Thịnh Thế Hôn Nhân



Đầu dây bên kia vang lên tiếng sột soạt, giống như Bạch Kiên đang vừa gọi điện thoại vừa bận làm gì đó: “Ba biết giờ con đang chơi bên ngoài, chỉ là muốn hỏi con thử tối nay có vẻ không thôi?” Hai hàng lông mày lá liễu của Bạch Nhược Y nhẹ nhíu lại: “Đừng nói giờ ba đang ở chỗ con nha?” Kể từ khi Bạch thị được trả về tay Bạch Kiển, Bạch Kiến đã tự mình mua một căn nhà, hai cha con không sống cùng nhau

Nhưng giờ nghe giọng điệu của Bạch Kiển, rõ ràng là Bạch Kiển đang ở nhà Bạch Nhược Y

“Ừm, lúc nãy ba cùng mấy người bạn ăn tất niên ở khách3sạn, vốn đã tìm người đưa ba về rồi, nhưng vừa về đến căn nhà trống rỗng kia, ba lại chạy đến chỗ con, nên muốn hỏi thử hôm nay con có về nhà không.” Giọng Bạch Kiến y như một đứa trẻ đang chờ người lớn quay về nhà vậy, khiến cô cảm thấy rất áy náy.

Cô rõ ràng biết rõ hiện tại Bạch Kiển là người cô đơn, hôm nay lại là giao thừa, vậy mà mình lại bỏ ông ở nhà một mình

“Về chứ ạ, con sẽ lập tức về ngay, con trở về cùng ba xem chương trình cuối năm.” Bạch Nhược Y hướng về phía điện thoại cười ngọt ngào, nhớ lại lúc nhỏ mình thường năn0nỉ Bạch Kiển cùng mình xem chương trình cuối năm.

Nhưng Bạch Kiến lúc đó khoảng 30 tuổi cũng có rất nhiều bạn xã giao, vì vậy nhiều lần đồng ý với Bạch Nhược Y, nhưng đều không thực hiện được.


Âm thanh đầu dây bên kia có chút mừng rỡ: “Được, vậy ba ở nhà đợi con.” Bạch Nhược Y vừa tắt điện thoại xong, còn chưa mở miệng nói gì, Thẩm Đình Thâm đã biết có chuyện gì xảy ra, anh hơi nhướng mày, cười thật tươi: “Để anh đưa em về.” Bạch Nhược Y cũng mỉm cười: “Ừm.”

Trong chớp mắt, Thẩm Đình Thâm đã đưa Bạch Nhược Y về lại của chung cư.

Bạch Nhược Y xuống xe, cũng không khách sáo5bảo Thẩm Đình Thâm lên ngồi chơi một lát, mà Thẩm Đình Thâm cũng không nói gì, chỉ yên lặng cười nhìn Bạch Nhược Y đi vào chung cư.

Bạch Nhược Y vừa vào thang máy, vừa suy nghĩ, Bạch Kiến ở nhà một mình chắc chắn đang cảm thấy rất buồn chán, cô phải về nhanh mới được

Vì vậy thang máy vừa dừng lại, cô đã chạy một mạch về nhà, vừa mở cửa liền vui vẻ kêu: “Ba, con về rồi!”

Đợi lúc cô tiên vào nhà, mới phát hiện không phải chỉ có mình Bạch Kiến trong nhà.

Trên ghế sofa có hai người đang ngồi, đang cầm một cái bánh kem nho nhỏ, trên bánh kem có vài ngọn nến sắp4thành hình trái tim, đèn phòng cũng chỉnh mờ hơn, khiến bầu không khí thêm mập mờ.

Hai người họ dùng về mặt kinh ngạc nhìn Bạch Nhược Y, giống như bị Bạch Nhược Y dọa sợ rồi.

Bạch Kiến phản ứng trước, ông để bánh ngọt trong tay qua một bên, đi đến trước mặt Bạch Nhược Y, thuận tay chỉnh đèn phòng về độ sáng bình thường

Ông kéo tay Bạch Nhược Y đến phòng vệ sinh hỏi: “Sao con về nhanh vậy? Không ở ngoài chơi sao?”

“Con...” Bạch Nhược Y ngơ ngác nháy mắt, nghĩ thầm không phải vì con nhớ ba nên mới về sớm hay sao: “Còn không phải vì con nhận được điện thoại của ba nên mới vội9vã trở về hay sao, con đầu biết hóa ra ở nhà ba còn có bạn đâu!”

“Ba gọi cho con ý là muốn con về trễ chút, nhưng lúc ba gọi con bà ấy vẫn luôn ở cạnh ba, ba đâu thể nói thẳng được, nên mới đành hỏi con khi nào về thôi.” Bạch Kiển lộ ra vẻ mặt bị phá vỡ chuyện tốt


Ông trừng mắt nhìn Bạch Nhược Y: “Ba nghĩ dù hiện tại còn có về đi nữa, ít nhất ba cùng cô ấy cũng đã cắt bánh kem ăn xong rồi, sao biết được con lại về nhanh như vậy chứ.”

Lúc này Bạch Nhược Y mới nhớ tới, lúc trước có lần Cố Thần Trạch đến tìm cô, lúc đó Bạch Kiến cũng đang đi gặp di Trần nào đó, chẳng lẽ người ngồi trên ghế sofa chính là dì Trần sao?

Vấn đề này cũng không cần hỏi nữa, giờ Bạch Nhược Y đã biết 30 Tết Bạch Kiển đến nhà cô, không phải vì để gặp cô..

“Thôi bỏ đi ạ, đã đến nước này, nói nhiều cũng vô ích thôi.” Bạch Nhược Y giơ tay quơ lung tung, thật ra trong lòng cô còn muốn tìm đối tượng cho Bạch Kiển đấy: “Vậy bây giờ làm sao đây? Hay để con nói thẳng con còn có việc, nên đi trước, hai người tiếp tục?”

Không đợi Bạch Kiển mở miệng, cửa phòng vệ sinh đã bị gõ vang

Bạch Kiển đành phải đi trước mở cửa, liếc mắt đã thấy Trần Lạc đang mỉm cười: “Nếu con gái anh đã về rồi, vậy hai ba con anh cùng xem chương trình cuối năm đi, em đi về trước nhé, con em cũng sắp về rồi.” “Không...” Bạch Kiến há miệng muốn giữ bà lại, thế nhưng Trần Lạc nói xong một câu tạm biệt, đã quay đầu đi

Mãi đến khi Trần Lạc ra cửa, Bạch Nhược Y mới thở dài một hơi, nhỏ giọng hỏi Bạch Kiến: “Dì Trần không phải là tức giận rồi chứ?” “Không đâu, tính tình cô ấy rất tốt, chắc sẽ không giận đâu.” Bạch Kiến hơi thất thần ngồi trên ghế sofa, mở chương trình truyền hình trên ti vi

Tivi đúng lúc đang phát chương trình cuối năm, không khí vui vẻ như muốn tràn ra từ màn hình.


Bạch Nhược Y cũng cởi tất nhảy lên ghế sofa ngồi xem, cô ngồi cạnh Bạch Kiển, dùng vẻ mặt tò mò nhìn ông: “Ba, ba và dì Trần đi đến bước kia rồi ạ? Có nắm tay với hôn môi chưa..

hoặc là sâu hơn...” “Gần sang năm mới rồi đừng ép ba động thủ nhé.” Bạch Kiến liếc mắt, lạnh nhạt nhìn Bạch Nhược Y

Ánh mắt ông mang vẻ uy hiếp.

Bạch Nhược Y bị dọa sợ rụt cổ lại, cô tranh thủ thời gian nghiêm mặt đứng lên: “Được rồi, con không phá ba nữa.” Bạch Nhược Y co chân lại ngồi đàng hoàng, cô giơ tay đến bàn trà cắt một miếng bánh kem, rồi ngồi ăn: “Đúng rồi, con nghe dì Trần nói, con trai dì ấy về rồi, ba đã gặp anh ta chưa?”

“Lúc trước khi ba còn ở đây, từng cùng cô ấy xuống dưới phơi nắng, nên đã gặp mấy lần.” “Vậy ba thấy người nhà dì Trần thế nào? Hai người có khả năng hay không...” Bạch Nhược Y vừa phồng má, vừa nhướng mày trêu chọc Bạch Kiển

Bạch Kiến giơ tay muốn cầm gối ném Bạch Nhược Y: “Đứa nhỏ này, nói chuyện đàng hoàng được không.” “Sao vậy, không phải con đang quan tâm ba sao!” Miếng bánh vừa cắt đã bị cô ăn hết, vì vậy cô cầm cả phần bánh nhỏ còn lại lên ăn.

Bạch Kiển vốn định cùng ăn bánh kem với Trần Lạc, ai biết được tất cả lại vào bụng Bạch Nhược Y đâu, thật đau lòng: “A nha, bây giờ không phải con đang tìm cơ hội để nói chuyện thật tốt với dì Trần sao, cô ấy còn chưa tỏ thái độ gì đâu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui