Thịnh Thế Kiều Y

Trên mặt người kia là vẻ khó xử.

Cậu ta đã đi thông báo rồi, nhưng bị người hầu ở Lê Hoa Viện mắng cho một trận.

"Không phải là ta không đi thông báo giúp bà, thật sự là... Đợi trời sáng, ta sẽ đi giúp bà một chuyến."

"Không kịp mất, tiểu ca, Lục tiểu thư không chờ được đâu." Nguyệt nương kéo vạt áo người nọ, liều mạng lay.

Người nọ bị ép đến bất đắc dĩ, chỉ hung dữ nói: "Nói thật với bà vậy, Nhị gia và Quận chúa chỉ nói cứ để Lục tiểu thư tự sinh tự diệt, không cần để ý đến."

Nguyệt nương nghe vậy thì ngã sụp xuống đất, bỗng nhiên gào lên thảm thiết, thương tâm: "Nhị nãi nãi, người mở mắt ra mà xem, bọn họ đối xử với Lục tiểu thư như vậy đấy, nếu dưới suối vàng người biết được..."

Người nọ giật mình, vội quát: "Còn không im miệng, phá giấc ngủ của các chủ tử, cẩn thận bà không được yên thân đâu."

Cậu ta dứt lời rồi đóng cửa lại, ngăn tiếng khóc ở ngoài cửa.



Mùa đông năm Bảo Khánh thứ ba mươi bảy.

Đêm, canh tư bốn khắc.

Ngoài Kim phủ ở ngõ Miêu Nhi, có một chiếc xe ngựa dừng ngay trước cổng, hai cô gái mặc đồ tỳ nữ nhảy xuống từ xe ngựa, quỳ rạp xuống cửa Kim phủ, xin Kim thần y hãy cứu tiểu thư của bọn họ.

Hai người đó vừa khóc vừa dập đầu, chẳng mấy chốc trán đã đẫm máu.

Đúng lúc này, cửa lớn của Kim phủ vốn đóng chặt lại đột nhiên mở ra, có hai người đàn ông vóc dáng cường tráng đi ra, bế tiểu cô nương người bê bết máu trên xe ngựa vào trong nhà.

Sáng sớm.

Ánh mặt trời rạng rỡ.

Hẻm Miêu Nhi lan truyền tin tức, đêm qua có một người sắp chết bỏ ra một số tiền lớn xin Kim thần y chữa trị. Chẳng những Kim thần y cứu được tính mạng của người đó mà còn chữa hết bệnh điên cho cô bé.

Tin tức này vừa truyền ra ngoài, phủ Tô Châu đã xôn xao. Có người nhếch mũi, có người khinh miệt, chỉ cho rằng đó là lời nói đùa.

Có người tò mò đến hẻm Miêu Nhi nghe ngóng. Mẹ ơi, thì ra người mà đêm qua Kim thần y cứu được lại chính là Lục tiểu thư của Cố phủ, hơn nữa tiền khám bệnh của Lục tiểu thư là mười vạn, tròn mười vạn lượng bạc.


Sáng sớm hai ngày sau.

Trong Lê Hoa Viện.

"Bốp!"

Chiếc bát sứ viền vàng in hoa hải đường rơi xuống đất, Cố Tùng Đào túm lấy cổ áo của Đàm ma ma, gằn giọng: "Ngươi nói cái gì, ngươi nói lại lần nữa."

Đàm ma ma run lẩy bẩy nói: "Bẩm Nhị gia, bên ngoài đồn rằng bệnh điên của Lục tiểu thư đã được chữa khỏi, tốn mười vạn lượng bạc."

"Khỏi bệnh rồi… bạc… nó lấy đâu ra bạc, một người điên như nó lấy đâu ra bạc."

Cố Tùng Đào liên tiếp giật lùi về phía sau, thất thần ngã xuống ghế dài, trong mắt ông ta là sự trống rỗng.

Quận chúa Hoa Dương chợt vén mành từ trong phòng đi ra, chỉ tay:

"Ngươi, lập tức phái người đi nghe ngóng xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Ông, đích thân đến trang một chuyến xem thật giả thế nào."

Cố Tùng Đào chỉ vào chính mình, lẩm bẩm: "Sao lại là ta…"

Quận chúa phất ống tay áo một cái, lạnh lùng nói: "Nó là con gái của ông, ông không đi, chẳng lẽ là ta đi?"

Buổi trưa, Cố Tùng Đào được người trong trang dìu xuống, đi vào viện.

Trong viện tràn ngập mùi thuốc Đông y nồng nặc, ông ta quan sát xung quanh vài lần rồi nhíu mày một cái, chắp tay sau lưng đi sang phòng bên hông.

Trong phòng, đồ đạc đơn giản, chỉ có một chiếc bàn, một chiếc ghế và một chiếc giường. Trên chiếc giường lớn đơn sơ, một cô gái quấn vải trắng trên đầu, bên trên có vết máu rỉ ra.

Cô gái nhìn thấy Cố Tùng Đào, từ từ nghiêng mặt sang, ánh mắt cô bé u buồn, đôi môi tái nhợt khẽ mấp máy.

"Con gái thỉnh an phụ thân."

Cố Tùng Đào chợt mở to hai mắt, tròng mắt như muốn bắn ra khỏi hốc mắt vậy.

Cô gái trước mắt, làn da mịn màng, tóc như thác đổ, đôi mắt sâu thẳm, toát ra một sự lạnh lùng khó nói. Tiếng nói của cô bé như tiếng sấm vang lên bên tai, khiến hai chân Cố Tùng Đào mềm nhũn, cả người ông ta ngã sụp xuống đất.

Giống nhau như đúc.


Không ngờ lại giống nhau đến thế.

"Tiểu thư, Nhị gia thất hồn lạc phách mà đi rồi." Nguyệt nương cười híp mắt tiến đến.

Xuân Nê quỳ ở đầu giường, giúp tiểu thư gỡ từng lớp lụa trắng trên đầu, nghe thấy vậy, vội vàng chớp thời cơ nói: "Ông ta nhìn dáng vẻ tiểu thư nói chuyện mà giống như gặp quỷ vậy, nô tỳ ở bên cạnh nhìn thấy rõ ràng."

"Trong lòng có quỷ, đương nhiên là nhìn thấy quỷ rồi." Nguyệt nương liếc mắt nói.

Một tay Thanh Hoàn cầm quyển sách y thuật, tay còn lại nhón một miếng bánh ngọt mà thím Lưu làm, bỏ vào miệng. Cô bé nhai vài cái, cười nói: "Chẳng lẽ ông ta vừa nói với Nguyệt nương điều gì?"

Nguyệt nương hất đầu ra phía ngoài, nói: "Ông ta hỏi nô tỳ, tiền khám bệnh ở đâu ra?"

"Nguyệt nương đáp thế nào?"Ánh mắt Xuân Nê sáng lên.

"Còn có thể đáp thế nào, đương nhiên là làm như tiểu thư bảo rồi."

Nguyệt nương cười lạnh, nói: "Tiểu thư không thấy đấy thôi, ông ấy trở mặt ngay lập tức, bộ dạng hận không thể ăn tươi nuốt sống nô tỳ."

Thanh Hoàn cười: "Nguyệt nương nên gào khan hai tiếng, sau đó nhắc tới di mẫu chứ."

"Nô tỳ đã làm như vậy đấy. Ông ta vừa nghe nô tỳ gào tên Nhị nãi nãi, rắm còn chưa kịp đánh đã vội vã đi mất."

Chuyện đã đến nước này mà vẫn nhớ tới bạc.

Thanh Hoàn thản nhiên nói: "Được rồi, cuối cùng chúng ta cũng diễn xong vở kịch. Chuyện tiếp theo cứ để bọn họ nhọc lòng thôi."

"Tiểu thư, nhất định bọn họ sẽ đưa chúng ta vào Kinh cùng sao?" Xuân Nê có hơi lo lắng.

Thanh Hoàn híp mắt lại, khóe miệng lộ ra một nụ cười ý tứ sâu xa.

"Người khác thì ta không dám nói. Nhưng hai vị lão gia lớn bé của Cố gia kia thì chắc chắn là chuyện ván đã đóng thuyền."




Gian nhà trái trong viện của Cố lão gia bày một Phật đường nho nhỏ, trên bàn thờ Phật đặt một lư hương nhỏ bốn chân, chạm khắc hai con rồng nhả viên châu bằng bạch ngọc linh lung, trên lư hương khói trắng vờn quanh. Phía trước lư hương đặt một chiếc đĩa bạc khắc hoa văn dùng để đựng một ít hoa quả tươi thờ cúng.

Cố lão gia, lão thái thái, mỗi người ngồi ở một bên, trước mặt mỗi bên đều để một quyển kinh Phật.

"Phụ thân!" Cố Tùng Đào cung kính cúi thấp đầu xuống.

Cố Nghiễn Khải vân vê chuỗi tràng hạt bằng gỗ đàn hương đỏ trong tay, nhắm hờ hai mắt. Gần đây Cố gia có vẻ không yên bình lắm, ông cụ học theo phu nhân Ngụy thị của mình, đến Phật đường ngồi để tịnh tâm.

"Mọi chuyện đều tra rõ rồi?"

"Bẩm phụ thân, con đã điều tra rõ ràng. Do ban ngày nha đầu kia ngủ nhiều, ban đêm bị khó ngủ, nhân lúc đám hạ nhân đang ngủ, nó đã lén chạy ra ngoài. Kết quả ngã xuống từ đầu tường, trùng hợp đập đầu vào đá, máu chảy đầm đìa."

Cố Tùng Đào đánh giá sắc mặt Cố Nghiễn Khải, nói nhỏ từng chữ một: "Thấy khó giữ được tính mạng, đám người Nguyệt nương lập tức đưa nó đến quý phủ của Kim thần y, thần y không chịu chữa... Thế là… thế là..."

Cố Tùng Đào nghĩ lại chuyện tối hôm đó, có chút khó nói tiếp.

Ngụy thị liếc nhìn con trai, hừ nhẹ nói: "Sao ta lại nghe nói, người ta đến gõ cửa phủ trước, tên gác cổng còn chuyển lời đến Lê Hoa Viện?"

Mặt Cố Tùng Đào có hơi đỏ. Lúc đó ông ta đang dính vào người Hoa Dương, bỏ công cày cấy, nào có thời gian để ý đến những chuyện này.

Ngụy thị vừa nhìn biểu cảm của con trai, trong lòng không khỏi thở dài, sắc mặt có chút khó coi.

Không ai hiểu con bằng cha, Cố Nghiễn Khải hiểu tính tình con trai rõ mồn một, nhưng không vạch trần, chỉ nghiêm mặt nói: "Vì vậy, Nguyệt nương phải lấy mười vạn lượng bạc mà lúc còn sống Tiền thị đã giao cho ả ta ra."

Cố Nghiễn Khải thầm thở phào một hơi, lí nhí nói: "Đúng vậy thưa phụ thân."

"Tiện tỳ!"

Cố Nghiễn Khải ném tràng hạt, tức giận nói: "Nếu nha đầu kia không xảy ra chuyện, ả ta sẽ giấu số bạc này cả đời không lấy ra."

Cố Tùng Đào vội nói: "Con đã hỏi rồi, số bạc này là khi còn sống Tiền thị để lại cho Lục nha đầu, còn dặn Nguyệt nương nếu không đến lúc sống chết thì không thể lấy ra. Nguyệt nương đã thề độc trước mặt Tiền thị..."

"Hồ đồ, con đúng là thứ vô dụng."

Cố Nghiễn Khải lạnh lùng cắt ngang: "Mấy năm nay, không ngờ con lại để cho một ả tiện tỳ đùa bỡn, đúng là càng sống càng vô dụng."

"Lão gia."

Ngụy thị lên tiếng ngăn cản, dịu dàng nói với con trai: "Bệnh điên của Lục nha đầu khỏi thật rồi?"



"Khỏi thật rồi ạ, nó thấy con là thỉnh an ngay. Giọng điệu từ tốn, nhẹ nhàng, rất có nề nếp."


Ngụy thị ngạc nhiên nói: "Kim thần y này thật sự giỏi y thuật như vậy sao?"

Cố Tùng Đào thầm nghĩ, đương nhiên rồi, bản thân ông ta chỉ mới uống thuốc được mấy ngày mà chân đã không bủn rủn, lưng cũng không ê ẩm nữa. Chuyện giường chiếu cũng trở nên tinh lực dồi dào, còn có thể khiến Quận chúa khổ sở đến mức liên tục xin tha.

"Bẩm mẫu thân, con đã đến hẻm Miêu Nhi nghe ngóng, sở dĩ con bé bị bệnh điên là vì trong đầu có máu bầm. Nó vừa ngã một cái, cục máu kia đã chảy ra, Kim thần y châm cứu khoảng một giờ mới hút hết chỗ máu kia ra. Cục máu bầm đó vừa tan hết, bệnh điên của Lục nha đầu cũng lập tức khỏi."

Ngụy thị niệm một câu "A di đà Phật", rồi không nói nữa.

Cố Nghiễn Khải vừa nghĩ tới mười vạn lượng bạc cứ vậy mà chắp tay dâng tặng người khác, trong lòng đau nhói mấy lần.

Trong phủ bây giờ, thu không đủ chi. Nếu có mười vạn lượng bạc đó thì Cố phủ có thể vững mạnh được một hai năm nữa. Ngu xuẩn, đúng là ngu xuẩn quá thể.

Ông cụ cười lạnh nói: "Ngươi định thế nào?"

Cố Tùng Đào biết lời này của phụ thân là có ý gì. Còn mười mấy hôm nữa là vào Kinh rồi, phải mau chóng quyết định chuyện Lục nha đầu đi theo hay là ở lại điền trang.

Ông ta suy nghĩ một hồi rồi nói: "Con không dám, xin phụ thân làm chủ."

Cố Nghiễn Khải thở dài, biết con trai không dám quyết định là vì sợ không lo liệu được bên phía Quận chúa.

Mắt ông cụ sáng lên, nói: "Nếu bệnh điên khỏi rồi thì nhất định phải đưa nó vào Kinh thành cùng."

Cố Tùng Đào thầm thở phào nhẹ nhõm, ông ta cũng đang có ý định này. Nếu cả nhà bọn họ đều đi, nhưng chỉ bỏ lại một mình Lục nha đầu thì chẳng phải ông ta sẽ bị người đời chỉ vào cột sống mà mắng sao.

"Nha đầu này là một đứa có nhan sắc, sau này bảo đại bá của nó ở Kinh thành tìm cho một nhà tử tế để gả, tương lai cũng giúp được phủ ta." Cố Nghiễn Khải thầm tính toán.

"Phụ thân nói phải, khi nào thì đón người về ạ?"

Cố Nghiễn Khải khẽ thở dài: "Đợi nó dưỡng bệnh khỏe được bảy tám phần rồi nói, ta và mẫu thân ngươi đều không thoải mái lắm, không muốn rước ngột ngạt."

"Vâng, phụ thân."



"Cái gì, kẻ điên đó muốn vào Kinh thành với chúng ta?" Hoa Dương tức đến mức xếch mày lên.

Đáng chết, sao cú ngã đó không khiến nó chết đi, lại còn chữa khỏi cả bệnh điên cho tiểu súc sinh đó. Ông trời ơi, ông bị mù hay sao mà lại để cho người như vậy sống sót. Sau này xuất giá bà ta lại phải sắm cho nó một bộ đồ cưới, đúng là thứ đồ phá của.

Cố Tùng Đào không dám nói câu nào, ôm vai bà ta, nói nhỏ: "Nàng cứ coi như trong phủ có thêm cái chén đôi đũa thôi. Phụ thân nói rồi, ông ấy sẽ bảo đại ca tìm cho nó một nhà tử tế để gả, sau này cũng có ích với phủ ta."

Hoa Dương vừa nghe lời này, sắc mặt lập tức dịu hơn, trong mắt lóe lên một tia sáng, thầm tính toán trong lòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận