Hỉ Ca ngước mắt lên liền thấy một đám người đang đi tới, cầm đầu là một vị kiếm khách, hắn ngay cả tên cũng không thèm ẩn giấu. Hỉ Ca vừa trông thấy người quen liền che miệng cười tủm tĩm, sau đó vô thanh vô thức đem đôi giày màu lam đang đặt trên quầy giấu đi.
Người đến chính là hội trưởng của công hội đứng đầu Nam Uyên Thành Hắc Ám Huyễn Tộc, Huyễn Diễm. Trên đường đi Hải hoàng cung, Thất Tử đã đem chuyện giết chết Huyễn Diễm ra kể với nàng, còn đưa cho nàng đôi giày mà hắn nhặt được từ trên người Huyễn Diễm. Bởi vì Hỉ Ca không dùng được nên mới nghĩ đến chuyện mang nó ra bán. Không nghĩ tới sẽ gặp được chủ nhân của nó ở đây. Nàng không muốn dây vào chuyện phiền phức, đành giấu đôi giày đi.
“Vị bằng hữu này, bao tay là ta muốn mua trước.” Thấy Huyễn Diễm đột nhiên chen ngang, sắc mặt của vị kiếm khách kia có chút khó coi. Hai người bên cạnh hắn cũng đồng dạng nhăn mặt. Bất quá bọn hắn ngại phe Huyễn Diễm đông người nên chưa muốn ra tay động thủ trước.
“Không phải ngươi còn chưa mua được sao? Chưa vào tay thì nó không phải là của ngươi. Ta ra giá 5 kim tệ, ngươi nếu có tiền thì ra giá cao hơn đi. Ta sẽ không để ý mà nhường nó cho ngươi.” Hai người đều là kiếm khách, đồng dạng muốn bao tay này. Kế tiếp phát sinh chuyện gì, dùng đầu ngón chân để nghĩ Hỉ Ca cũng có thể đoán được. Nàng cũng không mở miệng, chỉ khoanh tay đứng ở một bên đợi xem kịch vui.
“Ta ra giá 7 kim tệ” Người đứng ở phía sau vị kiếm khách kia nãy giờ vẫn im hơi lặng tiếng bỗng nhiên mở miệng nói chuyện. Đó là một nữ thuật sĩ mặc một áo bào màu đỏ như lửa. Mái tóc của nàng cũng đỏ rực. Dáng người nhỏ xí nhưng trông rất “nóng bỏng”. Xem ra tính tình cũng “nóng” không kém a.
Vị nữ thuật sĩ ở trước mặt Huyễn Diễm, hất cằm trừng mắt nhìn. Căn bản không xem đệ nhất công hội của Nam Uyên Thành vào mắt.
“Hừ… ta trả 10 kim tệ” Huyễn Diễm sắc mặt bình tĩnh như thường, trực tiếp nâng giá lên 10 kim. Thật ra hắn cũng không nhất định phải có trang bị này. Nhưng hắn không thể mất mặt mũi a. Sau khi chết dưới chủy thủ của Thất Tử, lòng tự tôn của hắn bị đả kích trầm trọng. Hiện tại là hắn đang tìm về một chút tự tin của bản thân.
“11 kim tệ” Nữ thuật sĩ tiếp tục tăng giá. Bất quá tài khí có chút không đủ lớn. Hiện tại hệ thống trao đổi tín dụng còn chưa hoạt động (đổi tiền thật thành tiền trong game), ở trên người bọn họ tổng cộng cũng chỉ có 20 kim.
“15 kim”
“Ngươi… tính ngươi giỏi. Bọn ta không cần nữa.” Nữ thuật sĩ còn có ý định tăng giá. Nhưng vị hắc y thích khách ở phía sau đã đưa tay ngăn nàng lại.
Nhìn thấy 2 bên đã thỏa thuận xong, Hỉ Ca liền cùng Huyễn Diễm tiến hành giao dịch. Huyễn Diễm cũng rất sòng phẳng, giao dịch xong liền xoay người rời đi. Vị kiếm khách nhìn thấy bao tay vốn nên thuộc về mình đã bị người ta mua mất, vẻ mặt ủ rũ đang tính bỏ đi, lại bị Hỉ Ca gọi trở về.
“Chờ một chút, trên người ngươi còn bao nhiêu tiền?”
“Ách… còn 20 kim” Kiếm khách kỳ quái nhìn Hỉ Ca. Hắn đối với nàng cũng không phản cảm gì. Dù sao thương nhân chính là lấy lợi ích làm đầu.
“Ta nơi này có một đôi giày thuật sĩ màu lam và một đai lưng kiếm khách màu lam, liền bán cho ngươi với giá 10 kim tệ.”
Ánh mắt Hỉ Ca rất tốt. Nàng nhìn ra được đôi giày của nữ thuật sĩ phẩm chất không cao. Đai lưng của kiếm khách cũng chưa từng đổi qua. Dù sao hiện tại người chơi tài lực rất ít (những người bơm tiền thật vào game). Nàng xem như bán cho bọn họ một cái ân tình đi. Đổi lại là người khác, 10 kim tệ không thể nào mua nổi 2 kiện trang bị màu lam như này đâu.
“Này…” Kiếm khách quay đầu nhìn về phía hắc y thích khách. Người nọ mặt không chút đổi sắc, gật gật đầu, hắn liền xuất ra 10 kim tệ đưa cho Hỉ Ca. Hơn nữa còn nói cảm ơn nàng.
Hỉ Ca nhận tiền xong liền lấy từ trong ba lô ra đai lưng và đôi giày. Kiếm khách nhìn thấy cả hai trang bị đều có gia tăng thuộc tính liền giật mình ngước mắt nhìn Hỉ Ca. Hiện tại trang bị có gia tăng thuộc tính rất hiếm, cho nên giá cả phi thường cao. Hắn nhận rõ hai kiện trang bị này không chỉ có giá 10 kim tệ.
“Được rồi, các ngươi tiếp tục, ta đi trước.” Trong lúc Hỉ Ca chợp mắt nghỉ ngơi thì toàn bộ trang bị màu xanh biếc đều đã được người ta mua hết. Hơn nữa nàng vừa kiếm được 25 kim tệ, cộng thêm tiền trong túi, tổng cộng cũng được hơn 40 kim. Xem như là kẻ có tiền rồi a.
“Chờ đã… có thể hay không cho ta biết tên của ngươi? Nếu về sau lại có trang bị gì tốt, có thể bán cho chúng ta trước được không?” Vị kiếm khách thấy Hỉ Ca vội đi liền ngăn nàng lại. Hắn không phải kẻ ngốc. Hiện tại trên thị trường trang bị màu lam rất ít, mà Hỉ Ca cùng một lúc có thể xuất ra 3 kiện màu lam, lại là trang bị gia tăng thuộc tính nữa. Có thể đánh ra được loại này trang bị nhất định không phải người tầm thường. Cho dù sau này Hỉ Ca không bán trang bị cho hắn, nhưng kết giao bằng hữu vẫn là đáng giá.
“Cũng được” Hỉ Ca báo tên, rồi cùng ba người bọn họ thêm bạn tốt. Nàng nghĩ bọn họ dù sao cũng là người chịu chi tiền. Chính nàng lại không có thời gian mỗi ngày bày quán, liền bán cho bọn họ cũng rất thuận tiện.
Nàng còn thầm suy tính, nếu bọn họ quả thật lắm tiền, tương lai có thể thương lượng cùng bọn họ mở cửa hàng vũ khí. Nàng cần thăng cấp kỹ năng thợ rèn, trong quá trình đó sẽ chế tạo rất nhiều vũ khí. Đồ vật làm ra mà không thể bán thì rất lãng phí. Lựa chọn tốt nhất vẫn là mở cửa hàng. Đương nhiên đây chỉ là ý tưởng trong đầu Hỉ Ca mà thôi.
“Hỉ Ca, ngươi có bận việc gì không? Vừa lúc đội ngũ chúng ta thiếu 1 người. Nếu không có việc gì thì cùng chúng ta đi đánh thiên lang đi”
Vị nữ thuật sĩ gọi là Quá Nhật Hoàng Hoa Cẩm Thực (sau này sẽ gọi ngắn gọn là Hoàng Hoa thôi nhé, mình lười đánh chữ dài dòng) thật tự nhiên hỏi Hỉ Ca. Nói một cách dễ nghe thì nàng ấy là người rất vô tư. Chỉ mới kết bạn với Hỉ Ca thôi, còn chưa biết nàng là người thế nào, đã rủ nàng đi làm nhiệm vụ rồi.
Hỉ ca sửng sốt một chút, quay đầu nhìn vị hắc y thích khách gọi là Tả Thủ. Mặc dù hắn không mở miệng nói chuyện, nhưng Hỉ Ca nhận ra được ở giữa 3 người bọn họ thì hắn mới là người ra quyết định.
“Đúng đó, cùng đi đi” Sau khi mang vào đai lưng mới, kiếm khách tên gọi Phá Quân cũng gia nhập hàng ngũ chiêu dzụ. Bọn họ làm nhiệm vụ chủ tuyến
Nghĩ đến đây, Phá Quân nhịn không được trộm liếc Tả Thủ một cái. Lại phát hiện ra tên kia không có vẻ gì muốn nhúc nhích. Tên đó chẳng lẽ bị chạm giây thần kinh nào rồi. Không biết khóc thì cũng có thể cười a, gật đầu một cái cũng có gãy cổ chết đâu.
“Đi thôi” Tả Thủ ngẩng đầu, u ám nhìn Hỉ Ca một hồi lâu, sau đó xoay người đi.
Hỉ Ca choáng. Đây là đồng ý hay là không đồng ý a?
Nhưng mà Hoàng Hoa và Phá Quân lại rất nhanh tay nhanh chân thêm nàng vào đội ngũ.
“Đúng rồi Hỉ Ca, chủ tuyến nhiệm vụ của ngươi đã làm xong chưa?”
“Ta còn chưa có làm”
Mới đặt chân ra khỏi tân thủ thôn nàng liền gặp bao nhiêu chuyện phiền toái. Người ta luyện vài ngày liền có thể lên đến 16-17 cấp. Giống như Sở Tiếu Ca cùng Thất Tử loại người cuồng luyện cấp thì hiện giờ đã thăng hơn 20 cấp. Mà nàng vẫn ngây ngốc ở cấp 11. Về phần nhiệm vụ chủ tuyến, đến NPC phân bố nhiệm vụ nàng còn chưa biết ông ta ở đâu nữa là.
Hỉ Ca nghĩ nghĩ, một mình nàng đánh thiên lang không nổi, cho nên vốn không tính tiếp nhận nhiệm vụ chủ tuyến. Nói gì thì nói, nhiệm vụ chủ tuyến của Thịnh Thế phi thường rắc rối. Mấy nhiệm vụ lẻ tẻ của nó thôi mà nàng còn chưa làm xong, vậy nên nàng vẫn mang ý sợ hãi. Nhưng nếu cùng làm với họ, thuận tiện tiếp nhận để lấy điểm kinh nghiệm cũng tốt. Nàng nếu hoàn thành xong
Sau đó bọn Tả Thủ phải đợi Hỉ Ca hết nửa giờ đồng hồ để nàng đi làm nhiệm vụ chủ tuyến
“Hỉ Ca, ngựa ở đâu ngươi có vậy?”
“Người ta tặng”
“Kẻ lắm tiền a. Năm ngàn hai một con thiên lý mã. Vậy mà cũng đem tặng cho ngươi…” Phá Quân vuốt ve bộ lông đen tuyền của con ngựa, ánh mắt thèm khát.
Nghe Phá Quân nói Hỉ Ca mới thấy nghi hoặc. Nếu nàng nhớ không lầm thì hiện tại trò chơi còn chưa khởi động hệ thống đổi tiền đi. Tiểu đệ đệ làm thế nào mua được nhiều như vậy bảo mã a, lại là thiên lý mã nữa. Nhưng rồi Hỉ Ca chợt nhớ tới bằng hữu của Thất Tử, Cát Tường Như Ý. Người ta còn không phải chỉ trong hai ngày liền đem đệ nhất tửu lâu khai trương đó sao. Đại khái là mỗi người đều có cách thức kiếm tiền riêng của họ.
Lại nghĩ đến bản thân, Hỉ Ca liền sầu não. 45 kim trên người mình hiện giờ khi nào mới sinh sôi nảy nở thành 5 ngàn kim a. Trở thành tỷ phú thật là một giấc mộng xa vời!
Bốn người chuẩn bị tốt, mang vào Tị Bọt Nước mà nhiệm vụ cấp cho, cả bọn thật cẩn thận lặn xuống Thiên Lang Vọng Nguyệt Hồ. Trên mặt hồ, đám thủy tảo lượn lờ trôi, lâu lâu lại thấy một con cá nhảy lên khuấy động làn nước màu xanh biếc. Bên dưới hồ phủ đầy sa thạch. Hỉ Ca thật vui vẻ hưởng thụ cảnh sắc đẹp đẽ trước mắt.
Nhiệm vụ chủ tuyến ở các bản đồ đều không giống nhau. Hồi xưa Hỉ Ca làm nhiệm vụ chủ tuyến của Nam Uyên Đại Lục nên là đi xuống đáy biển. Nàng không có làm nhiệm vụ chủ tuyến của Vọng Nguyệt Hồ, cho nên không biết bên dưới đáy hồ lại có cảnh sắc tuyệt đẹp như thế này.
Xuống đến đáy hồ, Hỉ Ca nhìn xa xa liền thấy một con quái vật toàn thân đen thui, ước chừng to bằng hai tầng lầu. Không tưởng một con cự lang cứ như vậy nằm ở dưới hồ làm bạn với đống đá phế tích. Con quái vật đang nhắm mắt nghỉ ngơi, tiếng ngáy truyền xa cả dặm, nghe rền rĩ giống như tiếng sấm.
Đối phó với một con boss cỡ bự thế này mà trong đội ngũ không có lấy một cái dược sư. Hỉ Ca quay đầu thật nghiêm túc nhìn Tả Thủ. Không lẽ hắn đối với thực lực của nàng lại tin tưởng đến dường ấy sao?
Hình như năm nay rất thịnh hành phong thái đại thần lãnh tĩnh thì phải. Lại nói Thất Tử cũng có thể tính là đại thần, nhưng hắn đi theo phong cách biến thái. Nhìn Tả Thủ trước mắt, Hỉ Ca nghĩ tên này tuyệt đối có phong thái đại thần lãnh tĩnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...