Thịnh Thế Hôn Nhân



Chu Du nhận ra Cố Thần Trạch khác thường

Thấy anh ta có cảm tình kỳ lạ với chiếc đồng hồ này, Chu Dụ bèn tò mò hỏi: “Sao vậy? Đồng hồ đặc biệt quý giá, anh không nỡ tặng em ư?” “Anh đâu tầm thường đến thế?” Cố Thần Trạch buồn cười nhìn Chu Du, sau đó nắm tay cô tản bộ trên phố: “Những thứ quý giá nhất trên đời này, cho tới bây giờ vẫn không thể dùng tiền để suy xét.”

“Chẳng qua bây giờ anh chưa phải người đặc biệt giàu có, người giàu nhất thế giới mua được mọi thứ!” Chu Du nói đùa với Cố Thần Trạch, trong lòng cô sớm đã vui mừng tột độ

“Không phải đâu

Giống như em vậy, em chính là điều quý giá nhất với anh, tiền đâu thể đo đếm được chứ?”3Cố Thần Trạch dịu dàng nhìn Chu Du, tình yêu trong mắt anh ta suýt làm tan chảy người thương.

Quen nhau lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Chu Dụ trông thấy dáng vẻ thâm tình của Cố Thần Trạch.

Có thể do đầu cô chưa hoàn toàn tỉnh rượu nên lúc này đây nhìn Cố Thần Trạch như một vị thần.


Nói chung, Chu Du đã hiểu sâu sắc câu nói kia của Cố Thần Trạch: “Những thứ quý giá nhất trên đời này không thể dùng tiền để suy xét”

Không đợi Chu Dụ bày tỏ tình cảm một phen, Cố Thần Trạch đã rũ mắt xuống, giọng nói cũng nhẹ hẳn đi: “Chẳng hạn như đồng hồ trên tay em, nó không thuộc thương hiệu quốc tế nào cả

Nhiều năm về trước, khi anh còn nhỏ đã dùng tiền tiêu vặt0mua tặng cho em gái..

Đối với anh, chiếc này đắt giá hơn mọi chiếc đồng hồ trên đời.” Đáy lòng Chu Du chợt thắt lại, cô lập tức nhìn đồng hồ nơi cổ tay mình

Cô vốn đang vui sướng bỗng chốc trở nên không đành lòng, nhưng đồng thời cũng có cảm giác hạnh phúc bao trùm

Chu Dụ từng nghe Trần Duệ kể chuyện em gái của Cố Thần Trạch, Cố Thần Trạch luôn nghĩ em gái bị người nhà thúc ép nên mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hơn nữa anh ta vẫn luôn tự trách, một mực cho rằng nếu ngày đó sớm phát hiện cảm xúc em gái khác thường thì đã giải tỏa giúp em ấy, có lẽ em ấy sẽ không nhảy lầu.

Vả lại trước kia anh ta thích Bạch Nhược Y, phần lớn là bởi5gương mặt và tính cách cô khá giống em gái anh ta

Mà lúc này đây, anh ta lại tặng đồng hồ của em gái cho mình

Tức là Cố Thần Trạch rất thích mình, thừa nhận từ tận đáy lòng nên mới thẳng thắn tiết lộ vết thương lòng cho mình biết.

“Em nhất định sẽ trân trọng chiếc đồng hồ này.” Chu Dụ dịu dàng nói khẽ.

“Ừm.” Cố Thần Trạch lại ngước mắt lên cười, sương mù như lướt qua đáy mắt: “Hôm nay là sinh nhật em, chúng ta nên nói những chuyện vui thôi.”

“Được.” Chu Du cũng không muốn bạn trai buồn khổ, đôi mắt đen láy của cô nhanh nhẹn đảo quanh: “À phải, hôm nay là lễ tình nhân, thế mà Thẩm Đình Thâm với Bạch Nhược Y còn đang cãi nhau

Anh nói xem bây giờ bọn họ đã4làm hòa chưa?”

“Với bản tính ưng tìm đường chết, chắc chắn bây giờ Thẩm Đình Thâm đang quấy rối Bạch Nhược Y đủ kiểu, mặt dày mày dạn muốn làm hòa với cô ấy.” Cố Thần Trạch chưa từng thấy Thẩm Đình Thâm quan tâm ai như vậy, đương nhiên đối phương không thể nào để Bạch Nhược Y trải qua lễ tình nhân đau lòng.


“Trái lại em thấy không hẳn vậy đâu

Nghe Hạ Tình Thiên và Trần Duệ nói, hôm nay chính Thẩm Đình Thâm cố tình chọc giận Bạch Nhược Y đó.” Chu Dụ phân tích: “Em nghĩ có lẽ Bạch Nhược Y làm điều gì đấy khiến Thẩm Đình Thâm không vui nên anh ta cứ ôm khư khư mãi, chắc là hai người họ còn đang chiến tranh lạnh.”

“Em có muốn cá cược không?” Cố Thần Trạch nhướng9mày nhìn Chu Dụrồi lấy điện thoại trong túi áo ra: “Có cần anh gọi điện hỏi xem họ đã làm hòa hay chưa?” “Cược thì cược, em sợ anh chắc? Anh cược gì?” Chu Dụ không cam lòng yêu thế trước Cố Thần Trạch

Cố Thần Trạch vừa gọi cho Thẩm Đình Thâm, vừa cười: “Nếu em thắng thì tối nay anh sẽ cho em một bao lì xì lớn.” “Được! Rất lớn luôn nhé!” Chu Du hớn hở nói, sau đó chợt nghĩ đến điều gì đấy, cô ta nhăn mày: “Vậy nếu em thua thì sao? Anh sẽ không bắt em gửi bao lì xì lớn chứ?! Bây giờ em đã bỏ nhà đi, vốn dĩ không có nhiều tiền, anh vẫn muốn ép em trả ư?”

“Ôi trời, anh nói này...” Cố Thần Trạch thật sự không hiểu, Chu Dụ rõ ràng là con gái nhà giàu mà sao cứ như dân chợ trời thế này? “Sao trong đầu em toàn là tiền tiền tiền vậy, em không có tiền, chẳng lẽ anh không có?” Vừa nghe Cố Thần Trạch bảo không cần tiền mình, Chu Du đã cười ha ha: “Vậy đừng kêu em gửi lì xì là được, nếu em thua thì phải làm sao?”

“Em thua thì...” Cố Thần Trạch cười nhẹ: “Nếu em thua, hôm nay anh sẽ qua đêm tại nhà em.” “Ôi...” Chu Du đỏ mặt, quay đầu đi nhưng cũng không từ chối, xem như ngầm đồng ý

Lúc này đây, điện thoại sớm đã kết nối, giọng nói không kiên nhẫn của Thẩm Đình Thâm truyền tới: “Muộn như vậy còn gọi tôi mà không nói gì hết, cậu định làm gì hả?”

“Không có gì không có gì, chỉ muốn hỏi thăm bây giờ cậu ở đâu?” Cố Thần Trạch nói qua di động, hỏi hai người họ làm lành chưa thì hơi vô duyên nên đành phải hỏi khéo một chút.

“Tôi ở nhà.” Giọng nói trầm thấp của Thẩm Đình Thâm truyền đến, hơn nữa chất giọng của anh cũng có sức hút.


Chu Dụ cười hả hê, dùng khẩu hình miệng nói với Cố Thần Trạch: “Coi kìa, em thắng rồi nhé! Anh ta ở nhà! Chứng tỏ vẫn còn chiến tranh lạnh với Bạch Nhược Y.” “Thẩm Đình Thâm! Không phải em bảo anh ngủ phòng khách ư? Sao lại chạy vào phòng em vậy hả?” Giọng nói hờn giận của Bạch Nhược Y truyền tới, hơn nữa còn có tiếng mở cửa

Nụ cười trên mặt Chu Dụ từ từ biến mất

“Giường ngoài phòng khách nhỏ quá, anh không ra đâu.”

“Anh có ra hay không? Trước kia anh từng ngủ ngoài đó nhiều lần, chẳng phải Lý Lâm đã đổi cho anh chiếc giường với chăn mền đặc biệt thoải mái sao?” Bạch Nhược Y khẽ quát Thẩm Đình Thâm, không có chữ nào không truyền | tới tai hai người kia.

Ngay cả âm thanh xoay người kéo chăn của Thẩm Đình Thâm cũng truyền vào tai họ, kế đó là giọng nói lười biếng của anh: “Được rồi, không có gì thì tôi tắt máy đi ngủ đây.” Trước khi Thẩm Đình Thâm tắt máy, hai người kia còn nghe thấy tiếng Bạch Nhược Y đuổi anh: “Anh cút ra ngoài phòng khách cho em!”

“Không! Anh không đi..

Tút tút...” Cuối cùng cuộc gọi cũng ngắt

Thế là đến lượt Cố Thần Trạch hả hê, anh ta vừa cất điện thoại vào túi, vừa cười cười quan sát Chu Dụ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui