Thịnh Thế Kiều Y

Lúc bọn họ nói chuyện, mành cửa cũng bị xốc lên, Cố Nhị gia phong hoa tuấn tú sầm mặt đi đến, ngồi xuống ghế dài.

Hoa Dương chẳng thèm nhìn, đưa tay đón lấy ly trà sâm uống hai ngụm.

Cố Nhị gia thấy bà ta không thèm để ý đến mình, không nhịn được mà hậm hực nói: "Vậy mà ta lại không biết, của hồi môn của Tiền thị đều đã bị đại ca và đại tẩu… cả điền trang của nàng ta cũng…"

Hoa Dương cười mỉa mai không thôi.

Ông mà không biết sao, chẳng qua là ông biết nhưng giả vờ hồ đồ, giả ngây giả ngô với ta mà thôi.

Chuyện này đúng là Hoa Dương đã nói oan cho Cố Nhị gia. Nếu không phải hôm nay lôi chuyện này ra nói, thật đúng là ông ta vẫn không biết rằng, đã có chuyện như vậy xảy ra.

Hoa Dương cố ý nói với giọng điệu châm chọc: "Nhị gia của ta ơi, bây giờ chàng mới biết à, chuyện đã mấy năm rồi, bọn họ cũng giấu giếm được giỏi thật. Bọn họ rõ ràng chỉ coi Nhị gia như con khỉ, có thể thoải mái đùa giỡn chứ đâu?"

"Hồ…"

Cố Nhị gia không nói nữa. Ông ta vỗ trán một cái, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc: "Chẳng lẽ nàng đã biết từ lâu, vì sao không nói với ta?"

Hoa Dương khẽ thở dài nói: "Nếu ta nói với chàng, chàng sẽ tin sao? Hay lại bảo ta tính kế để lấy của hồi môn của Tiền thị. Ta là mẹ kế, lòng dạ cũng chẳng tốt đẹp gì. Còn chưa thế nào mà đã mang tiếng rồi, sao ta còn dám chứ?"

Một tràng châm chọc của Quận chúa khiến Cố Nhị gia xấu hổ vô cùng. Trước đây ông ta giao toàn bộ của hồi môn và điền trang của Tiền thị cho mẫu thân, vốn dĩ là muốn để lại đường lui cho Lục nha đầu, ai ngờ…

"Chắc là đại ca và đại tẩu thiếu tiền cũng chưa biết chừng." Dù gì Cố Nhị gia cũng phải nói vài lời tốt cho người nhà.

"Thiếu tiền?"

Hoa Dương cười khẩy, ánh mắt lạnh lùng.

"Nhị gia của ta ơi, chàng hãy tỉnh lại đi. Tiểu thiếp mà đại ca chàng nuôi bên ngoài được ở nhà to, đeo vàng đeo ngọc đầy người, mặc quần áo gấm lụa, nô tỳ đầy nhà, cuộc sống còn sung sướng hơn cả phu nhân trong phủ. Đại ca chàng thiếu tiền mà còn nuôi được vợ bé sao. Cũng chỉ lừa được kẻ ngu như chàng thôi."

Gương mặt tuấn tú của Cố Nhị gia đỏ bừng lên, muốn phản bác lại một câu nhưng không nói được. Ông ta nhịn một lúc lâu mới buồn bực nói: "Ngủ đi!"

Ông ta vừa dứt lời, ngoài cửa vang lên tiếng của đại nha hoàn bên cạnh lão thái thái.

"Nhị gia, lão phu nhân bảo nô tỳ chuyển lời."


Cố Nhị gia tức giận nói: "Nói!"

"Lão phu nhân nói, Lưu di nương thường giấu Nhị gia đến phòng của Lục tiểu thư tìm bạc, bảo Nhị gia dạy dỗ cho tử tế."

"Cái gì?" Cố Nhị gia hất chăn ra, nổi giận đùng đùng mà xuống giường.

Hoa Dương không những không giận mà còn cười, nói châm chọc: "Ái chà, một di nương nhỏ nhoi cũng dám chạy đến phòng của tiểu thư tìm bạc, thật là ăn mật gấu gan báo rồi. Loại di nương không có quy củ này mà ở trong vương phủ thì đã bị đánh cho một trận rồi đuổi ra khỏi cửa từ lâu."

Lửa giận trong lòng Cố Nhị gia vốn đã cháy phừng phừng, bị Hoa Dương nói kháy như vậy, ngọn lửa kia chớp mắt đã cháy dữ dội hơn ba phần.

Lưu di nương vừa mới tháo trang sức xong. Hôm nay Quận chúa về nhà, nhất định Nhị gia sẽ không đến.

Bà ta đang nghĩ ngợi thì một người nổi giận đùng đùng đi tới.

"Nhị gia!" Lưu di nương vui vẻ nhào tới.

"Cút ra!"

Cố Nhị gia đẩy mạnh bà ta một cái: "Thật không ngờ ngươi lại là người như thế."

Lưu di nương lảo đảo ngã nhào xuống đất, không dám tin mà nhìn người đàn ông trước mắt: "Nhị gia, ngài sao thế?"

"Ta hỏi ngươi, có phải ngươi đến phòng của Lục nha đầu tìm bạc không?"

Lưu di nương vừa biết là chuyện này, trong lòng cũng đã chuẩn bị sẵn lí do, lập tức nhào tới ôm chân Cố Nhị gia khóc lóc.

"Nhị gia, đúng là thiếp từng đi tìm. Nhưng thiếp cũng là vì muốn tốt cho Lục tiểu thư, ai biết được đám tiện tỳ kia có bụng dạ đen tối gì không. Ngộ nhỡ bọn chúng giấu bạc đó làm của riêng, chẳng phải Lục tiểu thư sẽ càng đáng thương hay sao? Nhị gia, ta oan uổng chết mất."

Nếu là hôm khác, có lý do lấp liếm này cộng thêm mấy giọt nước mắt của bà ta, chắc chắn có thể làm Cố Nhị gia mủi lòng.

Chỉ tiếc là ông ta vừa mới bị Hoa Dương châm chọc, lại còn bị lão phu nhân đích thân phái người đến nói, há có thể dễ dàng tin lời bà ta như vậy.

Ông ta nhấc chân lên, đá bay Lưu di nương sang một bên.

"Ngươi coi người khác là kẻ ngu hay sao, ngươi đang ngầm tính toán cái gì trong lòng ngươi biết rõ. Nếu mười vạn lượng bạc đó mà bị ngươi lấy đi, chắc chắn sẽ không để lại cho Lục nha đầu một đồng một cắc nào. Thứ lòng lang dạ sói."


"Nhị gia, Nhị gia, oan cho thiếp quá, Nhị gia." Lúc này Lưu di nương chỉ có thể chết cũng không thừa nhận.

"Giữ lại nỗi oan này mà chết đi rồi nói với Tiền thị ấy."

Cố Nhị gia tức giận mắng: "Người đâu, Lưu di nương không tuân thủ quy củ, cấm túc ba tháng."

Như bị một chậu nước đá hắt vào mặt, Lưu di nương quỳ sụp xuống đất khóc lóc thảm thiết.



"Di nương, di nương, vừa rồi Nhị gia nổi trận lôi đình trong phòng của Lưu di nương, cấm túc bà ta ba tháng."

"Ồ, chuyện là thế nào." Hứa di nương lật đật ngồi dậy khỏi giường.

Nha hoàn tiến lên đỡ bà ta, thấp giọng nói nhỏ bên tai bà ta vài câu.

Lông mày Hứa di nương khẽ nhướng lên, một lúc mới thở dài nói: "Mẹ ơi, không ngờ ả ta lại dám có ý định này. Nếu thật sự bị ả ta tìm được… Đáng đời, theo ta, ba tháng đã là quá nhẹ."

Hứa di nương vừa nghĩ tới suýt chút nữa mười vạn lượng kia đã bị Lưu thị độc chiếm, nào còn nhớ được mấy hôm trước, bọn họ còn thân thiết như tỷ muội với nhau.

Bà ta và Lưu thị được đưa vào Cố phủ một trước một sau, tuy đều là di nương nhưng về mặt thân phận lại không giống nhau lắm.

Lưu thị xuất thân từ gia đình tầng lớp thấp, vì muốn có cuộc sống giàu sang nên mới chủ động quyến rũ Nhị gia.

Còn bà ta là con gái cưng của nhà quan lại, cùng Nhị gia yêu thương nhau thật lòng, địa vị hai bên hoàn toàn khác nhau. Vì vậy, trước giờ Hứa di nương đều khinh thường Lưu thị.

Nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất, Hứa di nương sai người tắt nến, đôi mắt âm u lóe lên. Kẻ ngốc đúng là có phúc của kẻ ngốc, nếu Tứ tiểu thư có mười vạn lượng làm của hồi môn thì tốt rồi.



Nhà chính, Đông viện.

Chu thị ôm ngực oán hận phu quân của mình: "Đại gia, nhà lão Nhị đúng là ức hiếp người quá đáng mà, vừa đến Kinh thành mấy ngày đã tính kế nhà ta rồi. Mười vạn lượng bạc đấy, đây không phải là con số nhỏ đâu. Nhìn khắp Kinh thành này, có tiểu thư nhà ai xuất giá mà có của hồi môn đến mười vạn lượng đâu."


Chu thị cảm thấy lòng đau thắt. Sửa nhà đã tốn không ít tiền oan uổng rồi, giờ lại còn bị nhị phòng ngáng chân như vậy. Kẻ nào kẻ nấy, tim còn đen hơn cả mực nữa.

Trong lòng Cố Thị lang cũng đau xót, nhưng ông ta cúi đầu không nói.

Chu thị thấy ông ta không nói lời nào, lại oán trách: "Theo ta, nhất định là cô ta cố ý. Yến tiệc ở vương phủ cũng đâu có người ngoài, chỉ có mấy cô nương chưa hiểu sự đời mà thôi, bỏ ra ít tiền chặn miệng thì chẳng có chuyện gì nữa. Nhưng cô ta… Đại gia, rõ ràng là cô ta tức chuyện chúng ta lấy đồ của nhị phòng…"

Chu thị không nói ra lời này còn đỡ, vừa nói ra xong, Cố Thị lang lại nghĩ tới chuyện bản thân bị mất mặt trước nhị phòng, cho nên tức giận đùng đùng ném ly trà xuống đất.

"Chuyện tốt bà làm đấy."



Chu thị tức đến mức rớt nước mắt, nhảy từ trên kháng* xuống, quát: "Việc này có thể trách ta sao, không phải đây cũng là chủ ý của ông? Nếu không có của hồi môn của Tiền thị, chỉ dựa vào số của hồi môn ít ỏi mà trong phủ chuẩn bị, con trai con gái ông lại chẳng bị người ta cười đến rụng răng. Giờ lại còn trách ta."

(*) Kháng: được làm bằng gạch hoặc các dạng đất sét nung khác hoặc là bê tông, bên trên trải chiếu, mùa đông thường được bỏ than ở dưới để sưởi ấm.

Con trai con gái đều đến tuổi cưới gả, lại đúng lúc sau khi Thái tử xảy ra chuyện. Vì bảo vệ hai vị trong nhà, trong phủ đã bỏ ra không biết bao nhiêu tiền oan. Bà ta động vào của hồi môn của Tiền thị cũng là chuyện bất đắc dĩ.

"Bà… Bà… ăn nói vô căn cứ, ta đồng ý lúc nào." Cố Thị lang phủ nhận.

Chu thị quệt nước mắt, cười mỉa mai: "Đại gia giỏi quên thật đấy, sao ta lại nhớ, đại gia từng cầm hai cây trâm phượng hoàng của Tiền thị đi vậy."

Mặt Cố Thị lang lập tức biến sắc, nhất thời nghẹn lời.

"Ta nhổ vào!"

Chu thị mắng: "Chỉ dựa vào một con hát mà cũng xứng đeo cây trâm phượng hoàng tốt như vậy, cái thứ bẩn thỉu, không biết lấy nước tiểu mà soi lại bản mặt."

Cố Thị lang đứng bật dậy, mặt đen như đít nồi.

Chu thị càng nghĩ càng giận, khóc om sòm lên: "Muốn bà đây bỏ tiền ra ư, một đồng cũng không có. Có bản lĩnh thì ông tự mà đi lấp cái đống bị thiếu đó, có bạc cho con hát kia nhưng lại không có bạc để xử lý chuyện chung thân đại sự của các con, trên đời này làm gì có người phụ thân nào như ông."

"Bà… bà…"

"Ta cũng muốn đến trước mặt lão gia và phu nhân để nhờ phân xử cho ta. Ta động đến của hồi môn của Tiền thị là vì ai, còn không phải là vì mặt mũi của Cố gia các người sao. Bản thân ta, đừng nói là cây trâm phượng, đến một sợi chỉ cũng không lấy làm của riêng. Ta làm phu nhân quản lý chuyện lớn chuyện bé trong nhà, vậy mà còn không bằng một con hát bên ngoài. Sao số ta lại khổ như vậy hả trời!"

Chu thị gào trời khóc đất, om sòm hết cả lên, nghe còn đau lòng hơn cả khi phụ mẫu chết.

Cố Thị lang tức đến mức hai mắt long song sọc, trong lòng tức tối nhưng lại sợ khiến chuyện càng ầm ĩ thêm, lập tức gằn giọng nói: "Ta sẽ gánh số bạc này."


Dứt lời, ông ta hừ lạnh rồi phất tay áo rời đi.

Chu thị thấy người đã rời đi, không còn nước mắt ngắn dài nữa. Bà ta im lặng một hồi, vẻ mặt toát ra một nỗi căm hận.

Tên đàn ông đáng băm vằm, vừa nhắc đến con hát kia là như giẫm phải cái đuôi của ông ta. Sớm muộn cũng có một ngày bà phải cho con hát kia nếm thử thủ đoạn của bản thân.



Tiểu nha hoàn mặc áo lụa màu xanh ngọc, hoa văn đám mây bưng khay tiến đến.

"Tổ yến đến rồi, tiểu thư nhân lúc còn nóng thì dùng luôn."

Ngô Nhạn Linh ngồi bên cửa sổ, tay cầm khung thêu tinh xảo, tập trung thêu thùa. Cô ta nghe vậy, nhưng không thèm liếc nhìn lấy một cái, chỉ chăm chăm thêu thùa tiếp.

Đại nha hoàn thân thiết là Đông Nhi đặt tổ yến trên kháng, sau đó phất tay một cái, ý bảo tiểu nha hoàn ra ngoài, rồi dùng ánh mắt quan sát biểu cảm của tiểu thư.

Cô ta đã hầu hạ tiểu thư bảy tám năm trời, hiểu rất rõ tính tình của tiểu thư. Chỉ có lúc ưu tư, tiểu thư mới có thể cầm kim thêu, không phải vì rèn luyện nữ công mà chỉ là để tĩnh tâm.

"Tổ yến nguội rồi sẽ mất ngon." Đông Nhi nói rất cẩn thận, dè dặt.

Ánh mắt Ngô Nhạn Linh lóe lên, khóe môi cong lên, cười như không cười: "Đông Nhi, ngươi nói xem, chuyện hôm nay là do kẻ điên kia vô tình hay là cố ý làm như vậy?"

Đông Nhi cười nói: "Nô tỳ đang nghĩ, không biết tiểu thư đang lo lắng vì ai, hóa ra là vì Lục tiểu thư. Theo nô tỳ thấy, cô ta chỉ là mèo mù vớ cá rán mà thôi."

"Ồ?"

Ngô Nhạn Linh nhướng mày: "Sao ta lại cảm thấy cô ta có gì đó không tầm thường?"

"Tiểu thư đề cao cô ta quá rồi."

Đông Nhi đón lấy khung thêu, đặt sang một bên, tiếp đó lại bưng tổ yến đưa tới trước mặt Ngô Nhạn Linh: "Bệnh điên vừa khỏi được mấy hôm, làm gì có chuyện không tầm thường chứ, chỉ là dáng vẻ trông nghiêm chỉnh hơn thôi. Tiểu thư tội gì phải lãng phí tinh thần vì người như vậy chứ."

Ngô Nhạn Linh cười khẩy.

Cô ta theo mẫu thân vào Cố phủ đã được sáu năm, trước giờ đều chỉ có nhìn xuống đám người trong Cố phủ này. Vậy mà hôm nay lại bị ép đến bước đường cùng như vậy, hoàn toàn là chuyện chưa từng xảy ra bao giờ.

Cô ta không thể không nghĩ nhiều.

Vừa nghe Đông Nhi nói vậy, Ngô Nhạn Linh thầm thấy yên tâm, cũng không nghĩ nhiều nữa.

Đông Nhi thấy tiểu thư không nói lời nào, lập tức lại nói với giọng khinh thường: "Người ta nói kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, câu này chẳng sai tí nào. Bỗng dưng lại được mười vạn lượng bạc làm của hồi môn. Có điều, theo nô tỳ thấy, cho dù được thêm mười vạn lượng nữa, cô ta cũng không thể gả vào nhà danh giá."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận