Thịnh Thế Mưu Thần

Editor: LaOngDao142

Tạm biệt Mộc Linh và Mộc Sâm, Mộc Thanh Y liền dẫn Châu Nhi trở lại trong viện của mình. Mới vừa vào cửa đã thấy một người đang quang minh chính đại ngồi trong phòng khách thản nhiên thưởng thức trà. Mặc dù mới hơn một ngày, Châu Nhi cũng đã có thói quen với Dung công tử luôn xuất quỷ nhập thần. Châu Nhi nhìn thấy tiểu thư nhà mình có chuyện muốn nói, liền ôm đồ mới vừa nhận được đi xuống thu xếp lại.

"Mộc Sâm và Mộc Linh tới?" Dung Cẩn khoan thai hỏi.

Mộc Thanh Y cười nhạt nói: "Tin tức Cửu công tử thật là ở mọi nơi."

"Thanh Thanh khen trật rồi, ta là quan tâm Thanh Thanh a. Lấy quan hệ giữa Tôn thị cùng Thanh Thanh, nhìn thế nào cũng không giống Mộc Linh sẽ đích thân tới đưa đồ cho ngươi a."

Mộc Thanh Y nói: "Mộc Linh là tới bái phỏng Từ Ân phương trượng."

Mắt Dung Cẩn chợt lóe, mỉm cười nhìn Mộc Thanh Y nói: "Chỉ sợ Mộc Linh sẽ không thấy được Từ Ân đại sư. Thanh Thanh, bổn công tử mới vừa mới lấy được một tin tức cực lớn, Từ Ân đại sư mới vừa bế quan, nghe nói là... Muốn bế quan tọa thiền."

"Bế quan tọa thiền?" Mộc Thanh Y ngẩn ra, tròng mắt che giấu lưu quang nói: "Nói như thế, ngược lại thật đáng tiếc." Dung Cẩn miễn cưỡng nâng càm nhìn Mộc Thanh Y cười nói: "Tóm lại, Thanh Thanh cũng phải cẩn thận với Mộc Linh đó, bổn công tử tổng cảm giác lai giả bất thiện."


Mộc Thanh Y cười nhạt một tiếng nói: "Làm phiền công tử quan tâm."

Ánh mắt Dung Cẩn sáng lên, "Là bổn công tử nhiều chuyện, vừa hay, bổn công tử cũng muốn nhìn thủ đoạn của Thanh Thanh một chút."

Tiễn Dung Cẩn đi, Mộc Thanh Y mới vào nội thất nhìn Châu Nhi đang thu dọn đồ đạc, nhíu mày hỏi: "Tôn thị tặng những thứ gì?"

Châu Nhi ngưng mi nói: "Dường như không có đồ gì đặc biệt, đều là vật dụng tiểu thư thường dùng ngày thường, còn có một chút quần áo." Tôn thị đưa đồ tới nàng tự nhiên sẽ kiểm tra thật kỹ, nhưng lại không có phát hiện bất kỳ thứ gì, không khỏi khiến cho Châu Nhi có chút hoài nghi chẳng lẽ mình lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử sao?

Mộc Thanh Y khoát tay một cái nói: "Không cần tra xét, những vật dụng này nếu như có vấn đề, Tôn thị cũng thoát không khỏi liên quan. Coi như bà ta muốn làm gì... Cũng nhất định không ra tay trên những đồ vật này."

"Tiểu thư vậy... Tôn phu nhân sẽ không phải thật sự muốn gây bất lợi đối với tiểu thư chứ?" Châu Nhi có chút lo lắng nói, các nàng ở ngoài sáng, Tôn thị ở trong tối, vạn nhất nếu muốn động thủ thì các nàng rất khó lòng phòng bị.

Ngón tay Mộc Thanh Y nhẹ gõ mặt bàn, vừa suy tư vừa thản nhiên nói: "Tôn thị chắc chắn sẽ ra tay với chúng ta, nếu tránh không khỏi, không bằng... Tiên hạ thủ vi cường!"


"Tiên hạ thủ vi cường?" Châu Nhi có chút mờ mịt: "Hạ ai?" Nói chính xác hơn là người nào hạ thủ?

Mộc Thanh Y nhìn Châu Nhi cười nhạt, Châu Nhi không khỏi cảm thấy da đầu tê rần, cũng không biết là kinh sợ hay là hưng phấn. Tiểu thư nói sẽ không phải là... Nhị, Nhị công tử chứ?

Đêm khuya, trong viện khách phía sau núi Báo Quốc Tự bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu đầy sợ hãi vang lên: "Bắt kẻ trộm!"

Không bao lâu, khách viện vốn tĩnh lặng trong đêm khuya cũng đã đèn đuốc sáng choang. Khách viện Báo Quốc Tự  tổng cộng có mười tám tiểu viện, nhưng những tiểu viện này cũng đều liên tiếp tương thông lẫn nhau. Hiện tại khách nhân trong viện cũng không có nhiều người, bao gồm Mộc Thanh Y ở bên trong tổng cộng cũng không quá năm viện có người ở. Thanh âm thét chói tai kia dĩ nhiên là từ tiểu viện của Mộc Thanh Y truyền tới, rất nhanh, liền có không ít người chạy tới tiểu viện tra xét tình huống.

"Mộc tiểu thư! Mộc tiểu thư!" Sư thầy chủ sự khách viện dưới ánh mắt lo lắng của mọi người gõ cửa phòng Mộc Thanh Y. Bên trong mặc dù có ánh nến sáng, lại hồi lâu cũng không có người đến mở cửa.

"Kẻ trộm kia không phải thật sự đã vào phòng của tiểu thư chứ? Mở cửa nhanh đi vào cứu tiểu thư a." Một vú già trung niên của phủ Túc Thành Hầu gấp gáp kêu lên. Người rối rít chạy tới phía sau không khỏi cau mày, thần sắc có chút quái dị nhìn phụ nhân kia. Coi như tặc nhân có thật vào phòng của tiểu thư nhà mình, cũng không cần phải lớn tiếng gọi ra như thế. Đây không phải là thành tâm muốn phá hủy sự trong sạch của tiểu thư trong sạch sao? Hạ nhân phủ Túc Thành Hầu thật là không chú ý.

"Chuyện gì xảy ra?" Một mỹ phụ trung niên khoác Bạch Sắc Phi Phong trong lúc mọi người đang vây quanh đi tới, nhíu mày không vui hỏi.


Phụ nhân lúc nãy kêu la sửng sờ một chút, không biết nên trả lời như thế nào, cũng không biết được thân phận của người trước mắt. Thị nữ đi theo bên người mỹ phụ kia không vui nói: "Càn rỡ! Đại công chúa hỏi, tại sao không trả lời?"

Trong lúc nhất thời phụ nhân kia bị dọa sợ đến sắc mặt trắng bệch, bà ta cũng chỉ là vú già thô sử trong phủ Túc Thành Hầu, có khi nào được diện kiến công chúa? Nàng không biết, mọi người ở đây cũng không phải không biết. Đại công chúa là trưởng nữ Hoa Hoàng, mẹ đẻ là Lan Phi cũng là sủng phi của Hoa Hoàng. Đại công chúa từ nhỏ không tránh khỏi được Hoa Hoàng sủng ái, mười tám tuổi gả cho Uy Viễn tướng quân làm vợ. Đáng tiếc Uy Viễn tướng quân chết trận năm hai mươi ba tuổi, Hoa Hoàng truy phong làm Uy Viễn Hầu. Đại công chúa liền sống trong  Báo Quốc Tự vì Uy Viễn tướng quân thủ tiết, đến nay đã mười năm.

"Khởi bẩm công chúa, mới vừa bọn nô tỳ nghe có kẻ trộm xông vào nên vội vã tới đây tra xét. Chẳng qua... Tứ tiểu thư phủ Túc Thành Hầu vẫn không có xuất hiện, hạ nhân Hầu phủ lo lắng..." Lo lắng đương nhiên không thể nói, vạn nhất phá hủy danh tiếng của thiên kim phủ Túc Thành Hầu, đến lúc đó đắc tội phủ Túc Thành Hầu.

"Phủ Túc Thành Hầu chỉ có một vị cô nương ở chỗ này?" Đại công chúa cau mày hỏi.

Phụ nhân kia chân mềm nhũn té quỵ dưới đất, có chút rung rung đáp: "Bẩm... Bẩm công chúa, còn có, còn có Nhị công tử..." Chẳng qua là không biết vì sao, Nhị công tử cũng không có xuất hiện. Điều này khiến cho trong lòng của bà ta càng thêm lo lắng.

"Phủ Túc Thành Hầu Nhị công tử? Vì sao không có ở đây?" Đại công chúa có chút không vui nói. Muội muội trong viện xảy ra chuyện, huynh trưởng lại không ra mặt, phủ Túc Thành Hầu cũng quá không ra thể thống gì.

"Chuyện này..." Bà ta chẳng qua là phụng mệnh làm việc, sao biết những chuyện này.

Đại công chúa liếc mắt nhìn mọi người, nhàn nhạt phân phó nói: "Đi lên xem một chút."

Thị vệ đi theo bên cạnh Đại công chúa lĩnh mệnh, tiến lên gõ cửa, trầm giọng nói: "Minh Vi công chúa mời Mộc Tứ tiểu thư gặp mặt, thỉnh Tứ tiểu thư mở cửa."


Trong phòng một mảnh an tĩnh, một lát sau cửa mới nhẹ nhàng đẩy ra, một thiếu nữ mặc Tử La y tuyệt sắc xuất hiện ở trước mặt mọi người, thản nhiên đưa mắt nhìn mọi người ở đây, bước chân nhẹ nhàng đi tới trước mặt Đại công chúa thỉnh an: "Phủ Túc Thành Hầu tứ nữ Mộc Thanh Y, bái kiến công chúa vạn an."

Đại công chúa nhìn Mộc Thanh Y một chút  hỏi: "Mộc tiểu thư tại sao bây giờ mới mở cửa, bên ngoài xảy ra chuyện, khiến cho hạ nhân trong phủ của ngươi lo lắng."

Mộc Thanh Y có chút xin lỗi cười một tiếng, nói: "Xin công chúa thứ tội. Thanh Y ngày thường có điều chế một chút hương liệu, vừa rồi nghe thấy tiếng vang nhưng đến thời khắc quan trọng, cho nên mới..."

"Ngươi điều chế là... Quốc Sắc?" Ánh mắt Đại công chúa nhìn về Mộc Thanh Y dịu dàng hơn một chút, nghẹ giọng hỏi. Trên người Từ Mộc Thanh Y nàng cũng ngửi thấy mùi thơm, nhưng lại khác với huân hương bình thường, rõ ràng là mới vừa dính lên.

"Đúng là Quốc Sắc, nghe nói công chúa cũng biết phẩm hương, công chúa nếu không chê, Thanh Y còn muốn mời công chúa đánh giá một phần." Mộc Thanh Y cười nói. Đại công chúa mỉm cười nói: "Ngươi đã như vậy nói, Bổn cung liền không khách khí. Ngửi thấy mùi vị này, hẳn là vô cùng thuần khiết. Bổn cung cũng nhiều năm không có ngửi thấy được Quốc Sắc thuần túy như thế."

"Công chúa mời." Mộc Thanh Y nghiêng người mời Đại công chúa vào bên trong.

Đại công chúa gật đầu một cái, phân phó nói: "Phái người tới mọi nơi cẩn thận tìm tòi một phen, những người khác không có chuyện gì liền trở về nghỉ ngơi đi."

"Cẩn tuân chi mệnh Đại công chúa." Mọi người cùng lên tiếng, nhìn Đại công chúa và Mộc Thanh Y nắm tay đi vào nhất thời có chút xuất thần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận