Thịnh Thế Hôn Nhân

Đấy đã là người thứ tám, Bạch Nhược Y có vẻ hơi mệt rồi.

Mấy người được hỏi lúc trước đều không biết gì, thật chẳng hiểu bọn họ làm cái gì trong công2trình này. Quần áo của người thứ tám thoạt nhìn là đồ của nhãn hiệu nổi tiếng và đắt giá, lại còn có nhãn hiệu giống với đồ của Cố Thần Trạch nữa.5Hắn ta chẳng qua chỉ là tổng quản lý công trình mà quần áo đã xa xỉ như vậy sao? Ánh mắt Bạch Nhược Y quan sát hắn ta một vòng, “Công trình6Chấn Thiên là do anh phụ trách?” Người nọ cũng nhìn Bạch Nhược Y từ trên xuống dưới, không hề kiêng kỵ cô giống mấy nhân viên kia. Dường như hắn ta hoàn5toàn không đặt cô vào trong mắt, chỉ thờ ơ gật đầu, “Là tôi.” “Công trình xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, có công nhân thương vong nên công ty phải chi3một số tiền để bồi thường, khoản chi phí đó là do anh quản lý đúng chứ?” Bạch Nhược Y không thích tên Lý Thành Chấn này lắm, ánh

mắt của hắn ta quá ngang ngược. Nghe thấy chuyện này, Lý Thành Chấn không dao động chút nào, vẫn bày ra dáng vẻ không đặt Bạch Nhược Y vào mắt như cũ, “Đúng vậy, nhưng mà lúc công trình Chấn Thiển được tiến hành thì Phó Tổng giám đốc còn chưa nhận chức, bây giờ cô muốn can thiệp vào chuyện này có phải là quá phận rồi hay không?”

Bạch Nhược Y nhíu mày, gương mặt nghiêm túc, “Hiện tại có người nói khoản bồi thường đó chậm trễ chưa được đưa xuống nên tìm đến tôi, chẳng lẽ tôi không thể kiểm tra một chút sao?” “Không có, cô muốn kiểm tra thì cứ làm đi, dù sao sau khi công ty đưa khoản tiền kia cho tôi thì tôi đã chuyển thẳng vào tài khoản của thân nhân người ta rồi, cô có thể tới ngân hàng điều tra chi tiết.” Lý Thành Chấn nhún nhún vai, vẻ mặt thản nhiên.

“Nhất định tôi sẽ điều tra!” Bạch Nhược Y mạnh mẽ nói.


Cho đến khi Lý Thành Chấn đi ra ngoài, Bạch Nhược Y vẫn cảm thấy bực bội trong lòng, nỗi bực tức không thể nuốt xuống được. Lý Thành Chấn ra khỏi phòng làm việc của Bạch Nhược Y rồi lái ô tô đi tới văn phòng của mình. Vừa lái xe hắn ta vừa mở điện thoại có tai nghe bluetooth lên.

“A Triều, hôm nay có người tới tổng công ty chúng ta gây chuyện sao?”

“Hả, không thể nào, cũng đã qua lâu như vậy rồi mà, ông chú kia còn chưa hết hy vọng à?” Người bên kia điện thoại rất kinh ngạc, “Sao thể, có muốn tôi tìm thêm người đánh bọn họ lần nữa hay không, đánh tới khi nào họ sợ mới thôi nhé?”

Lý Thành Chấn thở một hơi thật dài, “Bây giờ có đi uy hiếp bọn họ cũng vô ích, con điểm Phó Tổng giám đốc đang điều tra chuyện này, cậu đi cảnh cáo ả ta, đừng để ả xen vào việc người khác nữa, khi cần thiết thì dùng chút thủ đoạn đặc biệt.” “Được, tôi biết rồi.” “Làm cẩn thận một chút, đừng để lộ ra thứ gì.” Giữa hàng lông mày của Lý Thành Chấn hiện lên vẻ phiền não.

Sau khi Bạch Nhược Y hỏi những người liên quan xong thì trao đổi vài thông tin với Cố Thần Trạch. “Chẳng có gì bất thường, lời bọn họ nói không khác nhau lắm, một mực chắc chắn người phụ trách công trình đã chuyển khoản tiền kia vào thẻ của người thân nạn nhân.” Cố Thần Trạch ngáp một cái, một ngày tra hỏi thật là mệt mỏi.


Bạch Nhược Y lại có vẻ hăng hái bừng bừng, đôi mắt trong vắt nhìn chăm chú: “Mấy người em hỏi cũng đều nói như vậy, nhưng có một người rất lợi hại, còn bảo em quản rộng nữa.” “Người nào thế?” Cố Thần Trạch hỏi ngược lại.

Bạch Nhược Y nhớ tới bộ dạng của Lý Thành Chấn khi đó thì vẫn còn giận vô cùng. Cô lắc lắc đầu, “Quên đi, trước mắt không nói tới hắn ta nữa, em muốn đi kiểm tra tất cả tài liệu của công trình Chấn Thiên thử xem.” Cô nói xong rồi đi về phía phòng tư liệu. Cố Thần Trạch “a” một tiếng, kéo âm cuối ra thật dài, “Chị hai à, bây giờ cũng đã nửa đêm rồi, em còn muốn đi kiểm tra tài liệu sao?”

“Thời gian cấp bách mà, chỉ có ba ngày. Ban ngày em đồng ý với chú kia như thế nào, anh quên rồi sao?” Bạch Nhược Y bước nhanh về phía trước. “Được rồi, vậy anh đi với em.” Cố Thần Trạch không thể làm gì khác hơn là theo phía sau. Bạch Nhược Y nhẹ nhàng nở nụ cười, biết anh ta đã mệt muốn chết. Là do mình muốn điều tra nên cô không muốn quá làm phiền Cố Thần Trạch, “Tự em kiểm tra là được, anh trở về ngủ đi. Ngày mai công ty còn phải mở cuộc họp sớm, anh không về ngủ một giấc thật ngon thì sao được chứ?” Cố Thần Trạch nghển cổ lên, mới vừa định nói “không” thì điện thoại di động lại đổ chuông nên anh ta nhận cuộc gọi. “Đã trễ thế này mà sao con vẫn chưa về? Không dễ gì ông nội con mới trở về thăm mà đợi cả ngày cũng chẳng đợi con được, còn không mau cút về đây cho ba!” Cố Thần Trạch bất đắc dĩ trả lời: “Ba, con ở công ty có...” “Cũng hơn nửa đêm rồi thì còn có chuyện gì chứ? Con muốn để ông nội con chờ tới sáng sao?” Đầu bên kia truyền đến tiếng trách mắng dữ dội.

Cố Thần Trạch không mở loa to mà Bạch Nhược Y cũng có thể nghe được giọng nói. Cố Thần Trạch xấu hổ nở nụ cười: “Anh... Anh vẫn nên trở về thôi, ba anh nổi giận lên rất đáng sợ.” “Vâng, anh về đi.” Bạch Nhược Y cười nói. Một mình Bạch Nhược Y ngồi trong phòng tư liệu xem hết tất cả tài liệu có liên quan đến công trình Chấn Thiên.


Khi ra khỏi công ty thì cô cảm thấy ý thức của mình mơ mơ màng màng. Ấn hiện trong đầu cô toàn là tên người công nhân gặp tai nạn, còn có khoản tiền bồi thường với danh sách mấy tài khoản. Lúc Bạch Nhược Y về tới cửa phòng mình thuê thì đã không mở mắt ra được nữa. Cô mò mẫm cắm thẻ khóa vào cửa, nghe được tinh” một tiếng, khi cửa mở ra liền tính đi vào trong. Nhưng chân cô giống như đá phải thứ gì đó, Bạch Nhược Y căng mí mắt lên cúi đầu nhìn. Là một chiếc hộp chuyển phát nhanh.

Mấy ngày qua cô luôn ở bệnh viện, không mua thứ gì ở trên web cả mà. Bạch Nhược Y mang theo nghi vấn ngồi xổm xuống, chỉ mấy động tác đã mở được gói hàng kia.

Vừa mở ra nhìn thì Bạch Nhược Y đã bị dọa sợ đến mức thét to một tiếng “a”, cô ném cái hộp đi rồi ngã ngồi trước cửa nhà mình.

Cũng may là đêm khuya, hàng xóm đã ngủ nên mới không bị tiếng kêu của Bạch Nhược Y làm tỉnh lại. Hai tay Bạch Nhược Y ôm thật chặt túi của mình đè lên ngực, đôi mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm vào cái hộp kia. Bên tại cô đều là âm thanh thình thịch của trái tim đang đập dữ dội, giống như nếu cô không dùng túi đè lên ngực thì trái tim sẽ nhảy ra vậy.

Bạch Nhược Y ngồi trên mặt đất chừng ba phút thì mới sắp xếp lại tâm tình của mình được. Cô từ từ đứng lên, hít một hơi thật sâu, vươn dài cổ cẩn thận xem xét trong hộp.

Bên trong chứa một cánh tay bị chặt, ở phía trên còn dính máu đỏ tươi, tanh mùi máu vô cùng. Nhưng mà nhìn kỹ mấy lần thì cô phát hiện cánh tay bị đứt kia là tay giả, hình như còn có một bức thư bị đè ở dưới.


Bạch Nhược Y can đảm lấy thư ra, nhanh chóng ném gói hàng chuyển phát nhanh vào thùng rác bên cạnh.

Vào trong nhà cô lập tức uống vài ngụm nước lạnh mới bình tĩnh lại được, sau đó mở bức thư.

Đó là thư cảnh cáo, ở trên đó đại khái viết bảo cô đừng xen vào việc của người khác nữa.

Bạch Nhược Y lập tức chắc chắn nội dung thư đang nhắc đến chuyện tiền bồi thường, cô ném thư qua một bên, định đi ngủ.

Nhưng ở trên giường cô làm sao cũng không ngủ được, trong đầu đều là hình ảnh cánh tay giả ở trong chiếc hộp chuyển phát nhanh. Cho tới ngày hôm sau Bạch Nhược Y mang theo đôi mắt thâm đen đi làm, Cố Thần Trạch liếc mắt một cái liền nhìn ra. Anh đau lòng hỏi, “Không phải hôm qua em không ngủ nguyên đêm đó chứ?” Bạch Nhược Y liếc anh ta một cái, rõ ràng như vậy mà còn phải hỏi à? “Anh mau đi họp đi, em xem chuyện tiền bồi thường tiếp đây.” “À, đến lúc đi họp rồi.” Cố Thần Trạch vỗ đầu một cái, “Em cũng phải chú ý nghỉ ngơi đó.” Sau khi Cố Thần Trạch họp xong thì việc đầu tiên là chạy tới văn phòng của Bạch Nhược Y.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui