũng không dám tùy ý truyền lại tờ giấy. Người nọ liền nói, tiểu nhân chỉ cần nói như vậy, nếu như vương gia thấy tiểu nhân liền trình tờ giấy lên, nếu như vương gia không thấy, coi như là... Cái gì cũng không có phát sinh qua."
"Trình lên."
"Vâng." Gã sai vặt cẩn thận từ trong ống tay áo lấy ra một tờ giấy đưa tới. Mộ Dung An mở tờ giấy nhìn một lần, ánh mắt khẽ biến, thần sắc biến ảo không chừng. Hồi lâu mới nói: "Ngươi đi xuống đi."
Gã sai vặt cũng ở trong vương phủ ngây người không ít năm, tự nhiên biết cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi. Biết càng nhiều chết càng sớm, vội vàng cung kính lui ra ngoài.
Trong lại một lần nữa khôi phục sự yên lặng, Mộ Dung An lần nữa mở tờ giấy trong tay, một bức thư bằng giấy với chữ viết bình thường không có gì đặc sắc. Chỉ dựa vào tờ giấy này dường như không nhìn ra bất kỳ manh mối gì. Nhưng chữ viết trên tờ giấy lại khiến cho Mộ Dung An không thể không động biến sắc —— Cửu Chuyển Linh Lung, Mộc thị Thanh Y.
Mộ Dung An chợt đứng lên, nếu như Cửu Chuyển Linh Lung thật ở trên người Mộc Thanh Y, như vậy chỉ nàng giao cho Lục ca là có thể đổi Thanh Hiên trở về! Không... Vừa muốn rời đi nhưng cước bộ bỗng dưng thu trở lại, thần sắc Mộ Dung An biến ảo không chừng. Tin tức này là thật hay giả vẫn chưa biết được, coi như là thật... Đại ca đã sớm muốn giết Thanh Hiên chấm dứt hậu hoạn, nếu như nói tin tức này cho đại ca, Thanh Hiên chỉ bị chết nhanh hơn!
Mộ Dung An trầm tư, chỉ có... Mình lấy được Cửu Chuyển Linh Lung, sau đó đưa cho Lục ca, sau đó yêu cầu Lục ca bỏ qua cho Thanh Hiên một mạng! Sắc mặt Mộ Dung An âm trầm thoáng qua ý tứ kiên quyết, đem tờ giấy trong tay vò thành một cục xé nát ném chén trà trên bàn bên cạnh đã sớm làm nguội lạnh.
"Người đâu!"
"Vương gia." Ngoài cửa, hai gã thị vệ tiến lên nghe lệnh.
Mộ Dung An lạnh nhạt nói: "Cho người điều tra Mộc Thanh Y! Trong khoảng thời gian này làm cái gì, gặp mặt người nào, toàn bộ tra rõ." Thị vệ có chút kinh ngạc sửng sờ một chút, vừa nâng mắt liền nhìn thấy ánh mắt tràn đầy sát khí của Mộ Dung An: "Chuyện này... Nếu để cho Lục ca biết, các ngươi cũng không cần sống!"
Hai thị vệ đều rét run, vội vàng nói: "Thuộc hạ tuân lệnh." Đều nói Cung vương cùng Ninh Vương huynh đệ tình thâm, Ninh Vương xưa nay vì Cung Vương như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Hôm nay xem ra, huynh đệ thân cận cũng có tính toán của riêng mình, bất quá những chuyện này cũng không chuyện của hạ nhân bọn họ có thể quan tâm.
Phân phó xong thị vệ, Mộ Dung An mới lần nữa đi trở về nhuyễn tháp ngồi xuống. Trên bàn bên cạnh còn để một quyển sách không chưa xem xong, chỉ kinh ngạc nhìn cuốn sách hắn dường như thấy được dáng vẻ nam tử gầy gò tái nhợt lại kiên cường ngồi ở trước cửa sổ phục tùng đọc sách.
Lục ca nói Cố Tú Đình là nghiệt chướng của hắn. Còn không phải sao, Thất vương gia muốn gió có gió muốn mưa có mưa, hoành hành vô kỵ bởi vì một nam nhân thần hồn điên đảo. Thật ra thì lúc ban đầu hắn cũng chỉ là tính khí nhất thời thôi. Năm ấy tại yến tiệc Quỳnh Lâm, người nọ một thân Trạng nguyên hồng bào, ôn nhã như ngọc, tuyển tú bức người. Nhưng ánh mắt cho dù nhìn ai cũng hết sức ôn hòa, lại khiến cho người ta cảm giác mang theo một tia lạnh nhạt và xa cách. Hắn Mộ Dung An muốn nam nhân gì mà không chiếm được? Nhưng người kia lại dám không chút lưu tình cự tuyệt hắn, ngược lại càng khiến cho hắn tức giận sinh ra một dục vọng muốn chinh phục.
Còn nhớ rõ khi người nọ mới vừa bị mang tới phủ Ninh Vương, ước chừng bị Lục ca dùng đại hình hành hạ suốt một tháng, nhưng người nọ cũng không nói tiếng nào, mấy lần trải qua chết đi sống lại, đến cuối cùng đến người dụng hình cũng không dám và không nhẫn tâm động thủ. Lục ca rốt cục cũng bỏ qua tính toán bức cung, hắn mới đưa người từ trong tay Lục ca trở về.
Hắn cũng không phải là người tính nóng nảy, người kia trong tay hắn cũng bị không ít tội. Một năm mười hai tháng người nọ cơ hồ hết mười một tháng dưỡng thương. Sau đó hắn cũng chỉ nhận thua, giam người lại, ai cũng không để cho thấy, cho dù là mình cũng mười ngày nửa tháng không xa không gần nhìn mấy lần. Vô luận Lục ca khuyên như thế nào, mắng thế nào, hắn cũng không chịu giao người ra, hoặc là dứt khoát giết. Vốn chỉ là tính khí nhất thời, sớm cũng bởi vì người nọ mài hết tức giận, đánh không gảy ngạo khí còn trở thành chấp niệm. Chấp niệm thành ma, không buông được, không bỏ được...
Trong phủ Túc Thành Hầu, Mộc Thanh Y đang vẽ tranh. Châu Nhi bị nàng đuổi đi xử lý chuyện y phục cần dùng trong ngày Long Vương đản, trong phòng chỉ còn một tiểu nha đầu tầm thường biết vâng lời hầu hạ.
"Tiểu thư, hai ngày này có người điều tra tiểu thư, bên trong phủ Túc Thành Hầu cũng có người âm thầm dò xét, giám thị."
Mộc Thanh Y cười nhạt một tiếng, có chút hài lòng nhìn Vạn Hác Tùng Phong đồ trên bàn. Câu môi cười yếu ớt nói: "Để cho hắn dò xét cũng được, ta nói rồi... Chính hắn tới tìm ta."
Nha đầu kia nhíu mày một cái, có chút lo lắng nói: "Như thế, chỉ sợ an nguy tiểu thư..." Tính tình Ninh vương hỉ nộ vô thường, vạn nhất không để ý tìm đến tiểu thư gây phiền toái, tình cảnh hôm nay của bọn họ lại có chút xử lý không tốt.
Mộc Thanh Y mỉm cười nhìn tiểu nha đầu nhìn trước mắt, tiểu nha đầu này tên Phùng Doanh, vốn là nữ nhi ruột thịt của Phùng Chỉ Thủy, năm đó Phùng Chỉ Thủy đắc tội đương triều quyền quý, chung quanh lang bạc kỳ hồ được Cố tướng quân cứu. Phùng Doanh năm tuổi để tang mẫu thân, đi theo phụ thân lớn lên, vẫn giúp đở phụ thân xử lý thủ hạ và sản nghiệp. Mặc dù năm vừa mới mười lăm, nhưng sự thông minh nhanh nhạy cũng không phải một thiếu nữ có thể bằng được. Cho nên Phùng Chỉ Thủy mới có thể đưa nàng vào phủ Túc Thành Hầu. Quả nhiên không có mấy ngày nàng cũng đã thuận lợi xâm nhập vào Lan Chỉ Viện, làm một tiểu nha đầu thô sử.
"Nếu như hắn trực tiếp xông tới tìm ta, vừa bắt đầu nên giao tờ giấy cho Mộ Dung Dục." Mộc Thanh Y nhàn nhạt giải thích, "Huống chi, coi như hắn tới thì đã có sao? Chỉ bằng một tờ giấy có thể chứng minh được gì không?"
Phùng Doanh chuyển mắt cũng che miệng nở nụ cười. Chốc lát lại cau đôi mi thanh tú nói: "Nếu như Ninh vương không chịu hành động tiếp thì phải làm sao bây giờ?"
Mộc Thanh Y cười nói: "Cho nên... Các ngươi cũng không thể một chút đầu mối cũng không cho hắn lưu. Chỉ cần trong lòng hắn có hoài nghi... Liền nhất định sẽ tìm cơ hội tới tìm ta."
Phùng Doanh gật đầu một cái, tò mò hỏi: "Tiểu thư định dùng Ninh vương trao đổi đại công tử với Cung vương sao?"
Mộc Thanh Y lắc đầu một cái, cười nhạt nói: "Không, ta không dùng Mộ Dung An tới trao đổi đại ca."
"Vậy... Tiểu thư muốn?"
Trong con ngươi Mộc Thanh Y thoáng qua một tia sát khí. Nàng muốn Mộ Dung An... Chết không có chỗ chôn!
Cúi đầu nhìn trên bàn, trong đôi mắt thiếu nữ bình tĩnh thoáng qua một tia chần chờ. Thủ hạ của Phùng Chỉ Thủy, tình báo tin tức có thể đủ rồi, nhưng nếu như cần ng thủ, năng lực tuyệt đối không đủ. Ở nơi này trong kinh thành... Người có thể giúp được cũng chỉ có....
"Thanh Thanh, một bộ Tùng Phong đồ thật đẹp, bị ngươi vẽ thành đằng đằng sát khí. Đang đánh chủ ý xấu xa gì đây?" Trong thư phòng vang lên giọng nam dịu dàng có chút triền miên. Phùng Doanh chợt ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng dáng màu đen hoa lệ từ trên xà nhà rơi xuống, nhưng không biết đã trốn ở trên đó từ khi nào.
Mộc Thanh Y dường như không chút nào giật mình, nhàn nhạt nói: "Cửu công tử lần sau nếu muốn làm đầu trộm đuôi cướp, tốt nhất không nên dùng hương liệu."
Nụ cười đắc ý trên mặt Dung Cẩn rốt cục khẽ nứt. Bĩu môi, phiêu nhiên từ xà nhà rơi xuống, nhìn Mộc Thanh Y cười híp mắt nói: "Nói như vậy, mới vừa rồi chuyện Thanh Thanh nói là đặc biệt nói cho bổn công tử nghe?"
Mộc Thanh Y ngẩng đầu nhìn hắn một cái, cười nhạt không nói. Dung Cẩn bất đắc dĩ thở dài, nữ nhân quá ngu xuẩn nhìn phiền, nhưng quá thông minh nam nhân cũng không chịu nổi a, cũng không tốt để lừa.
"Doanh nhi, ngươi lui xuống trước đi đi."
"Vâng tiểu thư." Doanh nhi tò mò nhìn nam tử áo đen đứng bên cạnh án thư cười mỉm một cái. Dung nhan tuấn mỹ như thế, còn có phục sức hoa lệ hoàn toàn khác với Hoa Quốc, có thể phô trương xông vào phủ đệ người khác như vậy, hiện tại cả kinh thành ước chừng liền chỉ có một người —— Tây Việt Cửu hoàng tử Dung Cẩn.
Nhìn Doanh nhi thối lui đến ngoài cửa, Dung Cẩn không chút khách khí ngồi vào tay vịn trên ghế của Mộc Thanh Y, giọng nói chua xót: "Thanh Thanh thật là ác độc, từ Báo Quốc Tự trở về thậm chí ngay cả một tin cũng không cho bổn công tử. Chẳng lẽ thật sự coi trọng Ca Thư Hàn?"
Mộc Thanh Y tức giận liếc mắt, một tay đẩy Dung Cẩn nói: "Dù sao chuyện này cùng Cửu công tử cũng không có quan hệ gì đi? Cửu công tử ban ngày chạy đến phủ Túc Thành Hầu, chính là vì nói cho ta biết ngươi ăn dấm?"
"Cũng không phải là ăn dấm sao?" Càng không để cho đến gần, Dung Cẩn lại càng vui lòng hướng thân người dán lên. Không để cho hắn sờ hắn trực tiếp đem nửa người dựa vào người Mộc Thanh Y. Mộc Thanh Y cúi đầu liền ngửi thấy lãnh hương nhàn nhạt: "Xem ra U Hàn của Cửu công tử quả nhiên đã thành công."
Dung Cẩn hiển nhiên cũng rất hài lòng: "Làm phiền Thanh Thanh, cho nên bổn công tử mới tự mình tới cửa a. Mấy ngày nay chỗ ở của Thanh Thanh ruồi bay khắp nơi, bổn công tử có thể đi vào tới thật đúng là mất không ít công sức, đủ thành ý sao?"
Mộc Thanh Y đôi mi thanh tú nhíu lại, ngưng mi nhìn Dung Cẩn, nhàn nhạt nói: "Cửu công tử, Thanh Y cũng không phải là người thích đi vòng vèo." Trải qua mấy lần giao phong, Mộc Thanh Y đã sớm nhìn rõ, bàn về giả ngây giả dại vòng quanh, ai cũng không qua được Dung Cẩn. Mà diễn trò thử dò xét không có chút ý nghĩa nào khiến cho nàng cảm thấy có chút phiền não cùng nhàm chán.
Dung Cẩn chuyên chú nhìn Mộc Thanh Y, quan sát hồi lâu trên mặt nụ cười mới dần dần phai đi. Dung nhan của Dung Cẩn vô cùng tuấn mỹ, khi hắn nở nụ cười sẽ khiến cho người khác không nhịn được tâm đãng thần trì. Một quý công tử lười biếng cẩm y ngọc thực, quần áo lụa là phú quý hoa lệ. Nhưng khi hắn không cười, uy nghi xuất thân từ hoàng gia rất tự nhiên toát ra, dung nhan tuấn mỹ không còn khiến cho người ta cảm thấy sức quyến rũ câu hồn, mà là một loại cảm giác bị áp bách phát ra từ nội tâm khiến cho người ta không rét mà run.
Nhìn Mộc Thanh Y, Dung Cẩn có chút bất đắc dĩ thở dài. Đứng dậy đi tới địa phương không xa Mộc Thanh Y ngồi xuống, lạnh nhạt cười nói: "Thanh Thanh muốn bổn công tử giúp một tay?"
Mộc Thanh Y rũ mắt, lạnh nhạt nói: "Sao dám làm phiền Cửu công tử giúp một tay? Giao dịch mà thôi." Dung Cẩn bình thời biểu hiện thân thiết nhưng cũng không thay đổi được kỳ thực trước đây hai người đều làm không ít chuyện thực tế bình thường. Nếu như không có trao đổi ích lợi, người như Dung Cẩn như thế nào trả giá thật lớn để giúp một tay? Nhưng Mộc Thanh Y cũng không bài xích loại cảm giác này. Trên thực tế, so với Dung Cẩn lúc nào cũng mang giao tình trên khóe môi, trao đổi ích lợi càng khiến cho nàng cảm thấy yên tâm.
Phượng Dung Cẩn hơi trầm xuống, nghiêng đầu nhìn Mộc Thanh Y nói: "Thanh Thanh có cái gì có thể cùng bổn công tử giao dịch?"
Mộc Thanh Y bình tĩnh cười nói: "Nếu như không có, Cửu công tử tại sao lại ở đây lúc này?" Nếu như nói Dung Cẩn không có chút lý do nào giúp nàng, đừng nói nàng, chỉ sợ chính Dung Cẩn cũng không tin.
Dung Cẩn khẽ thở dài một cái, nhìn thiếu nữ xinh đẹp ngồi ở phía sau án thư nhẹ giọng nói: "Không tệ, ta quả thật muốn cùng Thanh Y làm một khoản giao dịch. Mặc dù ta không biết Thanh Y rốt cuộc muốn làm gì. Nhưng ta nhìn ra được... Trong mắt Thanh Thanh có hận." Vốn còn cách Mộc Thanh Y mấy bước xa Dung Cẩn trong nháy mắt đến trước mặt nàng, giơ tay lên nhẹ chạm nhẹ vào đôi mắt u nhu xinh đẹp động lòng người kia, Dung Cẩn dịu dàng nói: "Thanh Thanh hận phủ Túc Thành Hầu sao? Hoặc là... Còn có Mộ Dung Dục và Mộ Dung An? Cho dù Thanh Thanh hận người nào, ta cũng nguyện ý trợ lực giúp Thanh Thanh báo thù."
Mộc Thanh Y giơ tay lên kéo tay Dung Cẩn ra, trong lòng âm thầm vì thân thủ của Dung Cẩn mà kinh ngạc. Dung Cẩn có thể ba lần bốn lượt tránh khỏi rất nhiều tai mắt lẻn vào phủ Túc Thành Hầu đủ để nói rõ võ công của hắn không kém, nhưng mới vừa một cái chớp mắt kia nàng thậm chí ngay cả động tác của Dung Cẩn cũng không có thấy rõ ràng thì người đã đến trước mặt nàng. Mộc Thanh Y cũng không phải nữ tử trong khuê phòng không có chút nào kiến thức, giang hồ cao thủ nàng đã từng gặp không ít. Thân thủ Dung Cẩn coi như trong cả thiên hạ, chỉ sợ cũng cũng được xem là nhất lưu.
Mấy ngày nay, Mộc Thanh Y cũng cho người lưu ý tin tức của Dung Cẩn. Ở Hoa Quốc danh tiếng của Dung Cẩn cũng không tính lớn, tất cả mọi người cũng chỉ biết đại khái tuấn nhan hắn bất phàm ở Tây Việt được xưng là đệ nhất mỹ nam tử, còn có hắn được hoàng đế vô cùng sủng ái. Nhưng cho dù phương diện nào tin tức, cũng chưa từng có tin tức nói qua hắn là một cao thủ võ công. Ngược lại, người đời đều biết Dung Cẩn nhiều bệnh, thân thể suy yếu. Chuyện Hoàng gia... Vô luận là quốc gia nào vĩnh viễn cũng đều thú vị như vậy a.
Mộc Thanh Y giơ tay lên, ngón tay nhỏ và dài như ngọc, cười nói: "Thứ nhất, nơi này là Hoa Quốc, Cửu công tử có thể giúp được ta cái gì? Thứ hai, chính là Cửu công tử có thể giúp ta, ta còn cần bỏ ra giá gì cao?"
Dung Cẩn mỉm cười đè xuống ngón tay của nàng: "Bổn công tử nếu dám cùng Thanh Thanh làm giao dịch, dĩ nhiên là có năng lực này. Về phần giá cả... Không bằng chờ đến lúc đó hãy nói? Yên tâm, ta sẽ không làm khó Thanh Thanh."
Mộc Thanh Y ngưng mi, trong đầu linh quang chợt lóe, nói: "Mai gia?" Mẹ đẻ của Tây Việt Cửu hoàng tử Mai quý phi, xuất thân Tây Việt Mai thị. Năm xưa có Tây Việt danh xưng đệ nhất phú thương, mặc dù những năm này đã dần dần điệu thấp, nhưng sản nghiệp Mai gia đã sớm trải rộng các quốc gia, tai mắt tự nhiên cũng liền trải rộng các quốc gia.
Dung Cẩn bất đắc dĩ thở dài: "Cô nương thông minh như vậy, sau này thế nào được? Bất quá, bổn công tử chính là thích Thanh Thanh thông minh, cái này... Coi như là bí mật giữa bổn công tử và Thanh Thanh. Như thế nào? Thanh Thanh có muốn hợp tác cùng bổn công tử có muốn hay không?"
"Hợp tác?" Mộc Thanh Y thiêu mi nói: "Nếu như Cửu công tử muốn Cửu Chuyển Linh Lung, chúng ta chỉ sợ là không có biện pháp hợp tác."
"Cửu Chuyển Linh Lung?" Dung Cẩn khinh thường hừ nhẹ một tiếng nói: "Bổn công tử muốn thứ đồ kia có thể có ích lợi gì? Thanh Thanh bất quá chỉ ném ra một đồ vật không thật để lừa gạt, đùa bỡn người cả kinh thành xoay quanh, ngược lại để cho ta có trò hay để xem." Tin tức Cửu Chuyển Linh Lung xuất hiện quá đột ngột, căn bản là tìm không được chút nào đầu mối nào lưu truyền ra một nửa. Nhưng chỉ cần cẩn thận suy nghĩ, chuyện này đúng là vẫn cùng Cố gia không thoát được quan hệ. Hôm nay cõi đời này, người có quan hệ với Cố gia còn có mấy người. Nhưng nếu như không phải Dung Cẩn biết Mộc Thanh Y giấu bản thân dưới bề ngoài bình tĩnh, hoặc giả ngay cả hắn cũng sẽ không hoài nghi thiếu nữ xinh đẹp mà dịu dàng trước mắt. Ai có thể nghĩ tới, một thiếu nữ ôn uyển thanh u giống như hoa sen mới nở, sau lưng sẽ có thủ đoạn tàn nhẫn như thế?
Bất quá hắn thích, quả nhiên... Thanh Thanh và hắn mới cùng một loại người, chỉ có bọn họ mới có thể hiểu rõ lẫn nhau. Về phần Ca Thư Hàn... Trong mắt Dung Cẩn xẹt qua một tia u lạnh. Lâu như vậy còn không hiểu được con người thật của Thanh Thanh, người này không đáng để lo!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...