Thịnh Thế Khói Lửa

Tối hôm đó, ngoài dự kiến của Hỉ Ca, ông nội không có đi ra ăn cơm mà là cùng nam nhân kia ở trong phòng bàn luận suốt một đêm. Hai người nói chuyện gì, Hỉ Ca không hỏi. Cô không phải là thủ hạ trực thuộc Sở gia, cho nên rất nhiều chuyện cô chẳng bận tâm. Ông nội mặc dù rất vừa ý Hỉ Ca, lấy thực lực của cô hiện giờ cũng đủ để cạnh tranh vị trí gia chủ tương lai, đáng tiếc lý tưởng của cô không phải là vị trí gia chủ này.

Thật ra, ngay cả một thân công phu của cô cũng không phải do cô tự nguyện học. Năm đó sở dĩ cô học công phu, thuần túy là do Sở ông nội lừa gạt. Ông nội nói với Hỉ Ca rằng, các soái ca (trai đẹp) đều thích các cô nương biết đánh võ. Lúc bé, Hỉ Ca còn khờ dại thuần khiết, cô hội tin tưởng lời nói của ông nội. Kết quả, 20 năm sau, không có lấy một soái ca nào đủ can đảm yêu thích bộ dáng võ học đầy mình của cô.

Sáng hôm sau, Hỉ Ca vừa từ phòng luyện công đi ra liền thấy A Thất cùng ông nội bước ra từ thư phòng. Đây vốn là chuyện bình thường nhưng trong mắt Hỉ Ca, sự việc liền có vẻ kỳ quái. Sở ông nội đối với cấp bậc bối phận cực kỳ nghiêm khắc. Theo lời ông nói thì không có người trẻ tuổi nào có thể đi phía trước ông. Nhưng lần này, người bước ra từ thư phòng đầu tiên chính là A Thất.

Nhìn thấy Hỉ Ca, A Thất liền trương ra bộ mặt lưu manh, hướng cô mi gió. Đứng ở phía sau, Sở ông nội liền đen mặt.


“Ông nội, muốn tiễn khách sao?” – Cho đến bây giờ còn chưa từng bị người đùa bỡn qua, Hỉ Ca cười mị mị nhìn A Thấy, sau đó dùng giọng nói cực kỳ ôn nhu hỏi Sở ông nội.

“A?” – Đã lâu không nghe thấy âm thanh ôn nhu của cháu gái rồi. Lần sau cùng Hỉ Ca giở giọng ôn nhu là lúc Sở lão cha bị một cô gái ở công ty cưỡng hôn vừa lúc bị cô nhìn thấy. Cô gái kia là bị Hỉ Ca một đạp đá bay khỏi cửa công ty. Liền ngay cả lão cha vô tội của cô cũng bị một cái bạt tai trời giáng, nằm bẹp trên giường 2 ngày không dám xuống giường. Cho nên mới nói, Hỉ Ca bình thường tính tình rất tốt, chỉ cần không đụng đến vẩy ngược của cô là sẽ yên ổn.

“Ông nội, để con tiễn khách cho.” – vốn không có ý tiễn khách, nhưng bị âm thanh ôn nhu của cháu gái dọa cho choáng váng, Sở ông nội sững sốt đứng ở một bên chưa kịp phản ứng.

“Mỹ nữ a, ta còn chưa muốn đi đâu.” – A Thất bay qua dán chặt trên người mỹ nữ, hưởng thụ nhuyễn ngọc ôn hương. Hỉ Ca hướng hắn nở một nụ cười. Kia nụ cười rất mị hoặc, nhất thời A Thất đồng chí hồn phách đều bay lên chín tầng mây.

“Chính là ta nghĩ muốn tiễn ngươi đi.” – A Thất bị một cước đá bay ra khỏi cửa. Phanh một tiếng, cánh cửa liền đóng lại. A Thất vẫn ngồi ngơ ngác dưới đất nhìn cánh cổng uy nghiêm trước mặt, sau đó xoa mông ê ẩm đứng lên, khóc không thành tiếng, hắn cả đêm không ăn uống gì, Sở gia như thế nào ngay cả điểm tâm cũng không tiếp đãi đây!

“Ông nội, đến, ăn điểm tâm.” – Sau khi đá bay A Thất, tâm tình Hỉ Ca liền chuyển biến tốt, trực tiếp đi qua lôi kéo ông nội.

Nửa tiếng sau, Sở ông nội ăn xong điểm tâm mới hé cửa ló đầu ra nhìn, không phát hiện bóng dáng người kia, phỏng chừng đã sớm bỏ đi rồi. Lần đầu tiên, Sở ông nội thật lòng bội phục cháu gái của mình. Đúng là nghé con không sợ cọp. Mặc dù ông đã muốn đạp cho tên tiểu tử kia một cước từ lâu rồi, đáng tiếc không có can đảm thực hiện, nên một cước của Hỉ Ca thật làm ông hả dạ quá!


Ban ngày không có việc gì làm, Hỉ Ca liền đem mũ giáp đội lên, sau đó nằm ở trên giường, bắt đầu đăng nhập trò chơi, chuẩn bị cùng bọn Cuồng Vũ làm nhiệm vụ.

Mới vừa lên tuyến, Hỉ Ca đã nhận được tin nhắn của Cuồng Vũ. Cô một ngày không đến, bọn họ thế nhưng cũng không đi giao nhiệm vụ. Cho nên vừa thấy cô lên tuyến, Cuồng Vũ liền nhắn tin qua ngay.

Năm người chạy về tân thủ thôn, đem chương thứ 7 của chuỗi nhiệm vụ ẩn giao trả. Hỉ Ca được một cái cần câu ám kim. Phần thưởng của nhiệm vụ ẩn rất phong phú. Nhưng bởi vì nó là nhiệm vụ ẩn, cho nên phần thưởng là cái gì thì phải đợi đến lúc hoàn thành mới biết.

Cần câu ám kim, nói một cách khách quan, thì là cực phẩm. Dù sao có tiền cũng không thể mua được. Bởi vì hệ thống chỉ bày bán cần câu bạch bản mà thôi. Đối với kỹ năng cuộc sống như câu cá, phần trăm thành công này nọ đều dựa theo cấp bậc trang bị. Cho nên mới nói, nó là cực phẩm. Đáng tiếc, cần câu không thể dùng làm vũ khí, hơn nữa cô cũng không học qua kỹ năng câu cá.


Nói thật thì, hỏi 10 người chơi cũng tìm không ra người nào hội đi học kỹ năng câu cá. Tất cả mọi người đều cho rằng, cá câu lên chỉ có thể dùng để tấn thăng kỹ năng đầu bếp, vậy mà phải tốn rất nhiều thời gian đứng đợi ở bên sông chờ cá cắn câu. Hơn nữa, kỹ năng cuộc sống mỗi người chỉ có thể học một cái, đã học câu cá rồi làm sao học nấu ăn?! Ai thèm làm những chuyện nhàm chán như vậy a!

Nhưng theo nhận thức của Hỉ Ca, người nhàm chán vẫn tồn tại nha. Chị như cái người đã mất tích mấy ngày nay, Thất Tử. Hỉ Ca thu hồi cần câu, thở dài, chỉ có thể đợi hôm nào gặp thì đưa cho hắn thôi. Hỉ Ca cho rằng, Thất Tử học câu cá thuần túy là vì nhàm chán, một ngày của hắn làm gì có thời gian rảnh mà đi câu cá đây.

Cuồng Vũ được thưởng 12 kim tệ. Hai huynh đệ song sinh được thưởng trang bị của vũ giả, lam trang, còn có thiên tứ thuộc tính. Tiểu Tà được thưởng kinh nghiệm, làm cho cô trực tiếp từ 25 cấp bay lên 26 cấp.

Cuồng Vũ rất đồng tình vỗ vai Hỉ Ca, cười yêu mị nói: – “Nhân phẩm xấu cũng không phải lỗi của ngươi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui