Sở Tiếu Ca bình an trở về. Là được 2 người lạ mặt vác trở về. Trừ bỏ bị gãy tay, trên người có chút dấu bầm tím thì không bị thương tổn gì nữa.
A Thất không trở về.
Hai người lạ mặt bảo rằng đã được A Thất phân phó đem Sở Tiếu Ca về nhà, không nói gì thêm, liền ly khai. Hỉ Ca không đợi A Thất. Mà người kia, cứ như vậy biến mất.
“Chị hai…”
Trong phòng ngủ tối đen, chỉ có ánh sáng nhập nhòe từ màn hình chiếu ra, Hỉ Ca ngồi trước máy tính, hoàn toàn tập trung vào chuyện đang làm. Lúc này cửa bị người mở ra, Sở Tiếu Ca đứng bên ngoài, do dự nhìn cô.
“Có chuyện gì?” – Hỉ Ca vẫn không rời bàn phím, chỉ quay đầu liếc mắt nhìn rồi lại chú ý lên màn hình.
“Thất ca bảo em đem cái này cho chị.” – Sở Tiếu Ca bước nhanh tới, đặt đồ vật gì đó lên bàn.
Hỉ Ca có chút sững sờ nhìn 6 khỏa bông tai, đủ màu ngọc bích, tỏa ra ánh sáng màu đỏ nhạt. Thở dài. Cô theo bản năng đưa tay sờ vành tai, trên đó đang đeo một khỏa ngọc bích màu đỏ. Hắn có ý gì đây?
“Anh ta còn nói gì?” – Hỉ Ca mơ hồ có thể đoán ra một số việc, nhưng cô không muốn tin. Rốt cuộc thì A Thất từ đâu mà biết cô?
“Thất ca nói… nếu chị muốn biết chuyện gì… có thể đi hỏi Cát Tường…”
Quả nhiên! A Thất… là Thất Tử.
Hai người này luôn làm cho cô hỗn loạn tư tưởng, bây giờ chậm rãi hòa vào thành một người. Hỉ Ca cũng không kinh ngạc, tựa hồ đã biết trước sự việc sẽ phát sinh như vậy. Kỳ thực, cô đã sớm phỏng đoán ra, cái cô cần là một lời khẳng định từ người khác mà thôi. Hắn vậy mà lại biến mất. Làm cho cô phải đi hỏi Cát Tường sao? Còn hắn đâu? Vì cái gì hắn không tự mình đến giải thích?
Ngoài dự kiến, Hỉ Ca không truy vấn Sở Tiếu Ca. Khiến cho Sở Tiếu Ca vốn chuẩn bị tư tưởng bị đay nghiến, một đường hoan hô chạy khỏi phòng ngủ của Hỉ Ca.
Căn phòng khôi phục sự yên tĩnh. Màn hình máy tính cũng rơi vào yên tĩnh. Trên màn hình đang chạy chương trình screensaver, trên đó là khuôn mặt với nụ cười giống như ánh mặt trời chiếu rọi ngày đông giá rét, là nụ cười có thể khiến người ta quên đi phiền não.
A Thất, nam, sát thủ.
Lãng phí mất 3 ngày, kết quả điều tra chỉ có bấy nhiêu. Hỉ Ca thật không biết phải dùng biểu tình gì để đối mặt với chính mình đây. Hay là nói, kỳ thật, con người của A Thất cũng giống như phần tư liệu này, hoàn toàn đơn giản?!?
Trở lại trò chơi, Hỉ Ca cố gắng nói với chính mình. Tất cả đều là ảo. Chưa từng phát sinh chuyện gì. Nhưng nhìn vào danh sách bạn tốt, cái tên kia đã 3 ngày không online.
Ngồi ở lối vào di tích, Hỉ Ca nhìn ra bên ngoài, bầu trời sa mạc chỉ có một màu vàng mênh mông của cát. Khuôn mặt tươi cười lúc ẩn lúc hiện trong tâm tưởng. Hỉ Ca vốn cho rằng, tình cảm của cô giành cho Thất Tử không hề mãnh liệt. Ít nhất, trước khi xảy ra vụ chạm trán với Hoa Mỹ Nhân, cô vẫn nghĩ như vậy.
Buổi tối ngày ấy, hắn thổ lộ, nói thích cô, nhưng lại không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào cả. Cô giận, nhưng đồng thời cũng không thể nào quên cảm giác tim đập nhanh trong lồng ngực. Cô cùng Thất Tử, cho tới bây giờ đều không xảy ra chuyện gì oanh oanh liệt liệt, luôn bình thản mà trôi qua từng ngày. Hỉ Ca đã nghĩ, nếu có một ngày bọn họ xa nhau, cô sẽ không thấy khó chịu. Dù sao, họ còn chưa phát sinh qua chuyện gì.
Sự thật chứng minh, cô sai lầm rồi.
Người kia đột nhiên không thấy. Tâm không đau. Chỉ là, có cái gì đó, cũng đã theo ai kia biến mất không trở lại. Có một câu, Sở Tiếu Ca không nói nhưng mường tượng Hỉ Ca có thể đoán được. Đại khái, người kia sẽ không trở lại. Cô điều tra qua Hoa gia. Rốt cuộc đã hiểu vì sao Vương Dương lại không chịu hé lộ tin tức cho cô. Gia tộc kia… đúng là khổng lồ. Cô không thể dao động. A Thất cũng không thể.
Hỉ Ca đứng dậy, vỗ vỗ bụi đất, xoay người rời đi. Hỉ Ca không đi tìm Cát Tường. Nguyên nhân hay kết quả, cô đều không muốn biết. Chẳng phải thời gian vẫn trôi, người ta vẫn phải sống hay sao. Mất hay được, tìm hiểu phỏng có ích gì. Cứ coi như, bọn họ bỏ lỡ nhau vậy thôi.
A Thất biến mất 2 tháng. Căn nhà cách vách đổi chủ. Cuộc sống của Hỉ Ca trở lại nhịp độ bình thường. Mỗi ngày ngồi ngốc ở trong nhà chơi game, ngẫu nhiên có thể cùng Tiểu Cửu đi bar uống rượu. Điều duy nhất không giống với ngày xưa chính là quan hệ giữa Sở Tiếu Ca và Niếp Lãng, bỗng nhiên biến tốt một cách khác thường. Lúc bắt đầu, Niếp Lãng chỉ cách 2 tuần mới đến nhà Hỉ Ca, rồi thuận tiện mời cô đi ăn cơm, đi xem phim, hoặc đi dạo phố gì đó. Sau đó, Niếp Lãng gọi điện thường xuyên hơn, chính là trước khi anh ta kịp ngỏ lời gì đó, Hỉ Ca đã chặn họng, không cho anh cơ hội để nói.
Tiểu Cửu bảo, con người của Niếp Lãng không tệ, rất thích hợp để làm bạn trai. Hỉ Ca không rõ, vì sao Tiểu Cửu lại nói tốt cho anh ta. Niếp Lãng có thể là người trong mộng của đại bộ phận thiếu nữ. Nhưng không phải của Hỉ Ca, cô – không hề động tâm.
Thời gian hai tháng đủ khiến trò chơi phát sinh nhiều chuyện động trời.
Cực Bắc Băng Nguyên, đại công hội lớn nhất là Thương Lan, lấy tư thế cường hãn xâm chiếm toàn bộ đại lục, san bằng tất cả chướng ngại, trở thành công hội đứng đầu Thịnh Thế.
Tây Vực Sa Hải, không biết vì lý do gì bang chủ Hoa Mỹ Nhân đột nhiên không thấy log in, khiến cho Mỹ Nhân Bang, dưới sự công kích của Kinh Lôi Hội, trực tiếp rơi khỏi hàng ngũ nhất lưu, lưu đày xuống hàng tam lưu.
Nam Uyên Đại Lục, Long Tộc cùng Khổ Độ trải qua 5 lần đại quy mô chiến tranh. Điều khiến người ta bất khả tư nghị chính là Long Tộc vậy mà không biến mất, vẫn hiên ngang đứng vững. Khi Thiên Nhãn tiến hành đánh giá bảng tổng lực top ten (mười công hội đứng đầu), Long Tộc thế nhưng xếp thứ 7.
Đông Châu Xích Hỏa, trừ bỏ Đoạn Lang Minh, bỗng nhiên xuất hiện thêm một công hội khác gọi là Vực Sâu. Bang chủ – Phần Thiên. Phó bang – Hỉ Ca. Thành viên cũ của Thiên Nhãn là Cuồng Vũ cũng góp mặt. Vực Sâu dùng một tháng thời gian quật khởi như vũ bảo, làm cho tất cả người chơi đều ngã ngửa. Đoạn Lang Minh không thể ngăn cản bước tiến của Vực Sâu, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vực Sâu trở thành một phương thế lực ở Đông Châu Xích Hỏa.
Nam Uyên đại lục có rất nhiều kỷ niệm. Hỉ Ca cuối cùng lựa chọn không trở về. Cô một đường phiêu bạt, sau đó ở Đông Châu Xích Hỏa gặp được Phần Thiên.
Chuyện đời khó ngờ, cũng rất buồn cười. Phần Thiên ở trong trò chơi, lần đầu tiên thất bại, không phải thua vì sự mạnh mẽ của Khổ Độ, mà là thua vì sự lật lọng của Long Tộc. Sau khi thành công chế ngự Khổ Độ, sự liên hợp giữa Phần Thiên và Long Tộc cũng chấm dứt. Long Tộc ngay lập tức đá Phần Thiên ra ngoài. Đối với hành vi bán đứng bằng hữu như thế này, Phần Thiên là lần đầu tiên trải nghiệm, cho nên đến giờ cô ta vẫn giận điên lên. Chẳng qua Long Tộc còn chưa hiểu rõ thực lực của Phần Thiên. Sau khi bị đá ra, Phần Thiên bị Chư Cát Hầu đuổi giết, chết 2 lần. Chư Cát Hầu hận nhất là Phần Thiên nhưng cũng không có khả năng tẩy bạch cô ta. Cuối cùng, Phần Thiên mang theo thủ hạ chạy qua Đông Châu.
Kết quả, gặp được Hỉ Ca.
Hai tháng thời gian, đại bộ phận người chơi đã lên đến 60 cấp. Hỉ Ca hiện tại 65 cấp. Sau khi bước qua ngưỡng 60, nhu cầu vũ khí của người chơi tựa hồ càng tăng mạnh. Cửa hàng vũ khí của Hỉ Ca ở Nam Uyên đại lục trở thành cửa hàng có mức thu nhập cao nhất trong trò chơi. Đại bộ phận người chơi hiện tại đã mặc ám kim bộ trang. Truyền kỳ trang bị và sử thi trang bị chỉ có một vài người có được mà thôi.
Trên người Hỉ Ca, đáng tiền nhất có lẽ là cây gậy đen thui kia. Cô thật không ngờ, nhiệm vụ Thất lạc quyền trượng khi hoàn thành 50%, pháp trượng của cô liền thăng cấp, từ bạch bản trực tiếp biến thành truyền kỳ vũ khí.
Trừ bỏ cây pháp trượng đó, trên người Hỉ Ca vẫn như trước chỉ mặc bộ trang 38 cấp. Tuy cấp bậc có chút thấp nhưng rốt cuộc nó vẫn là đồ quý hiếm. Riêng thuộc tính thứ 3 của bộ trang là kỳ lân băng thuẫn cũng đủ khiến người khác thèm thuồng a.
“Phó bang? phó bang?”
“Hả?!” – Hỉ Ca ngồi trong đại sảnh công hội. Bọn họ đang tiến hành một buổi hội nghị, bất quá lực chú ý của cô không hề đặt tại đây. Nguyên nhân khiến cô chán ghét vị trí lãnh đạo chính là chuyện này, phải phụ trách quá nhiều người. Nếu không phải ngày ấy nhất thời không muốn ly khai trò chơi, cô như thế nào lại rơi vào bước đường này chứ. Nhìn những ánh mắt vô tội của các đường chủ ngồi trước mặt, Hỉ Ca thở dài.
Tên hỗn đản Phần Thiên, không biết cùng Phi Khuynh Thành đi làm nhiệm vụ ở chỗ khỉ ho cò gáy nào nữa, ngay cả thông tấn khí cũng tắt. Cái người lười chảy thây, là Hỉ Ca, không thể không đưa đầu ra, tạm thời phụ trách công việc trong bang. Cũng may, 10 đường chủ bình thường đều tự mình phụ trách một mảng công việc, chỉ cần Hỉ Ca mở miệng à ừ hai tiếng là được. Mấu chốt là…
“Phó bang, chúng ta đem Đoạn Lang Minh tiêu diệt đi. Đám hỗn đản kia quá đáng lắm. Bọn em đi xoát quái bị bọn hắn diệt đội mấy lần đó.”
“Đúng vậy, đúng vậy, phó bang. Nghe đồn Đoạn Lang Minh thừa dịp bang chủ không ở, đang chuẩn bị đem người qua đánh tổng đàn của chúng ta đó.”
“Phó bang, chúng ta tuyên chiến đi~~~~~~~~~~”
Hỉ Ca chống cằm, lẳng lặng nghe mọi người rôm rả thảo luận, cái gì mà Đoạn Lang Minh có bao nhiêu quá phận. Từ lúc Phần Thiên biến mất, hội nghị kiểu này không biết đã diễn ra bao nhiêu lần rồi. Lúc đầu, Hỉ Ca còn không để ý. Nhưng không tới vài ngày sau, toàn bang đều ở trạng thái cao hứng thảo luận về chiến tranh. Cô có giống kẻ ngốc không? Đem 2 vạn người đi đánh 5 vạn người? Thực cho rằng Vực Sâu là vô địch hả? Hơn nữa, cô cũng bận rộn lắm nha, như thế nào mọi người cứ tìm cô là sao.
“Ta muốn biết, trong mọi người, ai tận mắt nhìn thấy Đoạn Lang Minh đem người đi giết thành viên của chúng ta?” – Hỉ Ca gõ tay xuống bàn, tạm thời làm cho mọi người im lặng.
Mọi người quay đầu, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, có chút sững sờ.
“Ai thấy? Nói đi.”
“Bọn em… chính là nghe thủ hạ nói.” – một đường chủ mở miệng.
“Em cũng vậy…”
“Đi điều tra rõ ràng, là ai rải tin đồn. Trước khi điều tra ra chuyện này, đừng đến làm phiền ta. Đồng dạng chuyện tình, không cho phép tái phạm, mọi người hiểu được rồi chứ?”
Sau khi các đường chủ rời đi, Cô Tửu xà xuống ngồi bên cạnh Hỉ Ca.
“Sánh Cùng Phong Nguyệt cứ tìm ngươi gây phiền toái, mà ngươi lại trốn tránh hoài hả?”
“Bằng không, thừa dịp Sói Xám Ăn Cừu không ở đây, ngươi và ta tẩy bạch cô ấy, hử?” – Hỉ Ca nhướn mày, tà ác đề nghị.
“… E hèm… trước hết phát cho ta tiền lương tháng này đi đã rồi nói sau.” – Cô Tửu xòe tay.
Hỉ Ca ném qua một ngân tệ: – “Cầm trước đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...