Những công nhân đang kiểm chuyện kia nghe vậy liền yên lặng, Bạch Nhược Y cũng thoáng thả lỏng, cứ tưởng chuyện này đến đây là xong.
Ai dè trong đám người đột nhiên có một người không biết là ai cất tiếng la to: “Giờ là2lúc nào rồi, ngay cả bóng dáng của Bạch Kiến chúng ta còn không thấy, tự nhiên ở đâu nhảy ra một cô gái trẻ, tùy tiện nói mấy câu sẽ trả tiền cho chúng ta, chúng ta liền tin sao?” Người kia vừa dứt lời,5lý trí những người công nhân kia liền bị đả động, không khí ở hiện trường lại lần nữa mất khống chế.
“Đúng vậy, cô là cái thá gì, tại sao chúng tôi phải tin cô chứ?” “Lấy tiền ra đây rồi nói!” “Trả tiền mồ hôi6nước mắt cho chúng tôi! Trả tiền mồ hôi nước mắt cho chúng tôi!” Lời này vừa được hét lên, những công nhân khác giống như đã tìm ra được khẩu hiệu chung để biểu tình, thể là nhiều giọng nói từ nhiều địa phương khác5nhau hợp làm một, đồng thanh hồ câu nói này. Tiếng hô càng ngày càng đều, càng ngày càng lớn, như tiếng sấm bên tai Bạch Nhược Y.
Thấy đám đông công nhận đăng kích động lao đến, Bạch Nhược Y cắn môi, cầm loa hô to“ Mọi người đừng như vậy, có chuyện gì từ từ nói...” Thế nhưng dù cô có đang cầm loa đi nữa, tiếng hét đồng thanh của mọi người vẫn át cả tiếng cô.
Cô cảm thấy bất lực vô cùng, nhưng vẫn cố gắng vừa hô vừa dùng tay ra hiệu cho bọn họ bình tĩnh lại. Đương nhiên những người công nhân kia không hề nể mặt cô, họ hộ khẩu hiệu càng lớn, thậm chí có người còn lấy những vật dụng mang theo trên người như bật lửa, hộp thuốc lá để ném lên người Bạch Nhược Y. Trong mắt Bạch Nhược Y thoáng qua một tia bối rối, cô cũng không có kinh nghiệm gì trong việc xử lý tình huống này, thế nhưng cô biết cô không thể bỏ đi, cho dù thế nào đi nữa, cô cũng phải ở lại để ổn định mấy người này trước
dà.
Những công nhân kia không chỉ ném đồ lên người Bạch Nhược Y, mà thậm chí còn bắt đầu tụ tập lại gần cô, vây cô lại, lên án cô. Lý Lâm thấy vậy, nhìn thoáng qua gương mặt bình tĩnh của Thẩm Đình Thâm trong kính chiếu hậu, nhẹ giọng hỏi: “Cô Bạch có vẻ như... đang có chút nguy hiểm, tôi có cần ra giúp cô ấy không?” Thẩm Đình Thâm nhếch miệng: “Cái gì cũng không biết, ngu ngốc.”
Cũng không biết chữ “ngu ngốc” kia là nói Bạch Nhược Y hay Lý Lâm. Lý Lâm lúng túng cúi mặt im miệng, không dám lắm lời nữa.
“Báo cảnh sát đi, sau đó chúng ta rời khỏi đây.” Thẩm Đình Thâm lấy một điếu thuốc lá từ trên người ra ung dung châm lửa, sau đó hít sâu một hơi.
Sau khi Lý Lâm làm theo lời phân phó liền nổ máy xe rời khỏi nơi này.
Bạch Nhược Y bị bọn họ bao vây xung quanh, đứng la to đến khàn cả giọng: “Mọi người bình tĩnh một chút! Nghe tôi nói trước đã!” Thế nhưng lúc này, trong đầu các công nhân đều chỉ đang nghĩ đến tiền công của mình, nên chỉ muốn tìm chỗ xả cho hả giận. Họ nhìn dáng vẻ yếu đuối của Bạch Nhược Y, trong mắt ngày càng hiện lên vẻ tức giận: “Mau trả tôi tiền công!”
Bạch Nhược Y hơi tuyệt vọng ngồi xổm xuống, loa phóng thanh cầm trong tay cũng không biết rơi trên mặt đất từ lúc nào, cô thật không biết nên làm sao mới đúng. Có vài công nhân giơ tay muốn đánh Bạch Nhược Y, nhưng chỉ mới giơ tay lên đã bị cảnh sát ngăn lại: “Các người đang làm gì vậy hả? Mau buông ra! Không được gây chuyện!”
Mấy công nhân nhìn thấy cảnh sát đến mới hậm hực tản ra: “Chúng tôi không có gây sự, là do bọn họ không trả lương cho chúng tôi, chúng tôi. Chúng tôi cũng không còn cách nào khác.” “Được rồi, được rồi. Chuyện của Bạch thị bây giờ ai mà không rõ, nhưng các người cũng không thể náo động đến mức này được.” Vị cảnh sát dẫn đầu trông khá già dặn kinh nghiệm nói. Sau khi không kiên nhẫn nói xong thì ông ta liền đuổi các công nhân rời khỏi đó.
Sau khi Bạch Nhược Y cảm ơn cảnh sát xong thì nhanh chóng lên lầu, bước vào phòng chủ tịch.
Vừa đi vào cửa, cô đã nhìn thấy Bạch Kiến với bộ dạng mệt mỏi đang cầm lấy điều khiển từ xa tùy ý đổi kênh. Trong tin tức, Bạch Nhược Y bị biển người bao vây ở giữa, thậm chí còn có người cầm đồ ném vào người cô. Bạch Kiến bỏ điều khiển từ xa xuống, vỗ vai Bạch Nhược Y hỏi: “Nhược Y, con không sao chứ?” Bạch Nhược Y nhìn tin tức trên tivi, video này là do người ta dùng điện thoại di động quay lại, hình ảnh cô được quay ở góc độ này càng lộ rõ sự yếu đuối. Bạch Nhược Y nhìn Bạch Kiển cười gượng: “Ba, con không sao đâu.”
Sau đó cô cầm lấy điều khiển từ xa đổi qua kênh khác, cô không muốn nhìn thấy bộ dạng kia của mình.
Ai dè vừa bấm qua kênh khác xong, Bạch Kiến đã giật lấy điều khiển từ tay Bạch Nhược Y, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm màn hình tivi.
Phía trên màn hình là hình ảnh minh tinh nổi tiếng Hạ Tiêu Tiêu cùng với Tổng giám đốc của tập đoàn Thẩm thị nổi tiếng - Thẩm Đình Thâm - cũng chính là con rể của ông ta. Hình ảnh hai người họ đang cùng nhau đi ăn tối khiến Bạch Kiến tức giận đến độ đứng thẳng người lên.
Lúc đầu ông vốn cho rằng gả con gái mình cho Thẩm Đình Thâm thì tập đoàn Bạch thị có thể giảm bớt khủng hoảng. Nhưng đã lâu như vậy mà Thẩm Đình Thâm vẫn không giúp đỡ việc gì, trong khi Bạch Nhược Y lại khẳng định rằng Thẩm Đình Thâm đang nghĩ cách giúp tập đoàn Bạch thị, chỉ là do thời gian chưa tới. Giờ xem ra không phải vậy rồi, chắc chắn là Thẩm Đình Thâm vốn chưa hề có ý định giúp tập đoàn Bạch thị. “Mày nói xem! Đây là cái gì? Tên kia coi mày là gì hả? Coi Bạch gia chúng ta là cái gì?” Bạch Kiến gào thét, trên trán nổi rõ từng đường gân xanh.
Bạch Nhược Y thật sự rất mệt mỏi, cơ thể cô lúc này chỉ như một đống bùn nhão tựa vào ghế sô pha. Cô chưa từng dám nghĩ đến việc Thẩm Đình Thâm sẽ thích cô, cô chỉ mong anh có thể nể tình nghĩa vợ chồng giữa hai người mà giúp cô một chút. Nhưng anh lại giống như không hề để tâm đến cô, hai tháng này có chỉ giống như một thằng hề biểu diễn trước mặt anh mà thôi. Một chút áy náy dâng lên trong lòng Bạch Nhược Y, bởi vì Bạch gia đều cho rằng cô là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của bọn họ, nhưng giờ cọng cỏ là cô cũng không còn tác dụng. Vì vậy cô rất hiểu cảm giác tức giận của Bạch Kiến lúc này, Bạch Nhược Y nhắm mắt lại, cằm khẽ run: “Ba, thật xin lỗi, con cũng không biết đến cuối cùng anh ta coi con là gì nữa!”
“Mày nói gì hả? Mày kết hôn với nó đã hai tháng nay, vậy mà giờ mày nói với tạo những lời này sao? Vậy trong hai tháng này rốt cuộc mày đã làm cái gì vậy hả?” Bạch Kiến tức giận trừng mắt nhìn Bạch Nhược Y.
Trong đôi mắt cô phản chiếu hình ảnh suy sụp của Bạch Kiển. Bạch Nhược Y chua xót trong lòng, cơ thể run rẩy: “Con cũng đã làm theo đủ loại biện pháp, con rất cố gắng, cũng đã tận lực. Thẩm Đình Thâm kia cũng không phải người tốt gì, anh ta thật ra chưa từng có ý định giúp chúng ta!”
Bạch Kiến nhìn thấy bộ dạng chán nản của Bạch Nhược Y thì lại càng tức giận. Hóa ra tên kia chưa từng có ý định giúp Bạch gia, vậy vì sao anh ta còn muốn kết hôn với con gái mình? Để đùa giỡn con bé sao?
Bạch Kiển cảm thấy cơ thể quặn đau, miệng nói gì đó nghe không rõ. Tiếp theo cơ thể ông đột nhiên tê liệt, tay chân vô lực, gần như ngã lăn trên ghế sô pha.
Bạch Nhược Y thấy tình trạng Bạch Kiến không ổn, vội đỡ lấy ông kêu lên: “Ba, ba sao vậy? Ba!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...