Thịnh Thế Hôn Nhân



Nhưng trong hai ngày hoàn toàn không giao được đến tay Thẩm Đình Thâm, cô cũng không biết mình thức đêm làm gấp có ý nghĩa gì. “Phó tổng...” Tiểu Lục thấy Bạch Nhược Y chua xót trong lòng, vừa đau lòng vừa lo lắng nhìn cô. Con ngươi Bạch Nhược Y cứng nhắc chuyển động, liếc mắt nhìn Tiểu Lục, nhếch miệng: “Tôi không sao, phần tài liệu này, tôi nhất định sẽ giao đến tay của anh ta, cô yên tâm.” Tiểu Lục bất đắc dĩ thở dài một cái, trong lòng chỉ có thể thầm chúc Bạch Nhược Y may mắn. Có một cô gái một tay đeo túi một tay ôm một xấp tài liệu đứng trước của một toà biệt2thự biệt lập. Bóng cây trong sân trùng trùng điệp điệp loang lổ trên mặt đất, gió đêm thô lỗ vén mái tóc dài như tảo biển của cô gái lên, mang theo chút lạnh lẽo. Gió thổi làm cho lá cây phát ra tiếng xào xạc, khiến cho đêm đen càng thêm vài phần quỷ dị.

Cũng may hai bên cửa lớn biệt thự để hai ngọn đèn, mới làm cho trái tim sợ hãi này của cô bình tĩnh một chút.

Bạch Nhược Y nhìn thử thời gian trên điện thoại di động, đã sắp chín giờ. Tại sao Thẩm Đình Thâm vẫn chưa về, chẳng lẽ gần đây anh đều cùng qua đêm với Chu Kỳ sao?

Bạch Nhược Y nghĩ tới đây lại bực6bội, hai tay ôm tài liệu càng dùng sức.


Lúc này tiếng xe chạy truyền tới bên tai, xua tan ý nghĩ trong lòng cô. Anh trở về rồi. Bạch Nhược Y sửa sang lại tóc của mình một chút, đứng ở trước cửa lớn, theo tiếng động nhìn thấy hai bóng đèn xe sáng loáng dần đến gần. Xe tiến vào cửa sắt, người đàn ông ngồi ở chỗ tài xế rõ ràng thấy một người phụ nữ đứng ở trước cửa nhà mình nhưng anh chỉ híp mắt lại nhìn, sau đó vẫn tiếp tục lái xe, mở gara ra. Bạch Nhược Y biết Thẩm Đình Thâm thấy được mình, cũng biết trước đó anh cố tình không ngừng xe. Cô chờ anh vào0gara, sau đó từ gara đi vào bên trong biệt thự, nhưng anh không hề có ý định cho cổ đi vào. Bạch Nhược Y nhanh chóng chạy về phía ga ra bên đó. Thẩm Đình Thâm mới vừa quay đầu lại, muốn đậu xe vào, đưa mắt nhìn gương soi trên cửa sổ xe, rõ ràng thấy một bóng người dọa Thẩm Đình Thâm sợ đến mức lập tức đạp thắng xe, đẩy cửa xe ra.

Chỉ vài bước đã đi tới trước mặt bóng người kia, đôi mắt anh tràn đầy giận dữ: “Có phải cô điên rồi hay không? Nếu vừa rồi tôi không liếc mắt nhìn về phía sau thì chiếc xe sẽ đụng vào cô đó!”

Hai tay Bạch Nhược Y ôm5tài liệu thật chặt, trợn mắt nhìn Thẩm Đình Thâm: “Còn không phải là vì mấy ngày nay anh không hề gặp tôi! Tôi cần chạy đến nhà của anh sao? Nếu không phải vừa rồi anh cố ý làm như không thấy tôi, tôi có cần thiết mạo hiểm tính mạng gây chú ý ư?” Thẩm Đình Thâm giận quá hoa cười, cười toe toét miệng phát ra một tiếng “chậc”, quay đầu lại mắng một câu: “Người phụ nữ ngốc nghếch.” “Đúng vậy, so với Chu Kỳ tôi nhất định rất ngu, anh cùng với cô ta chơi vui đến mức quên cả thời gian. Tôi ở công ty của anh uể oải chờ anh trở lại, ngây thơ cho rằng anh sẽ9thật sự về, nhưng thật ra anh vốn không hề muốn gặp tôi...” Bạch Nhược Y vừa lớn tiếng nói, vừa hít thở sâu.

