Thịnh Thế Hôn Nhân



Nếm thử xong liền khen cô nấu ăn thật ngon, nên kích động bảo nhất định phải ăn hết tất cả món ăn trên bàn mới thôi

Đến cuối cùng Nhan Như Ngọc ăn không nổi nữa, nhưng nhìn thấy trên đĩa còn dư thức ăn, lại liên tục nói thầm: “Không được, tôi nhất định phải ăn hết mấy món này, nhất định!” Bạch Nhược Y thấy động tác nuốt xuống của cậu trông khó khăn như vậy, nên cười bảo cậu không cần ăn nữa: “Được rồi, tôi biết cậu thích ăn đồ tôi nấu, còn dư một ít đừng ăn nữa, ăn no là được rồi.” “Không được! Mới ăn có 3 món thôi mà, hôm nay nếu không ăn hết đồ ăn này..

Tôi sẽ không đi..

Tôi nhất định phải ăn hết!” Trong3miệng Nhan Như Ngọc vẫn còn đang nhai thức ăn, tiếng nói mơ hồ không rõ ràng: “Nhất định phải ăn xong!”

Bạch Nhược Y thấy cậu cố chấp như vậy, sau đó không nói thêm gì mà bới cho mình thêm một chén cơm: “Vậy để tôi ăn hết thức ăn, như vậy cậu sẽ chấp nhận đúng không.” Đến cuối cùng, chính là đến giờ phút hiện tại, cả hai người đều ôm bụng nằm úp sấp trên bàn

Mắt to trừng mắt nhỏ, từ trên mặt đối phương đọc được ba chữ

Tối no quá!

“Cảm ơn sự tiếp đãi của chị nhé, sau này tôi sẽ mời chị ăn cơm đền bù tổn thất, bây giờ tôi về trước đây.” Nhan Như Ngọc thở ra một hơi, cậu chậm rãi từ bàn đứng lên, nhìn0thoáng qua những cái đĩa cái bát trống rỗng trên bàn và hỏi: “Chị có cần tôi giúp rửa bát không?”

“Không cần đâu..


cậu đi đi, mấy cái này cứ giao cho tôi, tôi nghỉ ngơi một lát rồi rửa.” Bạch Nhược Y gác cằm trên bàn, trùng đôi mắt màu hổ phách với Nhan Như Ngọc: “Vậy tôi không tiễn cậu nữa, cậu tự về nhé, dù sao nhà cậu cũng gần đây.”

“Được.” Nhan Như Ngọc dùng một tay đỡ sau lưng, hình như bụng quá nặng nên cậu chỉ có thể dùng tay đỡ để đi ra ngoài.

Tư thế ấy khiến Bạch Nhược Y cảm thấy thật buồn cười, nhưng cô lại không dám cười, sợ mình cười rộ lên thì sẽ đau bụng

Nhan Như Ngọc thay xong giày bèn đi thẳng về nhà

Trong5nháy mắt khi mở cửa ra, sắc mặt cậu lập tức trầm xuống

Đuôi lông mày quyến rũ kia cũng bị thay thế bằng sự lạnh lùng, khóe miệng cũng bắt đầu nhếch lên đầy nghiêm nghị.

Cả người lập tức thay đổi biến thành dáng vẻ khác, cậu dùng một tay cởi cà vạt ra ném lên ghế sofa, sau đó bước về phía phòng đọc sách.

Trên bức tường phía Bắc trong phòng đọc sách có một màn hình rất lớn.

Phía Đông gian phòng có một cái cửa sổ, nhưng đã bị bức màn che khuất, ánh sáng không thể chiếu vào dù chỉ một chút.

Trong phòng không còn gì khác, chỉ có thêm một cái ghế đối diện với phía màn hình lớn trên bức tường ở phía Bắc

Trên màn hình chính là gương mặt4thiếu kiên nhẫn của Thẩm Đình Vũ, có điều sau khi cậu ta nhìn thấy Nhan Như Ngọc đi vào thì lập tức thay đổi: “Anh Nhan, anh về rồi sao?”

“Ừm, sao vậy? Anh nói công ty các anh sẽ chuẩn bị cho tôi một số tiền lớn, giờ đã chuẩn bị xong chưa?” Nhan Như Ngọc ngồi trên ghế, hai chân bắt chéo như một đứa trẻ

Thế nhưng gương mặt cậu lại lộ ra vẻ trầm tĩnh cùng khí chất mạnh mẽ, khiến Thẩm Đình Vũ luôn không thể phát hiện ra được rốt cuộc cậu đã bao nhiêu tuổi rồi

Cũng không biết cậu vốn đã là người hơn 30 tuổi, chỉ có điều dáng vẻ bên ngoài trông nhỏ nhắn, nên hành động cũng trông như người còn nhỏ tuổi.

Hoặc cũng có thể9vốn dĩ cậu nhỏ tuổi, chỉ có điều hành vi và suy nghĩ quá trưởng thành mà thôi

“Cũng không chênh lệch lắm, vì vậy tôi nghĩ chúng ta nên gặp mặt một lần để bàn về chuyện hợp tác, dù sao chuyện quan trọng như vậy, chúng ta chỉ thảo luận qua video call, cũng không thuận tiện lắm đúng không?” Thẩm Đình Vũ đang ngồi trong phòng làm việc, sau lưng cậu ta là ánh sáng chiếu vào từ cửa sổ


Ánh sáng kia vừa vặn chiếu vào camera điện thoại, chiếu sáng căn phòng của Nhan Như Ngọc

“Tất nhiên, nhưng anh phải bảo đảm rằng đã chuẩn bị ổn thỏa tiền bạc xong hết, lần hợp tác tiếp theo, công ty các người sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì nữa.” Nhan Như Ngọc nói ra hai điều kiện quan trọng như vậy, vì cậu thật sự không thích xảy ra hai việc đó sau khi đã hợp tác.

Quá phiền phức, cậu không thích

“Ừm, anh yên tâm.” Thẩm Đình Vũ đã tính trước, dù sao hiện tại cũng còn thư ủy quyền của Thẩm Thanh Du, Hội đồng quản trị của công ty cũng đã đồng ý lần hợp tác này.

Chỉ có một mình Thẩm Đình Thâm chậm chạp không đồng ý, vậy cũng không có tác dụng gì

Tập đoàn Thẩm thị đã không còn là thiên hạ của riêng Thẩm Đình Thâm nữa, mà Thẩm Đình Vũ rất nhanh sẽ có một chỗ đứng vững chắc rồi.

“Mặt khác.” Thẩm Đình Vũ nhíu mày, sắc mặt trở nên nghiêm trọng và cẩn thận: “Anh cũng phải chắc chắn chuyện anh đồng ý với tôi, chính là lần hợp tác này sẽ không xảy ra bất cứ sai sót gì, anh xác định sau khi hạng mục này của Thẩm thị chúng tôi liên kết với Internet, chỉ có đi lên mà không xuất hiện lỗ vốn chứ?”

Khóe miệng Nhan Như Ngọc lộ ra ý cười mỉa mai, cậu nhíu mày nhìn camera làm mặt quỷ: “Sao vậy? Anh sợ hợp tác với tôi sẽ khiến Thẩm thị của các người phá sản sao?”

“Anh nói bậy gì thế?” Sắc mặt Thẩm Đình Vũ lại ngày càng kém, tuy cậu ta biết rõ Nhan Như Ngọc tính tình kỳ quái, nhưng nghe đối phương nói như vậy vẫn khiến trong lòng cậu ta phát lạnh: “Có thể đừng đùa kiểu như vậy không hả! Với lại Thẩm thị chúng tôi cũng không phải đem hết sức lực cùng tài lực đều đổ lên lần hợp tác này, nên dù hợp tác giữa chúng ta thất bại đi nữa, gia nghiệp Thẩm thị chúng tôi lớn như vậy, sụp đổ là chuyện không thể nào!”

“Gia nghiệp lớn..

haha.” Nhan Như Ngọc nhếch miệng thành đường cong quỷ dị, sau đó không nói lời nào nữa mà tắt video đi


Thẩm Đình Vũ ở đầu kia ngơ ngẩn, thấy trên màn hình máy tính hiển thị cuộc gọi chấm dứt mới tức giận đập bàn một cái: “M* nó chứ, làm cái trò gì vậy! Ngay cả thời gian gặp mặt lần sau cũng chưa quyết định mà đã tắt máy rồi! Đúng là đổ thần kinh.”

Nếu không phải do công ty Nhan Như Ngọc lớn như vậy, Thẩm Đình Vũ nhất định sẽ nghĩ rằng Nhan Như Ngọc đang đùa giỡn với mình, và chắc chắn sẽ không hợp tác với loại người như cậu.

Hơn nữa mỗi lần muốn liên lạc với Nhan Như Ngọc đều rất khó khăn, cậu ta ngàn dặm xa xôi đi đến Tổng công ty chỗ Nhan Như Ngọc, vậy mà bọn họ lại nói Nhan Như Ngọc đã sớm chuyển đến sống ở thành phố H.

Nhưng muốn liên lạc với Nhan Như Ngọc qua điện thoại thì cậu lại hay đổi số, hôm nay gọi được, ngày mai có thể gọi không được nữa

Nhưng Thẩm Đình Vũ đã tìm Nhan Như Ngọc ở thành phố H lâu như vậy rồi, đều không phát hiện ra tung tích của cậu, mời thám tử tư tìm cũng không có cách nào.

Vì vậy mỗi lần bị Nhan Như Ngọc tắt máy bất ngờ, Thẩm Đình Vũ đều sẽ buồn bực thật lâu

Mà Nhan Như Ngọc bên này, lại đang ngồi ngay ngắn trên ghế, cả căn phòng chìm trong bóng tối

Cậu đang nhẹ giọng lẩm bẩm tên Bạch Nhược Y: “Bạch Nhược Y, thú vị, xem ra ở thành phố H này ngoại trừ Thẩm Đình Thâm thú vị ra, lại tìm được một người thú vị khác nữa, vậy có lẽ tôi phải ở thành phố H lâu hơn rồi.”

Cố lên, bạn chỉ còn cách mục tiêu thăng hạng với 5 phút đọc nữa thôi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui