Thịnh Thế Hôn Nhân



Đôi mắt Thanh Chấp hơi nheo lại, khóe miệng anh ta nở nụ cười. Anh ta vươn tay xoa đầu Bạch Nhược Y: “Đồ ngốc.”

Chỉ nói đúng một câu “Đồ ngốc” như vậy, Thanh Chấp đã cười nhẹ cho qua chủ đề này, hỏi ngược lại Bạch Nhược Y: “Còn em thì sao? Gần đây sống thế nào? Có tính toán gì không?”

“Em sao?” Bạch Nhược Y đột nhiên bị hỏi lại nên ngây ra. Thanh Chấp gật đầu: “Ừm, đã lâu rồi không gặp được em, em nói anh nghe xem em đang làm gì rồi?”


Bạch Nhược Y cúi đầu mỉm cười, ánh mắt có hơi mê man: “Em từng nói sẽ trở lại thành phố H, trở lại nơi đã từng là Bạch thị, hy vọng có thể giúp đỡ Cố Thần Trạch gây dựng lại công ty...”

“Thế nhưng nếu2công ty phát triển rồi thì thế nào? Bạch thị với em cũng đâu có bất cứ quan hệ nào đâu?” Thanh Chấp hỏi thẳng. Bạch Nhược Y mở to hai mắt, cô cũng không hiểu tại sao mình lại quay về thành phố H một lần nữa. Bây giờ nghĩ lại nguyên nhân có muốn ở lại thành phố H, có lẽ là vì Thẩm Đình Thâm. Nhưng đã gần nửa tháng rồi mà vẫn chưa gặp được anh, cô cũng không biết gần đây anh sống thể nào, ăn có no không? Có nơi nào để ngủ không?

Thanh Chấp nhận ra sự phân tâm trong mắt Bạch Nhược Y, ánh mắt kia rõ ràng là đang nhớ đến người khác: “Sao vậy? Em đang nghĩ gì thế?”

“A” Bạch Nhược Y kinh ngạc lấy lại tinh thần, cười xấu hổ: “Không8có gì, chỉ là đột nhiên nhớ tới một người ở thành phố H mà thôi.” “Người em thích à?” Thanh Chấp nói trắng ra.

Bạch Nhược Y mỉm cười, nụ cười hơi thẹn thùng. Cô cũng không muốn che giấu điều gì với Thanh Chấp, nên nói thẳng với anh ta: “Ừm, nhưng mà hiện tại anh ấy phải đi làm chút việc, bây giờ em không biết anh ấy sống thể nào nữa.”

Cô không ngẩng đầu nhìn Thanh Chấp, nên không nhìn thấy sự thất vọng lướt qua trong mắt anh ta. Giọng nói của Thanh Chấp vẫn bình thản, không nghe ra chỗ nào lạ lùng: “Cũng không liên lạc được với anh ta sao?”


“Có lẽ anh ấy đang trốn em.” Bạch Nhược Y nhún vai, cầm chiếc đũa trong tay cắn nhẹ: “Em thật sự không hiểu anh ấy9đang nghĩ gì nữa, chỉ là đã lâu rồi không gặp anh ấy, nên có hơi nhớ.” “Anh có thể biết anh ta là ai không?” Thanh Chấp buồng đũa trong tay xuống, cầm khăn giấy lên lau miệng. Vốn dĩ khi nãy mới ngủ dậy Thanh Chấp còn cảm thấy đói bụng muốn chết, thế nên mới cố ý làm nhiều đồ ăn hơn, không ngờ chỉ mới nói chuyện với Bạch Nhược Y vài câu, anh ta đã lập tức không muốn ăn thêm gì nữa. “Thẩm Đình Thâm.” Bạch Nhược Y cũng lau miệng, thức ăn trên bàn còn chưa được dùng hết một phần ba, nhưng có thật sự không thấy quá đói.

Không khí trong phòng thoáng cái đã trở nên ngưng đọng, sắc mặt Thanh Chấp càng ngày càng khó coi.

Bạch Nhược Y biết rõ Thanh Chấp2đang trách cô tại sao lại ở cùng chồng trước. “Thanh Chấp, lúc trước em và Thẩm Đình Thâm chưa hiểu nhau, khi đó em mới nói với anh là anh ấy có nhiều chỗ không tốt, nhưng sau này tiếp xúc rồi, em mới phát hiện thật ra anh ấy cũng rất tốt.” Bạch Nhược Y cười, xem Thanh Chấp như anh ruột, cho nên khi đối mặt với anh ta, cô có cảm giác sợ hãi bẩm sinh. “Thật không, anh ta tốt như vậy ư, nếu vậy sao lại khiến em phải lo lắng cho anh ta chứ? Ngay cả tin tức cũng không cho em biết?” Thanh Chấp lạnh lùng nói với Bạch Nhược Y, trong lòng vừa vội vừa tức. Thẩm Đình Thâm là kiểu người gì? Chỉ cần là dân sống ở thành phố H, để2ý tin tức một chút là biết, ai nấy đều nghe nói đến con người đó. Trước mặt thì báo chí khen anh tuổi trẻ tài cao, thành danh khi còn trẻ.

Sau lưng thì đưa tin nhiều hơn nữa, nào là nhiều năm gây bao chuyện xấu, thủ đoạn buôn bán quả quyết, dứt khoát, nói một cách không hay lắm chính là ra tay tàn độc. “Không phải đâu, ắt hẳn anh ấy có lý do nên mới làm như vậy.” Bạch Nhược Y nhớ đến lời Thẩm Thanh Du nói với mình, trong lòng lại thấy khó chịu. Thanh Chấp đứng lên, dáng người cao lớn đứng trước mặt Bạch Nhược Y tạo ra một cái bóng thật dài. Bạch Nhược Y nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Thanh Chấp.


Thanh Chấp kéo ghế đi về phía Bạch Nhược Y, cái ghế ma sát với mặt đất tạo ra tiếng kêu: “Két... két... chói tai, cuối cùng anh ta để chiếc ghế ngay bên cạnh cô.

Hai người ngồi cùng một hàng, Thanh Chấp giơ tay kéo vai cô, buộc cô nhìn thẳng vào mắt anh ta. Gương mặt Thanh Chấp đầy nghiêm túc, anh ta cất lời thấm thía: “Bạch Nhược Y, em nhìn anh đi, em là một cô bé rất ưu tú, em có thể có cuộc sống tốt đẹp hơn nữa. Bạch thị đã sụp đổ rồi, em cũng đừng cứ không buông được. Còn Thẩm Đình Thâm, anh ta không xứng với em.” Bổ Thanh Chấp cũng từng là nhân vật có tiếng ở thành phố H, vì vậy nên mới để lại cho Thanh Chấp một số tiền lớn, cả đời anh ta xài cũng không hết. Nếu anh ta đồng ý thì có thể kế thừa vị trí mà bố để lại, tiếp tục kinh doanh công ty. Nhưng anh ta lại kiên quyết bán cả công ty và toàn bộ sản nghiệp kinh doanh, sau đó cầm một số tiền lớn đi khắp nơi uống rượu. Bởi vì anh ta hận thương nhân, bố anh ta cả ngày đều bận chuyện công ty mà bỏ mặc anh ta, cuối cùng cũng do công ty mà xảy ra chuyện.

Trong mắt anh ta, tất cả thương nhân đều đặt lợi ích lên hàng đầu, đi theo bọn họ sẽ không thể sống tốt. Nếu Bạch Nhược Y nói với Thanh Chấp rằng người có thích chỉ là một người bình thường mà thôi, anh ta tuyệt đối sẽ không quản nhiều, nhưng hết lần này đến lần khác người nọ lại là Thẩm Đình Thâm, hơn nữa trước kia hai người còn từng ly hôn. “Thanh Chấp, chuyện tình cảm khó nói trước lắm, bây giờ anh nói với em những lời này cũng vô dụng thôi. Em rất rõ, người em thích hiện tại là Thẩm Đình Thâm.” Bạch Nhược Y chân thành tha thiết nói với Thanh Chấp, kể từ khi trở về từ đảo nhỏ, cô đã hiểu hết suy nghĩ trong lòng mình. Lông mày Thanh Chấp càng nhíu chặt hơn, lúc Bạch Nhược Y gọi điện cho anh ta khoảng một năm trước, cô còn nhắc tới Thẩm Đình Thâm bằng giọng điệu chán ghét tột bậc. Vậy mà chỉ sau một năm không liên lạc, cô lại có thể chung tình với Thẩm Đình Thâm ư? “Thật sao? Em chắc chắn muốn cùng anh ta ở chung, đó là cuộc sống mà em muốn sao?” Thanh Chấp nhíu chặt mày, ánh mắt anh ta lóe lên tia sáng nhạt, rơi trên gương mặt Bạch Nhược Y. “Ừm.” Cô không hề nghĩ ngợi đã gật đầu đáp lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui