Ánh mắt Thẩm Đình Thâm hơi mơ mơ màng màng. Nghe Bạch Nhược Y nhắc tới chuyện một năm trước, anh cũng không biết nói gì cho phải.
Mà Bạch Nhược Y tự mình nói đến chuyện một năm trước, cô vẫn cảm thấy tức giận không thôi. Hóa ra lâu như vậy, cô nói không hận Thẩm Đình Thâm đều là giả.
“Anh chẳng những không vươn tay trợ giúp công ty nhà2tôi mà ngay cả tiền thuốc men của ba vợ cũng không đồng ý cho tôi mượn. Anh thử nghĩ xem, nếu lúc đó tôi có một đường nào để chọn thì tuyệt đối sẽ không tới tìm anh vay tiền. Tôi đã hạ thấp mình đến mức nào để tới tìm anh, anh thì sao, lạnh lùng nói một câu không cho mượn, cắt đứt mọi đường lui của tôi.” Nói5đến đây, trong đầu Bạch Nhược Y bỗng nhớ về trận mưa đêm ấy, cánh mũi cô bỗng thấy chua xót.
Cô không muốn nhớ lại mấy chuyện đó, hít một hơi thật sâu để mình bình tĩnh lại, “Thẩm Đình Thâm, tôi chỉ gậy ông đập lưng ông. So với anh, tôi tuyệt đối không thể tính là nhẫn tâm.”
Ánh mắt Thẩm Đình Thâm dán vào cánh môi Bạch Nhược Y. Nghe6những lời kia lọt vào tai mình, tim anh như bị đao cắt. “Anh đi đi, tôi cần phải nghỉ ngơi.” Bạch Nhược Y đẩy cơ thể không đứng vững của anh, định đóng cửa lại. Thẩm Đình Thâm bỗng đứng thẳng dậy, bước lên phía trước một bước, nhân tiện đóng luôn cửa phòng. Anh xoay người một cái đã đè Bạch Nhược Y vào tường, nhìn ánh mắt thoáng kinh5ngạc của cô, anh hôn một cái thật sâu. Anh cảm nhận được vị ngòn ngọt trên môi cô, kế đó còn có mùi máu thoang thoảng lan tới.
Anh nhanh chóng lấp kín môi cô, không để cô thốt ra một chữ nào.
Mà Bạch Nhược Y lại mặc áo ngủ rộng rãi, tay anh khẽ khàng luồn vào trong áo cô. Lần này cô không dùng sức thoát ra, cô biết sức3mình không mạnh bằng anh, huống hồ bây giờ anh đã uống say rồi. Song cô vẫn luôn muốn nói ra mấy chữ để anh bình tĩnh một chút.
Bàn tay to rộng mà ấm áp, vừa thô lỗ vừa bá đạo, không giống trước kia chầm chậm đốt lửa dọc theo bụng cô, lần này anh trực tiếp cởi áo ngủ và nội y của cô ra. “Rẹt!” Tiếng xé rách vang lên rất rõ giữa tiếng thở hổn hển của hai người. Dây áo màu đen trượt khỏi bờ vai trơn nhẵn của cô, cổ áo ngủ cũng bị mở toang đến mức rộng nhất, chỉ cần Thẩm Đình Thâm dùng lực kéo một phát, nhất định cơ thể trần truồng của cô sẽ bị trông thấy. Trong lòng Bạch Nhược Y cực kỳ hoảng hốt, nhưng bây giờ anh đã uống quá nhiều rượu, nếu anh thật sự cưỡng bức cô, ai cũng không ngăn được.
Thẩm Đình Thâm rời khỏi nụ hôn trên môi cô, anh vươn tay bóp chặt cổ cô, khiến đầu cô đụng phải vách tường lạnh bằng. Bạch Nhược Y cảm thấy đầu mình bị va chạm, tiếng rong ong” vang lên ù tai, mà phần dưới cổ cũng có cảm giác ướt đẫm. Khuôn mặt cô không hề có cảm xúc, cực kỳ bình tĩnh. Cô mở miệng nói, “Thẩm Đình Thâm, nếu hôm nay anh thật sự làm tiếp, tôi sẽ hạn chết anh.”
Đầu óc Thẩm Đình Thâm say đến mức trĩu nặng, nhưng khi nghe thấy câu nói của Bạch Nhược Y, cả người anh cứng đờ. Bàn tay bóp cổ cô dần dần buông lỏng. Anh theo bản năng lui về phía sau, lửa nóng trong bụng lạnh băng trong nháy mắt.
Tựa như có người đổ một chậu nước đá xuống đầu anh. Khiến anh cảm thấy lạnh thấu xương nhưng vô cùng thanh tỉnh. “Bạch Nhược Y, em thật sự không có cảm giác gì với tôi sao? Vậy thì rốt cuộc em thích ai? Cố Thần Trạch? Hay là Thẩm Đình Vũ?” Cặp mắt Thẩm Đình Thâm ánh lên vẻ trần trụi, có lẽ anh chưa từng nghĩ tới, hóa ra cảm giác để ý một người lại khó chịu như vậy.
Bạch Nhược Y mặt không cảm xúc, kéo áo ngủ lên, giọng nói của cô cực kỳ mệt mỏi, “Cút đi.”
Cánh môi đơn bạc của Thẩm Đình Thâm nhoẻn lên thành đường cong thể lương, ánh mắt anh hàm chứa nhiều cảm xúc, anh nhìn cô một lần sau cuối.
Sau đó anh xoay người mở cửa, quả quyết rời đi. Quay lại xe rồi, đôi tay anh vẫn còn lưu giữ hơi ấm từ cơ thể Bạch Nhược Y. Anh nắm chặt tay thành quả đấm, dùng sức đâm vào vô lăng thật mạnh. Mãi đến khi các khớp xương trên mu bàn tay bị đấm đến mức đỏ bừng, anh mới từ từ dừng lại.
Thẩm Đình Thâm nhớ tới những lời mà Cố Thần Trạch và Hạ Tiểu Tiểu từng nói.
“Cậu thích Bạch Nhược Y sao?”
“Nhất định là anh thích Bạch Nhược Y rồi.” Phải, có lẽ anh đã thích cô. Dù là một năm trước hay hiện tại, anh đã sớm thích cô gái này rồi.
Nếu không thì mỗi đêm, khi cùng cô triền miên, cô há mồm ngậm miệng đều nhắc tới việc nhờ anh giúp đỡ nhà mình, anh đã không giận tới mức run cả người; vừa nghĩ tới chuyện cô “làm” với mình cũng không cam tâm tình nguyện, trong lòng anh liền cảm thấy mất hứng. “Không phải, không phải, không phải!” Bất thình lình anh gần như điên cuồng, khẽ gầm lên, “Không phải, không có thích! Không phải!”
Nhưng cõi lòng anh đáp lại còn nhanh hơn bất kỳ khoảnh khắc nào. Đúng vậy, cậu thích cô ấy, hơn nữa còn thích nhiều hơn cậu tưởng tượng. Anh cực kỳ tức giận, anh bị chính mình làm cho giận dữ, lập tức khởi động xe, đạp chân ga, rời khỏi nơi này. Bạch Nhược Y ở trong phòng nghe thấy tiếng xe Thẩm Đình Thâm nổ máy. Cơ thể cô giống như bùn nhão, cô dựa vào tường từ từ ngồi xuống. Ánh mắt trống rỗng mà khô khan, cô cũng không rõ vì sao lần này mình không hẳn dùng sức phản kháng mà lại cảm thấy mệt mỏi đến cực hạn.
Tay cô đè chặt xuống ngực, trái tim nơi ngực trái bỗng quặn đau vô cùng.
Đau đến mức khiến cô lệ rơi đầy mặt.
Thẩm Đình Thâm lái xe về thẳng nhà, trông thấy trước cửa nhà mình có một người phụ nữ với vóc người tuyệt đẹp đang đứng đấy.
Anh dừng xe xong xuôi rồi bước tới cửa. Cô ta nghiêng người dựa vào cánh cửa màu đồng nhà anh, mặc đồ ngủ bằng ren có dây đai, trước ngực là vùng tuyết trắng không hề che giấu, lộ ra trước mặt Thẩm Đình Thâm. “Uống rượu à?” Lần này Hạ Tiêu Tiêu không cố ý dịu giọng, hóa ra giọng nói thật của cô ta cũng không tệ. Lúc này Thẩm Đình Thâm nghe thấy cũng có một chút cảm xúc, lành lạnh thanh thanh khá giống Bạch Nhược Y.
Thẩm Đình Thâm không nói chuyện mà chỉ mở cửa nhà, tự mình đi vào.
Nhưng anh lại không đóng cửa, ý tứ rất rõ ràng. Hạ Tiêu Tiêu khẽ cười, trên mặt lại không nở nụ cười vui sướng, ngược lại thoạt nhìn có hơi xót xa. Cô ta theo Thẩm Đình Thâm đến phòng anh. Thẩm Đình Thâm bật đèn phòng sáng lên. Hạ Tiêu Tiêu trông thấy hình cưới của anh và Bạch Nhược Y trên tủ đầu giường, trong lòng cô ta giống như bị cái gì đâm vào thật mạnh khiến cô ta muốn cử động cũng chẳng được, chỉ đứng tại chỗ. “Sao thế?” Thẩm Đình Thâm nằm trên giường, cặp mắt vô thần nhìn trần nhà. Hạ Tiêu Tiêu lắc đầu, cất giọng trầm trầm, “Không có gì.”
Nói xong, cô ta bước tới gần cơ thể Thẩm Đình Thâm, đưa tay đặt lên ngực anh.
Ngón tay mảnh khảnh từ từ hướng lên phía trên, tay còn lại bắt đầu cởi cà vạt và áo sơ mi của anh. Phần ngực cường tráng lộ ra với những vân da đường nét rõ ràng, ánh mắt mờ ám của Hạ Tiểu Tiểu cứ lên xuống. Bả vai Thẩm Đình Thâm rất rộng, còn phần lưng lại cực kỳ rắn chắc, dáng người hình tam giác hoàn mỹ. Dưới ánh đèn màu cam sáng chiếu rọi trong phòng, cơ bắp anh tựa như lóe lên vẻ sáng bóng mê người.
Hạ Tiêu Tiêu cúi người xuống, cánh môi son hồng khẽ khàng dừng lại trước ngực anh.
Cô ta không dám hôn môi Thẩm Đình Thâm, chỉ có thể chọn chỗ mà ai đó để ý nhất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...