Người bạn của Thất Tử gọi là Quân Công Tử.
Hỉ Ca từng nghe Cuồng Vũ và A Li nhắc qua cái tên này vài lần. Hai nữ nhân kia rất cuồng nhiệt với những người nổi tiếng, đặc biệt là nam ngoạn gia nổi bật ở hai lĩnh vực: thực lực và dung mạo. Quân Công Tử nằm trong số những người nổi tiếng về thực lực. Bởi vì anh ta là sát thủ. Là loại người hễ ai chịu bỏ tiền ra liền có thể sai khiến anh ta đi giết người. Đặc biệt ở chỗ, chức nghiệp của anh ta không phải là thích khách, mà là vũ giả. Trên thế giới, vũ giả lợi hại không nhiều lắm. Có thể đề tên trên bảng tổng hợp thực lực lại càng ít. Cho nên, người như anh ta tuyệt đối là cao thủ trong cao thủ. Quân Công Tử xếp thứ 19 trên bảng tổng hợp thực lực thế giới, ở bảng chức nghiệp vũ giả thì đứng thứ 4. Nhưng nghe nói, thực lực chân chính của anh ta còn cao hơn thế nhiều. Quân Công Tử lần đầu tiên ra tay giết người là khi anh ta ở cấp 60. Một mình anh ta tiến vào cổ thành di tích của Tây Vực Sa Hải, giết chết 8 ngoạn gia cùng cấp bậc. Lần thứ hai, cũng là lần khiến anh ta nổi danh khắp nơi, đó là khi anh ta ra tay giết Thanh Lam. Tuy là đánh lén, nhưng trong tình huống 1 vs 1, Thanh Lam ngay cả cơ hội phản kích đều không có.
Cho nên, không thể trách Thanh Lam khi nhìn thấy mặt anh ta liền trở nên khó coi. Hiện giờ, thực lực của Thanh Lam biến cường rất nhiều. Quân Công Tử chưa chắc là đối thủ của hắn. Nhưng… là nam nhân ấy mà, đôi khi có những chuyện vẫn luôn cố chấp. Thanh Lam chưa bao giờ nói hắn là người độ lượng cả. Lúc này đây, Thanh Lam không thể làm gì khác hơn là trừng mắt nhìn Thất Tử và cái tên có vẻ ngoài ôn nhuận nhã nhặn nhưng cực kỳ ti bỉ vô sỉ – Quân Công Tử, sau đó bĩu môi an phận ngồi xuống.
Hỉ Ca biết Thất Tử là đang ghen. Bởi vì hắn nhìn thấy Thanh Lam nắm tay của cô cho nên mới không thả Thanh Lam đi. Còn may, lúc Thất Tử và Quân Công Tử nói chuyện cũng không chọc ghẹo gì tới Thanh Lam. Một nhóm người ở trong phòng chia làm hai phe nói chuyện phiếm. Bởi vì Thanh Lam không quen biết ai nên chỉ có thể chung đầu vào nhỏ to với Hỉ Ca. Lúc người hầu dọn đồ ăn lên, Thanh Lam lợi dụng thời điểm xô bồ liền không tiếng động huých một cái vào Hỉ Ca.
Hỉ Ca nhướng mày nhìn, trong mắt là ý nghi vấn: “ngươi lại muốn làm gì?”
Thanh Lam thừa dịp Thất Tử quay mặt đi, hắn ghé vào tai Hỉ Ca nói nhỏ: – “Ngươi không cảm thấy em gái của cái tên Quân Công Tử kia quá nhiệt tình với nam nhân của ngươi hả?”
Hỉ Ca cười cười, sau đó nâng chân, dùng sức đạp lên bàn chân đặt ở dưới bàn của Thanh Lam, hơn nữa còn ra sức trì chiết. Thanh Lam há mồm nhưng không dám kêu đau. Nữ nhân này thật ngoan độc. Không hổ là biểu muội của lão đại. Không hổ là người ngủ chung giường với Thất Tử.
Hỉ Ca đương nhiên nhìn ra được cô em gái của Quân Công Tử tuy chưa làm ra hành động gì quá phận với Thất Tử, nhưng ánh mắt của cô ta luôn chăm chăm nhìn Thất Tử. Hơn nữa, mở miệng nói chuyện thì sẽ gọi “Thất ca” thế này, “Thất ca” thế kia. Cái này quá rõ ràng, có mù mới không thấy.
Hồi nãy, Thất Tử bảo với ba người kia hắn cần trở về gặp bằng hữu. Sau đó khi bọn họ tiến vào bao gian thì thấy Thanh Lam đang nắm tay Hỉ Ca. Cho nên ba người kia vẫn cho rằng bằng hữu của Thất Tử chính là Thanh Lam, còn Hỉ Ca là bạn gái của Thanh Lam.
Quân Công Tử và Thanh Lam có cừu oán từ trước. Nhưng xét thấy Thanh Lam là bằng hữu của Thất Tử, cho nên thái độ của anh với Thanh Lam xem như hữu lễ. Chính là, thời gian trôi qua, Quân Công Tử phát hiện sự tình tựa hồ không giống như suy nghĩ của anh.
Thanh Lam và Thất Tử căn bản không giống là bằng hữu của nhau. Vậy bằng hữu của Thất Tử là…
Cuối cùng, Quân Công Tử đem ánh mắt dời sang người Hỉ Ca. Ấn tượng duy nhất của anh về Hỉ Ca là… màu xanh lam. Trường bào trên người Hỉ Ca có màu xanh lam. Mái tóc của cô cũng có màu xanh lam. Loại màu sắc rất kích thích ánh mắt của người đối diện. Nhưng mà, dung mạo của Hỉ Ca không tính là đẹp. So với bạn gái của anh và em gái của anh đều kém rất xa. Quân Công Tử cảm thấy, đối với loại nam nhân như Thất Tử, một khi chọn bạn gái, nhất định sẽ chọn loại hình mỹ nữ. Giống như em gái anh vậy. Cho nên, hôm nay anh mới cố tình dẫn em gái tới gặp bạn cố tri. Có điều, hiện tại, anh phát hiện bản thân hình như sai lầm rồi.
Lúc Quân Công Tử thấy Hỉ Ca hướng anh mĩm cười, anh liền hối hận chuyện ngày hôm nay. Quay đầu nhìn em gái, vẻ mặt ngây thơ, lời nói vô ý. Lại nhìn Thất Tử, tên kia vẫn duy trì nụ cười xán lạn quen thuộc, chính là không mở miệng nói chuyện. Em gái anh nói tù tì mấy câu, Thất Tử mới ậm ờ trả lời vài chữ. Quân Công Tử biết Thất Tử tuyệt đối không phải là người kiệm lời ít nói. Trong lòng anh đã hiểu rõ mọi chuyện.
“Hỉ Ca, có bang phái sao?” – Quân Công Tử cười hỏi. Thất Tử chỉ đưa mắt liếc, không để ý.
“Có. Là Long Môn Khách Điếm.”
Hỉ Ca cười khẽ, Quân Công Tử người này thật thông minh, dùng cách này để thử cô. Đến tận bây giờ, cô còn chưa biểu hiện cái gì đâu, vậy mà anh ta vẫn bắt được manh mối. Thật ra, em gái anh ta vẫn chưa làm sai chuyện gì. Bất quá, ai bảo Thất Tử là nam nhân của cô cơ chứ. Cô có quyền ăn dấm chua nha.
“Ồ, Long Môn vừa xây Long Thành đúng không?”
“Đúng vậy. Mới xây vài hôm trước.” – khóe miệng Hỉ Ca lại dãn thêm vài phần. Câu chuyện của họ đã hấp dẫn sự chú ý của những người khác. Thất Tử dùng một tay chống má, khóe miệng giơ lên, giống như đang cười nhìn nhìn Hỉ Ca.
Lúc đầu, Thất Tử tính mang bọn Quân Công Tử lại đây giới thiệu với Hỉ Ca. Ai ngờ bước vào phòng liền thấy cảnh Thanh Lam nắm tay Hỉ Ca, rõ ràng biết giữa hai người chẳng phát sinh chuyện gì, nhưng hắn chính là không thoải mái. Thật vất vả mới làm cho Hỉ Ca đồng ý trở thành người của hắn. Có điều, chuyện này đối với hắn vẫn rất không chân thật. Hắn luôn muốn tìm cách nào đó để chứng minh Hỉ Ca thật sự thương hắn. Bởi vì thái độ của Hỉ Ca rất không giống nữ nhân bình thường. Hỉ Ca sẽ không làm nũng, người làm nũng luôn luôn là hắn. Hỉ Ca ít khi nói thích hoặc thương hắn, chỉ có đôi lúc thì chủ động một chút. Như thế vẫn chưa đủ. Thất Tử cảm thấy, mặc kệ làm sao, hắn đều không thấy đủ, đều sẽ lo được lo mất. Hắn âm thầm theo dõi cô nhiều năm như vậy. Ngay cả thời điểm biết cô ở cùng một chỗ với Minh Độ Thiên, hắn đều chưa từng xúc động. Hiện tại lại nhịn không nổi. Cho nên mới nói, hắn thật ra chỉ là người bình thường. Hắn cũng có lòng tham. Khi đã được một, lại muốn có mười. Tạm thời, tâm tình của Thất Tử còn chưa có người nhìn ra. Hỉ Ca không nhìn hắn, tự nhiên sẽ không biết trong đầu hắn đang nghĩ cái gì.
“Nghe nói ngày đó Thần Điện kiến thành thất bại… Tiểu Thất hôm đó đúng là oai phong!”
Rốt cuộc nói đến chủ đề chính. Quân Công Tử này thật biết cách uyển chuyển lèo lái câu chuyện nha. Hỉ Ca cười cười, gật đầu hùa theo: – “Hẳn là vậy.”
Ngữ điệu bình bình, không lộ vẻ gì hết, Hỉ Ca chính là dùng 3 chữ “hẳn là vậy” liền khiến Quân Công Tử nuốt nghẹn những lời muốn nói vào lòng. Trong phòng có 6 người, trong đó có 4 người nghe hiểu lời Hỉ Ca nói, còn lại 2 người không hiểu. Chẳng sao cả. Chỉ cần người nên hiểu đều đã hiểu là được. Hỉ Ca thật sự không có tâm tình đi tranh giành nam nhân với tiểu cô nương, còn là tranh giành nam nhân của chính mình nữa. Loại chuyện ngu xuẩn này, cô tuyệt đối sẽ không làm.
Hỉ Ca vẫn cho rằng cô hành động thực sáng suốt. Chính là, sau khi ăn cơm xong, cả bọn kéo nhau ra khỏi tửu lâu. Ngay cửa ra vào, cô em gái khờ dại của Quân Công Tử đột nhiên nhảy tới trước mặt Thất Tử, nói một câu
“Em thích anh!”
Thời điểm đó, đầu óc của Hỉ Ca ong một tiếng, giống như có cái gì đứt đoạn. Loại con gái bộc bạch thẳng thắn thế này luôn khiến người ta hâm mộ. Nếu đối tượng của cô ta không phải là Thất Tử, có lẽ Hỉ Ca sẽ thật lòng ủng hộ cô ta.
Thất Tử có chút sững sờ, hắn tuyệt nhiên không dự đoán được loại tình huống này. Quân Công Tử cũng đơ mặt y như vậy. Anh không ngờ đứa em gái thẹn thùng của anh lại “vừa gặp đã yêu” khi nhìn thấy Thất Tử.
Quân Công Tử nhìn Thất Tử. Người vừa mở miệng tỏ tình cũng nhìn Thất Tử. Còn Thất Tử thì chăm chăm nhìn Hỉ Ca, trong mắt một mảnh kinh hoàng. Hỉ Ca thì chưa phản ứng kịp. Cô đang tự vấn, với tình huống này, cô nên biểu hiện thế nào mới tính là “bình thường”? Chỉ sợ trên đời này có mỗi mình cô mới có tâm tư đi tự vấn lương tâm trong tình cảnh thế này mà thôi.
“Thất ca ca, em thích anh!” – Cô gái thấy Thất Tử một mực ngẩn người, không đáp ứng cũng không cự tuyệt, liền mạnh dạn tiến lên một bước, muốn cầm tay Thất Tử.
Thất Tử nghiêng người tránh, không nhìn cô ta lấy một cái, trực tiếp quay đầu nói với Quân Công Tử: – “Tạm biệt, không tiễn!”
Quân Công Tử gật đầu: – “Thật xin lỗi!”
Quân Công Tử biết anh đã khiến Thất Tử gặp chuyện phiền toái. Anh quen biết Thất Tử đã lâu, chưa bao giờ nhìn thấy cái vẻ cẩn cẩn dực dực (cẩn thận e dè) xuất hiện trên mặt Thất Tử như bây giờ. Quân Công Tử mạnh mẽ lôi cô em gái bỏ đi. Thanh Lam sợ chết nên cũng chuồn mất. Chỉ còn lại Thất Tử và Hỉ Ca hai mặt nhìn nhau. Hỉ Ca nghiêng đầu liếc một cái. Người này đang bất an? Sợ cô nổi giận à?
“Hỉ Ca à…” – âm thanh do dự vài phần. Thất Tử biết Hỉ Ca có tính khiết phích (yêu sự sạch sẽ), nhất là trong tình cảm càng cố chấp với sự khiết phích hơn nữa. Hắn không biết, hành vi vừa rồi, có nằm trong phạm vi “tha thứ” của Hỉ Ca hay không? Mặc dù chuyện này không phải lỗi của hắn, nhưng hắn vẫn thấp thỏm không yên.
Hỉ Ca thở dài, đưa tay ngoắc ngoắc. Thất Tử rất nghe lời, chạy tới trước mặt, chuẩn bị tư tưởng sẵn sàng sẽ bị đánh mắng cho một trận. Kết quả, Hỉ Ca chính là nhón chân hôn bẹp một cái lên môi hắn. Chỉ là lơ đãng thoáng qua. Chỉ là một cái chạm nhẹ. Lại khiến tâm tình người ta bay lên. Thất Tử chưa bao giờ để ý đến ánh mắt của người khác. Cho nên, khi đôi môi Hỉ Ca còn chưa rời đi bao xa, Thất Tử đã thừa thắng xông lên, hoành long đảo phượng.
Bọn họ mới mặc kệ đây là trên đường cái, hay đây là trước cửa tửu lâu của Sở Nhị. Hôn môi thì cứ hôn môi. Chẳng thèm quan tâm có bao nhiêu người qua đường sẽ nhìn thấy. Trong số những người qua đường còn có cái người lúc nãy lên tiếng tỏ tình với Thất Tử, em gái của Quân Công Tử, thoát khỏi tay anh trai, chạy vội trở về.
“Hai người…” – cô gái sắc mặt trắng bệch, vẻ không muốn tin nhìn Thất Tử đang ôm Hỉ Ca trong lòng.
Quân Công Tử vừa lúc chạy tới, thân thủ đem em gái kéo về, nhìn Hỉ Ca với vẻ xin lỗi.
Hỉ Ca bình tĩnh đảo mắt, cũng không dừng lại trên người hai anh em họ. Quân Công Tử không thể cầm chân em gái sao? Nực cười. Anh ta và em gái anh ta giống nhau, đều chưa từ bỏ ý định với Thất Tử mà thôi. Hỉ Ca ghét nhất bị người ta đùa đi giỡn lại.
Nam nhân của cô, một tay cô dạy dỗ mà nên, sẽ không để cho bất kỳ ai đến nhúng chàm. Cho dù nam nhân này cơ bản sẽ không xem ai vào mắt, ngoại trừ cô. Có đôi khi, Hỉ Ca không biết cô như thế nào lại tự tin như vậy. Có thể vì cô điều giáo Thất Tử quá tốt chăng????
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...