Cô cảm giác nếu mình nói thêm vài câu nữa thì nước mắt sẽ không có tiền đồ mà tràn cả ra ngoài.

Cũng may Thẩm Đình Thâm cũng lười trách cô, anh quan sát cô từ trên xuống dưới một cái, thấy xe cũng không gây thương tổn cho cô.

Anh không còn tâm trạng lái xe vào trong gara nữa, lại xoay người mở cửa lớn vào biệt thự.

Bạch Nhược Y đợi anh mấy ngày, khó khăn lắm mới nhìn thấy anh, dĩ nhiên sẽ không buông tha cho anh như vậy.

Cô bước nhanh đuổi theo anh, vừa vào biệt thự lập tức đưa tài liệu trong tay đến trước mặt Thẩm Đình Thâm: “Anh nhìn thử tài liệu một chút đi.”


Ánh mắt của Thẩm Đình Thâm nhìn về phía trước, hoàn toàn không hề nhìn phương án trong tay Bạch Nhược Y, cũng coi như không thấy Bạch Nhược Y ngăn cản ở trước mặt mình. Bạch Nhược Y đành phải đi tới trước mặt Thẩm Đình Thâm, đối mặt với anh, xin anh nhìn tài liệu. Thẩm Đình Thâm đi về phía trước một bước, cô sẽ phải lùi lại một bước. “Anh xem một chút đi, anh đã nói để tự tôi tới, tại sao khi đến rồi anh lại không xem!” “Thẩm Đình Thâm! Anh xem một chút đi!”

“Thẩm! Đình! Thâm!” Bạch Nhược Y đã sắp hết chịu nổi, Thẩm Đình Thâm còn không dừng lại, cô thật sự muốn cầm tài liệu trong tay hung hăng ném vào mặt anh. Lúc này Thẩm Đình Thâm đúng lúc ngừng lại, đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm Bạch Nhược Y, ánh sáng trong con ngươi lưu chuyển.

Trong lòng Bạch Nhược Y hoảng hốt, cô không biết Thẩm Đình Thâm muốn làm gì.

Lúc này cô mới nhớ ra cô đang trong biệt thự của Thẩm Đình Thâm. Hơn nữa Thẩm Đình Thâm lại là một Teddy tinh... Bạch Nhược Y thu hồi tài liệu lại, ôm thật chặt bảo vệ ngực, giọng nói hơi bối rối: “Anh... anh muốn làm gì?” Con ngươi đen như mực của Thẩm Đình Thâm đảo qua một cái: “Tránh ra!” “Hả? Cái gì?” Bạch Nhược Y không hiểu ra sao hỏi ngược lại.

Thẩm Đình Thâm nặng nề thở dài một cái, sau đó vẻ mặt bất đắc dĩ đẩy Bạch Nhược Y ngắn ở trước mặt ra. Lúc này Bạch Nhược Y mới nhận ra thì ra Thẩm Đình Thâm muốn mở tủ lạnh, mà vừa rồi mình chắn ở trước tủ lạnh. Thẩm Đình Thâm tiện tay lấy ra hai cái sandwich, liếc mắt nhìn Bạch Nhược Y một cái: “Muốn ăn không?”


Bạch Nhược Y nhìn sandwich này, đôi mắt bắt đầu sáng lên.

Thành thật mà nói mấy ngày qua cô luôn bận chuyện của công ty, mỗi ngày đều ăn bánh mì khô. Hiện tại chỉ cần cô nhìn thấy những món ăn khác thì đều cảm thấy là mỹ vị, huống chi hình như trong sandwich này đang kẹp thịt xông khói!

Thịt xông khói!

Cô đã rất thèm ăn nhưng cô lại giữ vẻ nghiêm trang già hơn tuổi: “Anh xem thử phương án này trước có được hay không?” Thẩm Đình Thâm có vẻ hơi nhức đầu, dứt khoát nhét một cái sandwich vào tay cổ: “Ăn một cái sandwich không mất bao nhiêu thời gian của cô, dù sao bây giờ cô cũng đã vào nhà tôi, tôi không chạy được.” Bạch Nhược Y nghe nói như thế, mừng rỡ trong lòng: “Vậy ý của anh là chỉ cần ăn xong anh liền đồng ý xem phương án của tôi phải không?”

“Cô ăn đi, ăn còn không chặn được miệng của cô nữa!” Thẩm Đình Thâm hung hăng trợn mắt nhìn Bạch Nhược Y một cái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui