Cố Thần Trạch đứng dậy đi lấy một đôi đũa sạch, thay đổi đũa trong tay của Chu Dụ: “Anh nói là tóc anh bẩn, làm bẩn đũa của em. Được rồi, anh không hỏi Bạch Nhược Y nữa, hai người mau ăn đi.”
Chu Du nhếch khóe miệng, mang gương mặt vô cùng ngọt ngào mà ăn cơm. Bạch Nhược Y cũng không hề chú ý tới những hành động của họ, cô cúi đầu xuống2ăn cơm. Cùng lúc đó, cách họ hơn 14000 km, ở nước Mỹ, giờ vẫn là buổi sáng. Một cô y tá mặc đồng phục màu hồng nhạt, đẩy của một gian phòng liếc mắt nhìn Bạch Kiến đang đứng ở bên cạnh cửa sổ. Ông đã mặc xong quần áo, nghe thấy tiếng động, quay đầu lại thấy đó là cô y tá, nở nụ cười: “Hôm nay cô tới làm sao?” Cô y tá8này là người Trung Quốc, là người mà Bạch Nhược Y mời tới để chăm sóc cho Bạch Kiển. Cô y tá còn đang học đại học, bình thường khi nghỉ học hoặc nghỉ lễ mới tới chăm sóc Bạch Kiến, cười lên lộ rõ hai má lúm đồng tiền: “Vâng, mấy ngày hôm nay không có tiết, nên cháu đến chăm sóc bác.”
“Đứa ngốc này, tôi không có bệnh gì nặng, nghỉ học thì cứ6đi chơi với bạn bè đi, tiện thể tìm bạn trai.” Bạch Kiến nhìn khuôn mặt rất giống gương mặt trước kia của Bạch Nhược Y, rất tươi sáng và linh hoạt. A Ly bước tới kéo rèm cửa lại cho Bạch Kiển, cười híp mắt nói: “Chị Nhược Y đã đưa cháu nhiều tiền như vậy, cháu phải chăm sóc tốt cho bác! Bác đã ăn sáng chưa?” “Ăn rồi! Vừa nãy bác sĩ đã3cho ăn sáng rồi, còn nói với bác có người đến thăm bác, bảo bác chuẩn bị một chút.” Bạch Kiến được A Ly dìu xuống, ngồi xuống sofa. Thực ra bây giờ cơ thể Bạch Kiến đã không còn gì đáng ngại, A Ly vẫn nhất định phải dìu ông, Bạch Kiển cũng đành dựa vào cô. “Nếu chị Nhược Y muốn tới thăm bác, chắc chắn là tới trực tiếp, sẽ không nói trước5với bác sĩ đâu.” A Ly kinh ngạc hỏi thăm: “Vậy thì là ai? Bạn của bác sao?”
Bạch Kiến cười, trong lòng hừ lạnh.
Lúc trước đóng cửa Bạch thị, ông đã hiểu mình không hề có bạn bè, bây giờ ông không có tiền cũng không có thể lực, làm gì có bạn kia chú: “Không biết nữa, bác sĩ cũng không nói gì, tiếng Anh của bác cũng không tốt, không thể hỏi nhiều.” Bạch Kiển vừa nói vừa nhìn đồng hồ sau đó nói: “Chắc giờ này, người đó cũng sắp tới rồi.”
Vừa dứt lời, cửa phòng đã được nhẹ nhàng đẩy ra. Đập vào mắt ông là một bộ vest và đôi giày tây, trên tay anh ta cầm một đống thuốc bổ, gương mặt tuấn tú, nhưng nụ cười vẫn lạnh lùng: “Chú, chú khỏe hơn chút nào không?” Bạch Kiến sửng sốt, ông không hề biết người này.
Bạch Kiển khẽ nhíu mày, ánh mắt màu hổ phách của anh ta rất giống với Bạch Nhược Y: “Ngại quá, cậu thanh niên, có phải là cậu nhầm người rồi không?”
Cậu thanh niên đưa thuốc bổ cho A Ly, động tác vô cùng tự nhiên: “Phiền cô cất hộ.”
A Ly ngơ ngác nhìn người đàn ông đó, gương mặt kia thực sự là ưa nhìn: “Ồ...)...”
Người thanh niên không ngồi xuống bởi vì Bạch Kiến chưa mời anh ta ngồi, anh ta cười nhìn Bạch Kiến: “Ngại quá, lần đầu gặp chú, cháu hơi lo lắng nên quên giới thiệu bản thân.”
Bạch Kiến vẫn cảnh giác nhìn người đàn ông trước mặt, luôn có cảm giác tên này hơi dữ tợn, không hề có ý tốt. Dù anh ta cười rất thân thiện, nhưng Bạch Kiến vẫn cảm thấy nụ cười của anh ta không xuất phát từ đáy lòng. “Cháu là đàn anh khóa trên của Bạch Nhược Y, tên cháu là Sở Vũ Triết, chú cứ gọi cháu là A Triết.” Sở Vũ Triết hơi nhíu mày, đặc biệt là sau khi Bạch Kiến nghe thấy tên của mình, lo lắng tới mức hít một hơi thật sâu, ánh mắt đầy gian trá.
“Sở... Sở Vũ Triết.” Bạch Kiến có một sự e dè với cái tên này, ông chưa từng nhắc đến cái tên này với ai, những tưởng đến cuối đời cũng sẽ không phải nghe thấy nó nữa.
Nhìn thấy Bạch Kiến không bảo mình ngồi xuống, Sở Vũ Triết đành phải mở miệng hỏi: “Chú à, cháu có thể ngồi xuống trước đã không?” “À, cậu ngồi đi! Cậu ngồi đi!” Bạch Kiển cười một cách xấu hổ, gượng gạo. A Ly cũng ngồi xuống theo, muốn nghe xem họ nói gì: “Là chị Nhược Y bảo anh đến thăm bác sao?” Bạch Kiến vỗ vai A Ly, dáng vẻ có hơi nghiêm trọng: “A Ly, cháu ra ngoài chơi đi, bác và cậu ấy cần nói chuyện riêng.” A Ly cũng rất hiểu chuyện, dịu dàng gật đầu rồi đi ra ngoài. Sở Vũ Triết thấy Bạch Kiến cũng biết lần này mình tới đây làm gì, nói thẳng luôn: “Chắc hẳn chú biết cháu tới đây tìm chú là vì chuyện gì?”
Bạch Kiến cười, làm sao ông lại không biết, từ khi Bạch Nhược Y xuất hiện trước mặt ông, ông vẫn canh cánh chuyện này ở trong lòng: “Nhưng tôi muốn biết, sao cậu lại biết quan hệ của tôi và Bạch Nhược Y?” “Chuyện này cháu đã biết từ lâu rồi, nhưng người trong dòng họ cháu suýt nữa thì bị mẹ của Bạch Nhược Y lừa, họ cũng tưởng rằng Bạch Nhược Y ấy đã không còn trên thế giới này nữa rồi. Cho nên cũng không tìm Bạch Nhược Y để thực hiện lời hứa của dòng họ, nhưng cháu đã điều tra ra Bạch Nhược Y vẫn còn sống, hơn nữa còn đang ở thành phố H, sống trước mắt chúng ta nhiều năm như vậy.”
Bạch Kiến híp mắt lại, ánh mắt vô cùng hoàn mang: “Cậu tìm tôi định làm gì? Muốn bảo Nhược Y kết hôn với cậu sao? Chuyện này tôi không thể làm gì được, phải xem xem Bạch Nhược Y có đồng ý hay không?” Trước đây ông đã ép Bạch Nhược Y phải liên hôn với Thẩm Đình Thâm, khiến Bạch Nhược Y rơi vào tình cảnh như vậy. Ông không muốn lại làm lỡ hạnh phúc của con gái chỉ vì lời hứa của mình với người khác.
“Chú à, chú đừng lo lắng quá, cháu không có ý gì khác. Chẳng qua là thấy chú đã nuôi dưỡng Bạch Nhược Y hộ cho chúng cháu nhiều năm như vậy, cháu đến thăm chú thôi, sau này chưa biết chừng chúng ta là người một nhà, làm quen trước một chút cũng tốt mà.” Nụ cười của Sở Vũ Triết không hề thu lại, khiến cho người ta không thể nhìn thấu được.
“Cái gì mà nuôi dưỡng giúp gia đình các người, Nhược Y là con gái của tôi! Là con gái duy nhất của Bạch Kiến tôi!” Bạch Kiển không hề vui vẻ gì, chuyện mà Sở Vũ Triết nói không có ý gì khác nhưng nói ra thực sự khó nghe.
“Vâng, đương nhiên là con gái chú, nhưng sớm muộn gì cũng thành người nhà họ Sở mà thôi.” Sở Vũ Triết cúi đầu rót trà cho Bạch Kiển, từ từ nói: “Chú đừng quá kích động, uống nước trước đi đã.” “Nếu chỉ tới thăm tôi vậy cậu cũng thăm rồi, mời về cho.” Bạch Kiển mở lời tiên khách, ông không thích Sở Vũ Triết. Đồng thời ông cũng lo lắng cho Bạch Nhược Y, nhà họ Sở đã biết sự tồn tại của Bạch Nhược Y, nhất định họ sẽ tìm Bạch Nhược Y, để bắt con bé thực hiện lời hứa kia.
Những lời hứa đó không liên quan gì tới Bạch Nhược Y cả, lúc đó cô còn chưa sinh ra! Làm sao biết mình là ai, lại có thể có lời hứa đáng sợ như vậy? “Được, vậy cháu đi trước.” Sở Vũ Triết đứng dậy rời đi, bóng dáng vừa cao ráo vừa ngạo mạn. Ra tới cửa thấy A Ly ở cách đó không xa, khóe miệng anh ta cong lên, mang theo chút mê hoặc, hỏi A Ly vài câu rồi mới vui vẻ rời khỏi bệnh viện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...