“Việc này cứ như vậy trước đã. Ngươi mang người đến tổng đàn của Long Môn Khách Điếm ở Nam Uyên thành tìm Cuồng Vũ. Có gì không hiểu cứ hỏi cô ấy.”
“Được.”
“Phải rồi. Trong vòng một tháng, các ngươi không thể rời khỏi bang phái. Mọi chuyện đều phải lấy bang hội làm trọng. Cứ xem như đó là tiền thù lao cho lần hỗ trợ hôm nay. Sau một tháng, nếu các ngươi muốn lui bang, liền tùy ý.” – Hỉ Ca trong lòng rất rõ ràng, muốn thu phục kẻ mạnh phải dùng đến nhân tâm.
Lời của Hỉ Ca khiến Phong Bão hơi sửng sốt: – “Chỉ một tháng? Ngươi không sợ một tháng sau toàn bộ chúng ta đều lui bang à?”
“Nếu ngay cả điểm tự tin này mà ta cũng không có thì cần gì xây dựng bang phái.”
“Vậy nếu sau khi rời khỏi chỗ này, chúng ta thất hứa, không đến gia nhập bang phái của ngươi thì sao?” – Phong Bão lại hỏi thêm một câu. Hắn trước giờ không thích gia nhập bang phái. Lại nói, hắn cũng chưa từng gặp qua bang chủ nào giống như Hỉ Ca đây.
Hỉ Ca vỗ vai Phong Bão, cười mị mị trả lời: – “Tin tưởng ta. Ai làm cho ta không thống khoái, ta cũng sẽ làm cho họ không thống khoái. Ta ghét nhất là bị người ta lừa đó.”
Dùng tín nhiệm để đổi lấy lòng trung thành. Đó là cái giá Hỉ Ca đưa ra. Lúc trước, cô từng mắc sai lầm. Nhưng, đồng dạng sai lầm, cô sẽ không tái phạm lần thứ hai.
“Vậy được, bang chủ, chúng tôi đi trước.” – Phong Bão cười cười. Không vì lời nói của Hỉ Ca mà biến sắc mặt. Hắn hiện giờ càng tò mò hơn là, không biết bang phái này có thể đem lại hứng thú gì cho hắn?
Sau khi bọn Phong Bão rời đi, Lôi Ảnh rất nhanh cũng ly khai. Hỉ Ca tự hồi huyết, sau đó tiếp tục đi lên đỉnh núi làm nhiệm vụ. Rốt cuộc cô thu thập đủ 500 mảnh ghép huyết hồn, quay trở về tìm NPC để đổi trang sức là được. Đến chập tối, Hỉ Ca cuối cùng tìm được cái rương châu báu.
Rương châu báu không như trong tưởng tượng của Hỉ Ca, bị chôn giấu ở nơi thần bí nào đó. Ngược lại, nó nằm khơi khơi bên cạnh 2 con Huyết Xương Khô tinh anh, vậy thôi.
Độc Hóa Xương Khô tinh anh, 89 cấp.
Hỉ Ca phân vân không biết có nên một mình liều mạng đánh nhau với 2 bộ xương khô này hay không. Thoạt nhìn, chúng không dễ đối phó. Cô sợ mạng nhỏ của cô không bảo toàn. Cắn răng. Kệ. Tốt xấu gì cũng đã đến đây, không thể tay không trở về. Quyết định liều mạng một phen rồi nói sau. Nếu không được thì chạy về tìm người hỗ trợ.
Có thích khách!!!
Đột nhiên trong lòng nổi lên cảm giác có người đang ở gần. Hỉ Ca xoay người, chuẩn bị phóng quần công, nhưng lại ngẩn ngơ đứng đực mặt ra, hình như có chỗ nào đó không đúng lắm thì phải. Hỉ Ca chậm rãi cúi đầu, phát hiện tên nam nhân nào đó đang nằm bò trên mặt đất, ôm chân cô, ngẩng mặt nhìn cô nháy nháy mắt.
“Thân ái ~~” – Thất Tử cười thật vô tội.
Bộ mặt tươi cười của hắn khiến cho Hỉ Ca có một loại xúc động muốn giơ chân đạp một cái.
“Chuyện xử lý xong rồi?” – Hỉ Ca nhẫn, quyết định không dùng bạo lực.
“Quăng cho Sở Niệm giải quyết rồi. Không có chuyện gì làm anh liền thượng tuyến. Đảm bảo tên kia đang ghen tị muốn chết luôn.” – Thất Tử tính toán kỹ lắm, nếu không khiến tên kia bận rộn tối tăm mặt mũi, hắn làm sao có thời gian mà hưởng thụ thế giới riêng với Hỉ Ca a~
“Biết rồi.” – Hỉ Ca nhịn không được cười lên – “Đứng dậy. Không cần than thở đâu. Anh họ chỉ mạnh miệng chút thôi, chẳng lẽ anh còn không biết sao?”
“Hay là hôm nào mình chuốc thuốc mê tên kia xong ném hắn ra ngoài hải đảo, em nghĩ chiêu này dùng được không?” – Thất Tử cười hì hì tiến sát lại. Thật ra hắn đã sớm muốn làm như vậy rồi, chỉ là chưa có cơ hội thôi.
“…” – Hỉ Ca trừng mắt liếc một cái. Lúc nào đó cô phải răn dạy một chút, chứ làm sao mà trong đầu tên nam nhân này toàn nảy ra những ý tưởng dọa người không là sao?!
Có Thất Tử ở đây, chuyện đối phó với 2 bộ xương khô trở nên dễ dàng hơn nhiều. Bất quá, để ngừa vạn nhất, Hỉ Ca vẫn đưa cho Thất Tử một viên giải dược. Loại giải dược này không phải chuyên dụng (cho một loại độc tính nào), hiệu quả đương nhiên không cao, nhưng ngược lại nó có thể giải trừ tạm thời độc tính của tất cả chủng loại độc tố. Hơn nữa, Cô Tửu chế tạo ra dược phẩm này còn có thêm thuộc tính cường hãn (tăng sức mạnh). Tương đối mà nói là một dược phẩm không tồi. Vốn định dùng cho chính mình, hiện tại Thất Tử ở đây, đương nhiên phải vào bụng hắn. Dù sao, có Thất Tử rồi, Hỉ Ca không cần đi liều mạng nữa. Ai biểu hắn là nam nhân cơ chứ~
Hai bộ xương khô ngoại trừ có độc ra thì không có thêm kỹ năng nào khác. Yêu cầu duy nhất là người chơi phải giết cả 2 cùng một lúc, bằng không khi huyết lượng của chúng rơi xuống một mức nào đó sẽ tự hồi huyết trở lại. Hai người thử tới thử lui vài lượt, cuối cùng mới mò mẫm được cách giết cả 2 con quái cùng một lúc. Sau khi xử lý xong, mở bảo rương, Hỉ Ca thật muốn khóc lớn. Bởi vì bên trong bảo rương, ngoài một thanh cự kiếm rỉ sét ra thì không có cái gì nữa.
Cô liều mạng như vậy để làm cu li cho người ta hả? Nhìn chằm chằm thanh cự kiếm, quan sát nửa ngày vẫn thấy nó là “một thanh sét rỉ”, lực lượng lẫn thuộc tính đều không đáng bận tâm. Hỉ Ca không muốn tham ô, thế là quyết định đi giao nhiệm vụ.
Phần thưởng nhiệm vụ càng khiến Hỉ Ca muốn khóc hơn nữa. Nhiệm vụ thưởng cho một cái danh hiệu – “đứa nhỏ thành thật”. Danh hiệu này không cần treo lên, nó tự động kích hoạt, có danh hiệu này sẽ lấy được độ hảo cảm của thương nhân (NPC), nhờ vậy mà có thể mua được một ít hàng hóa cao cấp. Bất quá, vận xui thì cũng có thể gặp phải gian thương không biết chừng, kiểu như trị giá một ổ bánh mì là một đồng nhưng cô có lẽ phải trả một kim mới mua được. Sau khi giao nhiệm vụ, Hiểu Ca mới hiểu ra, cô chính là bị lừa đó!!!!!!!!!!!!!! Vừa rồi, đáng lẽ cô không nên đem trả thanh cự kiếm cho Hộ Giả, bởi vì thanh kiếm vừa vào tay ông ta liền biến thành truyền kỳ vũ khí…
Chịu đả kích lớn, trên đường trở về, tâm tình Hỉ Ca chẳng thể nào vui nổi. Cô ghi tạc trong lòng, sau này gặp NPC có gương mặt trung hậu thành thật thì nhất định không phải là người tốt. Lại nói, từ lúc Hỉ Ca có được danh hiệu kia, Thất Tử vẫn cười trộm không ngừng. Hơn nữa, càng cười càng lớn, đến nỗi Hỉ Ca nổi xung thiên đạp hắn rớt khỏi tọa kỵ.
“Hỉ Ca a~~~ đừng giận mà…” – Thất Tử lò mò bò lên, không dám cười nữa, từ phía sau vòng tay ôm lấy Hỉ Ca, mặt cọ cọ trên vai cô.
“Hừ…” – Hỉ Ca rất bực, rất khó chịu.
“Kỳ thật… phần thưởng không tệ lắm…”
Bởi vì phần thưởng của Thất Tử cũng là một danh hiệu, danh hiệu gọi là “đứa nhỏ dối trá”.
Chính vì vậy, mỗi lần Thất Tử đến Di Thất đại lục đều không chịu mua đồ ở cửa hàng. Lý do là vì hắn sẽ mua phải những thứ rất rác rưởi, ngay cả thức ăn cũng là cái loại quái gỡ gì đó. Hắn bất quá không giao trả quyển sách (nhiệm vụ) mà thôi… có cần khấu trừ hơn 1000 điểm giá trị tôn kính của hắn không a… khiến cho đám thủ vệ của Di Thất đại lục vừa nhìn thấy hắn liền vung đao chém…
Sau khi nghe Thất Tử kể chuyện xong, tâm tình Hỉ Ca liền cân bằng trở lại. Cô vỗ vai hắn, cười nói
“Ngoan, khiến anh chịu ủy khuất rồi.”
“Hỉ Ca, ngươi đang ở đâu?” – Hiểu Hiểu đột nhiên gọi tới.
“Còn ở Di Thất đại lục. Có chuyện gì sao?”
“Nếu không bận, ngươi chạy về tham gia bang chiến cái.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...