Cứ như vậy, Sở Tiếu Ca thản nhiên mang người bỏ đi, không ai dám mở miệng ngăn cản. Cuồng Thần đang bị vây trong thôn, nhìn thấy cảnh này, không biết trong lòng là tư vị gì.
Sau khi bọn Hỉ Ca đi xa, Sơn Dã Nhân vẫn dõi mắt nhìn theo. Anh ta không phải nhìn Sở Tiếu Ca mà là nhìn cái người từ đầu đến cuối không hề mở miệng nói chuyện – Hỉ Ca.
Trong lòng Sơn Dã Nhân thầm kêu may mắn, hoàn hảo lúc đầu hắn không làm chuyện gì quá phận, bằng không, thật đúng là đã đắc tội với toàn bộ thành viên của Thứ rồi. Có thể làm cho những người kia cung kính gọi một tiếng “tẩu tử”, nghĩa là bạn trai của Hỉ Ca có thể là một trong ba đương gia còn lại của Thứ? Người trên thế giới đều truyền miệng nhau, có thể đắc tội với Thương Lan nhưng ngàn vạn lần không thể đắc tội với Thứ. Cái tổ chức biến thái này, cơ bản toàn là bọn sát nhân cuồng đáng khinh bỉ.
Sau khi ra khỏi Băng Xuyên Giáp, những thích khách đi phía sau đồng loạt biến mất, cũng không biết bọn họ chạy đi đâu chơi. Chỉ còn lại đội ngũ của Hỉ Ca và Sở Tiếu Ca một đường trở về Băng Nguyên thành.
“Chị hai, Thất ca nói rất nhanh sẽ làm xong nhiệm vụ, bảo em hỏi xem chị có muốn trở về hay không?” – gần đến cổng thành, Sở Tiếu Ca mới lên tiếng hỏi.
Hỉ Ca nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu đồng ý. Dù sao cô đang có chuyện muốn tìm Cát Tường tán gẫu. Hiện tại, cô chỉ cần vào thành, giao nhiệm vụ, lấy bảo thạch là xong. Hỉ Ca có chút chờ mong, không biết con heo màu xanh của cô lúc tiến hóa trông sẽ ra sao. Hiện tại cấp bậc của Băng Tuyết Long Vương rất thấp, đại khái ăn một khối bảo thạch liền có thể tiến hóa ngay, nhưng càng về sau sẽ càng khó tiến hóa.
Đối với sự xuất hiện của Sở Tiếu Ca, cả đội ngũ đều không có động tĩnh gì. Trừ Âm Huyết. Tên này có vẻ ngứa tay ngứa chân, xem ra là muốn cùng Sở Tiếu Ca so chiêu. Đại khái là thói xấu của đám thích khách biến thái.
Vào hiệp hội lính đánh thuê giao nhiệm vụ, thêm bạn tốt với mọi người xong, Hỉ Ca liền cùng Sở Tiếu Ca rời khỏi Băng Nguyên thành. Không còn thuật sĩ toàn năng, Hiểu Hiểu lười đi xoát quái, thế là cũng rời đi. Còn lại 3 tên nam nhân đứng giữa đường phố mùa đông mắt to trừng mắt nhỏ.
Trở về Nam Uyên, từ mùa đông chuyển ngay qua mùa xuân, cảm giác thật là tốt lắm. Vẫn là khí hậu nhiệt đới thích hợp với cô hơn, Hỉ Ca cảm thán trong lòng. Cởi bỏ áo chống lạnh, chỉnh đốn trang phục một chút, Hỉ Ca đi vào Cát Tường tửu lâu. Cả đại sảnh, bàn nào cũng đầy người. Hình như nơi này chưa lúc nào vắng vẻ cả. Không biết Cát Tường làm ăn lời lỗ ra sao nhỉ? Để giúp Cát Tường có tiền thu vào mà không biết tiêu xài ở đâu, Hỉ Ca vừa an tọa liền đem toàn bộ món ăn hảo hạng của tửu lâu gọi luôn mấy phần, bày đầy một bàn. Sở Tiếu Ca sắc mặt xanh mét.
“Chị hai, cho dù tâm tình không tốt, cũng không nên đầu độc bản thân a~”
Đợi nửa ngày, Cát Tường thì không thấy bóng dáng đâu cả, nhưng lại đợi được Thất Tử xuất hiện. Sở Tiếu Ca nhìn thấy Thất Tử ngoài cửa, vẻ mặt kích động muốn lên tiếng chào hỏi, còn không đợi cậu mở miệng, Thất Tử đã nhào vào người Hỉ Ca.
“Hỉ Ca~~ Hỉ Ca ~~ có hay không nhớ anh a~~~” – Thất Tử ở trên mặt Hỉ Ca cọ tới cọ lui.
“Thất Tử, đừng náo loạn…” – Hỉ Ca đỏ mặt khi nghĩ tới Sở Tiếu Ca còn ngồi một bên nhìn chằm chằm. Không có biện pháp, da mặt cô không dày bằng ai kia, còn chưa luyện tới trình độ cứng như sắt thép.
“Khụ khụ…. chúng ta cái gì cũng không thấy.” – đi phía sau là bọn Cát Tường. Người mở miệng cũng là Cát Tường. Mặc dù nói “không thấy” nhưng ánh mắt lại mở to trừng trừng nhìn hành động của hai người.
Tư Văn và Mặc Phi còn muốn quá đáng hơn, thiếu chút nữa đã sáp tới ngồi ngay bên cạnh, ý đồ nhìn ngắm để “nghiên cứu hành vi”. Ờ… đám này toàn là những nam nhân chưa từng yêu, không biết quen bạn gái là như thế nào. Hôn hít một phen liền thả người… kỳ thật Thất Tử chưa muốn buông ra, nhưng nghĩ lại, Hỉ Ca da mặt mỏng, đợi hạ tuyến thì tiếp tục tiếp tục. Dù sao mỹ nhân đã ở trong nhà của hắn, không sợ cô sẽ bỏ chạy.
“Đây là con quái gì thế?” – Mặc Phi kinh hãi hét lên. Hỉ Ca đem con heo sủng vật ra khỏi ba lô, quả nhiên dọa nguyên một đám nam nhân.
“Băng Tuyết Long Vương, là tọa kỵ ta mới thu.” – Hỉ Ca nói xong liền lấy khối bảo thạch cầm trên tay, lắc lắc trước mặt con heo. Con heo lạch bạch chạy tới, sau đó ôm lấy bảo thạch bỏ vào trong miệng.
“Ánh mắt của chị hai lúc nào cũng rất tốt.” – Sở Tiếu Ca không quan tâm đến hai chữ “long vương” trong miệng Hỉ Ca, chỉ thành tâm thành ý xu nịnh chị hai thân yêu.
Cát Tường cẩn thận quan sát con heo vài lần, đem tâm tình khôi phục bình thường, lúc này mới lên tiếng.
“Hỉ Ca, có hứng thú muốn kiến bang hay không?”
“Kiến bang? Sao đột nhiên lại đưa ra đề nghị này với ta?”
“Nam Uyên đại lục trong vòng 2 tháng quật khởi không ít bang phái, đại bộ phận có thực lực không hề yếu. Tài lực cùng nhân lực đều bị lũng đoạn a!!” – Mặc Phi than thở.
“Làm cho ta đấu đá với một đám hổ báo, các ngươi đúng là có hảo ý nha~” – Hỉ Ca bĩu môi. Cô đúng là muốn kiến bang, không nghĩ tới Cát Tường lại chủ động nói trước. Một khi đã như vậy, không đay nghiến hắn một phen thì thực là xin lỗi chính mình à.
“Ta làm sao dám a~” – liếc mắt nhìn cái người đang ngồi bên cạnh Hỉ Ca, phát hiện biểu hiện của người đó vẫn bình thường, Cát Tường lúc này mới nhẹ thở ra – “Chúng ta chính là muốn ngươi kiến cái bang hội để hòa hoãn không khí thôi. Về phần đối phó với lang sói, không phải còn có ác ma ở đây sao?”
Bởi vì những nguyên tắc khắc chế này nọ mà trong một số trường hợp Thứ không thể trực tiếp ra tay. Việc này khiến bọn họ mất rất nhiều ưu đãi. Cứ tiếp tục như vậy, thế lực của Thứ ở Nam Uyên sẽ càng ngày càng suy giảm. Cho nên Cát Tường mới nghĩ đến chủ ý kiến bang. Chính là không biết Hỉ Ca có chịu làm hay không.
“Ta đối với chức vị bang chủ không mấy hứng thú… ” – Hỉ Ca nhíu mày. Chiêu này gọi là lấy lui làm tiến.
“Hỉ Ca…” – Cát Tường trưng ra bộ mặt “ngươi không đồng ý ta liền khóc cho ngươi xem”
“… bất quá, nể mặt mũi mọi người, ta sẽ miễn cưỡng đồng ý, chính là…” – Hỉ Ca làm bộ rất giống. Trên thực tế, trong lòng cô đã sớm cười rũ ra. Hiện tại, cô đang tưởng tượng đến tình cảnh mưa tiền rơi từ trên trời xuống.
“.. là gì?” – Cát Tường vội vàng hỏi.
“Kiến hội lệnh a~ Tiêu hao phí a ~ Tìm người a ~ Toàn là chuyện khó khăn thôi. Haiz… không thể bắt ta một người xử lý tất cả chứ. Không bằng ngươi phái Tư Văn và Mặc Phi đến cho ta sai sử đi?”
“… còn ta thì sao?” – Cát Tường cảm thấy, hình như hắn tìm Hỉ Ca là chuyện sai lầm rồi. Nhìn sao cũng không giống đang đàm chuyện làm ăn, mà là đang bị lột da. Ngay cả Tư Văn và Mặc Phi cũng muốn, sao không kéo cả Sở Tiếu Ca qua luôn đi!!!!
“Ngươi quá yếu ~”
Sặc… còn bị chê bai. Cát Tường hiện tại chỉ muốn chui vào góc tường ngồi vẽ vòng tròn, nguyền rủa ai đó.
“Lão đại ~~~~~~” – nói không lại Hỉ Ca, Cát Tường liền chuyển hướng sang xu nịnh người khác. Đáng tiếc, Thất Tử là dạng mềm cứng gì cũng không ăn. Cát Tường sắp khóc đến nơi, Thất Tử vẫn im miệng không nói.
Vì có thể ôm lão bà, ta đành phải hy sinh anh em. Đây là tâm tình của Thất Tử.
“Khụ khụ… người thì chúng ta không có. Bất quá, đồ vật gì đó tuyệt đối có, kiến hội lệnh, kiến thành lệnh đều chuẩn bị xong rồi. Trước khi bang hội có công quỹ riêng, tiền bạc chi tiêu cứ lấy từ túi riêng của Cát Tường.” – Tư Văn cười đầy gian trá. Chuyện hãm hại người khác, hắn thực hiện nhẹ nhàng như gió thổi mây bay.
“Vì sao chỉ có mình ta xuất máu?” – Cát Tường dãy nảy.
“Bởi vì ngươi có nhiều tiền nhất!” – Ba người còn lại đồng loạt trừng mắt rống lên, khiến Cát Tường phải nhụt chí thụt trở về. Bọn hắn là người nghèo chính hiệu, trên người chưa lúc nào có hơn 100 kim.
“Đầu tiên xuất ra 200 vạn kim đi.” – Hỉ Ca không một chút khách khí mở miệng. Mặc dù tiêu hao ban đầu của việc kiến bang chỉ khoảng 10 vạn, nhưng để phòng ngừa vạn nhất, có thêm một chút vốn dự trữ vẫn tốt hơn.
“… tạm thời, đưa ngươi 50 vạn kim có được không?”
“Cũng được. Vậy ký giấy thiếu nợ đi.” – Hỉ Ca một bộ dáng “ta rất dễ thương lượng.”
Cát Tường gào khóc trong lòng. Vừa phải xuất tiền vừa phải ký giấy nợ, có ai thảm như hắn không a?
Hỉ Ca từ trong tay Cát Tường lấy đến một khối kiến hội lệnh cùng 50 vạn kim. Hơn nữa, đám thích khách dưới trướng Sở Tiếu Ca, thời gian đầu, sẽ giúp cô dọn dẹp mọi trở ngại. Có thể nói, chuyện Hỉ Ca kiến bang chỉ còn thiếu mỗi…. gió đông.
Cái gọi là gió đông…
Hỉ Ca còn đang dò tìm trên danh sách bạn tốt, đột nhiên Sở Tiếu Ca trong trò chơi biến mất. Đây là bị người bên ngoài cưỡng chế hạ tuyến. Hỉ Ca sửng sốt một chút, nhìn qua Thất Tử, hai người đồng thời hạ tuyến theo.
Vừa cởi bỏ mũ giáp, cửa lớn đã truyền tới tiếng đập rầm rầm.
“Chị hai, mở cửa nhanh~” – giọng nói của Sở Tiếu Ca có chút lo lắng.
Hỉ Ca cùng A Thất chạy xuống phòng khách, mở cửa, bên ngoài là Sở Tiếu Ca với mái tóc rối bù, trên người còn mặc áo ngủ, giống như gấp gáp đến không kịp mặc quần áo.
“Làm sao vậy?”
“Mẹ gọi điện nói bà nội vừa vào viện, giống như bị thương rất nghiêm trọng.”
Hai tay Hỉ Ca run lên, cả người phát lạnh, sau đó bị A Thất ôm lấy từ sau lưng.
“Đừng lo lắng. Em mau tới bệnh viện.”
A Thất và Sở Nhị đều không đi, chỉ có Sở Tiếu Ca lái xe chở Hỉ Ca và Tiểu Cửu vào bệnh viện. Lưu lại sau lưng hai tên nam nhân, khó có lúc thấy họ không động thủ giết nhau, cách một vách tường, cả hai nhìn nhau trừng trừng, ý đồ muốn dùng ánh mắt giết người.
“Ngươi lại mang tới phiền toái.” – Sở Nhị lạnh lùng nói.
“Sao biết không phải là phiền toái của ngươi?” – A Thất cười đểu. Khi không có mặt Hỉ Ca, hắn không cần phải cười đẹp mắt làm gì, bởi vì chẳng có ai thưởng thức hết.
Tiếp tục trừng mắt thêm một lúc nữa, sau đó hai nam nhân đồng thời hừ lạnh một tiếng, xoay người vào trong, đóng sầm cửa lại.
Sở Tiếu Ca phóng xe như bay trên đường, chẳng biết đã vượt qua bao nhiêu cái đèn đỏ rồi, cuối cùng đến bệnh viện. Ở trong điện thoại, chỉ nghe nói bà nội bị thương, còn chưa biết tình hình thực tế là như thế nào, phải gặp lão cha mới biết cụ thể được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...