Thịnh Thế Hôn Nhân



Cô ta thuận tiện bắt một chiếc xe: “Tới ngõ Bách Lý.”

“Là văn phòng thám tử tư sao?” Tài xế vừa lái xe, vừa quan sát vẻ mặt Hạ Tiêu Tiêu qua kính chiếu hậu. Nhưng Hạ Tiêu Tiêu đội mũ lưỡi trai trên đầu, còn đeo một cái mắt kính to, căn bản không nhìn thấy rõ mặt của cô ta.

“Hình như ông hỏi quá nhiều rồi đấy nhỉ?” Giọng Hạ Tiêu Tiêu có chút không vui. Tài xế khẽ xì một tiếng, thầm nghĩ: Người tìm tới thám tử tư, không phải đi tìm vợ bé của chồng thì là đi bắt gian của người khác, có thể có chuyện gì tốt chứ. Tài xế mau chóng lái xe tới ngõ Bách Lý. Hạ Tiêu Tiêu2xuống xe, cảnh giác liếc mắt nhìn bốn phía, xác định không có ai chú ý tới mình, cô ta mới bước vào trong thật nhanh.

Ngõ nhỏ này quanh co khúc khuỷu, rất nhiều chỗ rẽ, một người bình thường đi vào nói không chừng còn chẳng tìm được phòng làm việc của thám tử tư kia.

Ngược lại Hạ Tiêu Tiêu đã tới mấy lần, cho nên ngựa quen đường cũ. Cô ta vừa tới cửa phòng làm việc đã thấy văn kiện giấy chất đầy trong phòng nhỏ, phải bốn năm đống văn kiện cao trên bàn, cũng không thấy rõ người ngồi phía sau. Nghe tiếng cửa, một cô bé từ bên trong rướn cổ lên, ló đầu ra thăm dò: “Cô có việc gì không5ạ? Là tìm người, hay tìm...” “Tôi tìm ông chủ của các người.” Hạ Tiếu Tiếu xua xua không khí trước mặt, không khí nơi này đầy mùi giấy và mực, có hơi gay mũi.


Cô bé kia quan sát Hạ Tiểu Tiểu kỹ càng một lần mới nhận ra cô ta là ai, vậy nên cũng không nói thêm điều gì.

Bởi vì cô bé biết càng là người có danh tiếng to lớn, làm chuyện như vậy lại càng không thích người khác hỏi nhiều.

“Vậy đi theo cháu đi.” Nói xong, cô bé liền đứng dậy từ phía sau mặt bàn, không cẩn thận làm văn kiện trên bàn đổ xuống.

Cô bé tay mắt lanh lẹ đỡ lấy văn kiện, cười hì hì với Hạ Tiêu Tiêu: “Nhiều6văn kiện quá.”

Hạ Tiêu Tiêu không để ý đến bé, dùng dáng vẻ cao quý đi theo sau. “Ông chủ, cô Hạ tới rồi.” Cô bé dẫn Hạ Tiêu Tiêu vào một phòng khác.

So với bên ngoài lộn xộn không chịu nổi, căn phòng này quả là sạch sẽ quá mức, nhưng rèm cửa lại chẳng kéo ra, cho nên ánh sáng trong phòng rất mờ.

Một người đàn ông mang mắt kính, ước chừng ngoài ba mươi, thoạt nhìn rất lịch sự. Đây chính là thám tử tư mà cô ta hẹn - Chu Dĩnh. “Mời ngồi.” Nghe được Hạ Tiểu Tiểu tới đây, anh ta cũng không lộ vẻ mặt kinh ngạc.

Hạ Tiêu Tiêu ngồi đối diện Chu Dĩnh, bỏ túi lên trên bàn, quay đầu lại5liếc mắt nhìn cô bé sau lưng. Cô bé đó hiểu ý, vội vàng đi ra ngoài, đóng cửa lại. Hạ Tiêu Tiêu thấy thế mới rút cây bút ghi âm trong túi xách ra: “Trong này có giọng nói của Bạch Nhược Y, giúp tôi dùng giọng cô ta để nói một số câu khác.”

Chu Dĩnh mở bút ghi âm ra, nghe rõ ràng giọng nói bên trong: “Được, muốn nói gì muốn làm gì, cô cứ viết ra trên giấy.” Khoảng ba tiếng sau, Chu Dĩnh đã đổi giọng nói trong bút ghi âm sang những câu mà Hạ Tiêu Tiêu viết. Hạ Tiêu Tiêu nghe tiếng trong bút ghi âm, hoàn toàn không nghe ra sơ hở gì. Cô ta cười hài lòng: “Không tệ,3xem ra bản lĩnh của anh rất lớn.”


Chu Dĩnh cười nhạt, không mở miệng nói chuyện mà tiếp tục làm việc của mình. Hạ Tiêu Tiêu cầm bút ghi âm, lại xoay người đi tìm Chu Kỳ. Lần này, Chu Kỳ gặp Hạ Tiểu Tiểu nhưng cũng không lộ ra vẻ mặt chán ghét như hai lần trước, chẳng qua là có vẻ không kiên nhẫn. “Không phải cô nói để tôi tự quan sát một thời gian à, sao lại tìm tôi trước?” Chu Kỳ ngồi đối diện Hạ Tiêu Tiêu, mở to mắt bình tĩnh nhìn cô ta.

Hạ Tiêu Tiêu cong môi cười, lấy bút ghi âm từ trong túi xách ra: “Hôm nay tôi vừa vặn tới công ty của Bạch Nhược Y chụp hình, cô ta nhìn thấy tôi, chủ động tìm tôi nói mấy câu, tôi cảm thấy những lời này cô cũng nên nghe một chút.”

Nói xong Hạ Tiểu Tiểu cũng không chờ Chu Kỳ nói gì, tự mình mở bút ghi âm ra. “Hạ Tiêu Tiêu, nghe nói tài nguyên mà Thẩm Đình Thâm cho cô đã bị thu hồi rồi đúng không?” “Liên quan gì tới cô, sao cô lại biết?” “Dĩ nhiên là Thẩm Đình Thâm nói với tôi, tôi đã bảo cô đừng chọc tới tôi, Thẩm Đình Thâm sẽ không tha cho cô đâu.” “Chẳng lẽ cô không biết Thẩm Đình Thâm ở chung với Chu Kỳ sao?” “Vậy thì thế nào, Thẩm Đình Thâm cũng thường xuyên đến tìm tôi.”

Chu Kỳ cầm lấy bút ghi âm, ném xuống mặt đất cho vỡ nát. Hạ Tiêu Tiêu nhướn mày mỉm cười, đáy mắt đầy vẻ nham hiểm: “Cô ném bút ghi âm của tôi làm gì? Tôi đã nói với cô rồi, Bạch Nhược Y không phải người tốt gì đâu.”

Trong mắt Chu Kỳ phát ra tia lửa, khóe miệng cô ta khẽ run: “Cô bớt nói với tôi những thứ này đi, ai biết được những vật này có phải là giả hay không. Dù sao tôi và Thẩm Đình Thâm ở bên nhau lâu như vậy, tôi chưa từng thấy anh ấy đi tìm Bạch Nhược Y, cô đừng có mà giở trò với tôi bằng mấy thứ này, tôi chỉ tin vào thứ mình thấy.” Mắt Hạ Tiêu Tiêu híp lại, trong lòng thầm nghĩ, Chu Kỳ này thế mà cũng ngồi yên được.

Ghi âm như vậy cho cô ta nghe, cô ta lại còn không biểu hiện gì.


“Có tin hay không tùy cô, cô để ý tới Bạch Nhược Y và Thẩm Đình Thâm một chút là được.” Hạ Tiêu Tiêu nói xong rồi thở dài một hơi.

Bảy giờ mười phút tối, Bạch Nhược Y vừa mới chuẩn bị nấu cơm đã nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên. Động tác trên tay cô hơi chậm lại, tâm trạng phức tạp nhưng cuối cùng vẫn đi mở cửa. Thẩm Đình Thâm với bộ dạng phóng đãng ngang ngạnh đang nghiêng người tựa cửa. Lúc Bạch Nhược Y mở cửa, anh thấy trên người cổ đeo tạp dề, khóe miệng anh bỗng nhếch lên: “Làm sao em biết tôi tới vào lúc này? Đúng lúc nấu cơm cho tôi thế?” Anh không nhìn thấy trong mắt Bạch Nhược Y đầy vẻ lạnh lùng xa cách. Cô cũng chưa mở hết cửa, chỉ mở một nửa. “Tôi chỉ nấu đủ cơm cho một người, không có chuẩn bị cho anh, cho nên anh đi đi, nhà tôi không có cơm cho anh.” Bạch Nhược Y đứng khuất bóng, giọng nói lạnh nhạt.

Chân mày Thẩm Đình Thâm hơi nhíu lại, anh nhận ra cảm xúc của cô có gì đó không đúng nên từ từ đứng thẳng lên: “Làm sao vậy?”

“Thẩm Đình Thâm, tôi không phải Chu Kỳ, cũng không phải Hạ Tiểu Tiêu, anh đừng tới đây trêu chọc tôi như vậy.” Bạch Nhược Y nói xong liền dùng sức đóng cửa phòng, làm phát ra một tiếng “rầm“.

Thẩm Đình Thâm xoa xoa ấn đường, ra sức đập cửa: “Này, mở cửa cho tôi!” Bên trong hoàn toàn không có tiếng trả lời anh, anh lại dùng lực đập mấy cái. Kết quả Bạch Nhược Y không lên tiếng hay để ý đến anh, mà một bà chị khoảng 75 cân ở nhà bên cạnh bỗng bước ra, cầm cái muôi xào trong tay, chỉ vào Thẩm Đình Thâm rồi hô to: “Cậu ầm ĩ làm gì thế, con tôi vừa mới ngủ đấy!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui