Thịnh Thế Hôn Nhân



Bây giờ thì cô không biết phải làm sao.

Chiếc thìa trong tay lại để vào trong bát một lần nữa, tiếng thìa và bát sứ va vào nhau phát ra âm thanh trong trẻo. Canh gừng vàng nhạt giống như tâm trạng của Bạch Nhược Y vậy, gợn sóng và bối rối. Bạch Nhược, chép miệng, ánh mắt bất lực: “Vậy, anh nghỉ ngơi trước đi nhé.” Cô đứng thẳng dậy, phát hiện bàn tay của Thẩm Đình Thâm ở phía ngoài chăn, vì thế cô nắm lấy cổ tay anh, cho vào trong chăn. Khi tay cô chạm vào cổ tay anh, làn da lạnh lẽo giống như thể không có mạch đập vậy, lặng ngắt không có sức sống. Bạch Nhược Y càng thấy áy náy, nhìn chằm2chằm vào tay anh một lúc rất lâu. Đột nhiên cô nheo mắt lại, cô thấy trong lòng bàn tay của Thẩm Đình Thân hình như có vết thương.

Cô lật tay anh lại xem, bàn tay anh vừa to vừa dày, do thường xuyên cầm bút ký nên ngón giữa có vết chai nho nhỏ. Chỉ tay cũng giống như người bình thường, có một số nét không theo quy luật.

Bàn tay anh có một đường chỉ tay vô cùng sắc nét, trên chỉ tay có nhiều vết thương to nhỏ.

Miệng vết thương rạch một đường rõ nét, nhìn thấy cả vệt máu bên trong, rõ ràng là vết thương còn mới.


Nhưng anh bị thương lúc nào?

Bàn tay kia của Bạch Nhược Y cũng nắm lấy lòng bàn tay của8Thẩm Đình Thâm, đầu ngón tay màu hồng nhạt mang theo hơi lạnh.

“Buông ra.” Thẩm Đình Thâm nói với giọng lạnh lùng, nghe rất khó chịu: “Đừng đụng vào tôi.”

Nói xong anh co tay lại, hành động ấy khiến anh đau tới mức nhíu mày. “Lòng bàn tay của anh bị sao vậy?” Bạch Nhược Y thấy sau khi anh cho tay vào chăn thì nghiêng đầu nhìn. Thẩm Đình Thâm không hề mở mắt, môi mỏng nhẹ nhàng khép lại, lộ ra vẻ quật cường và lạnh lẽo.

Bạch Nhược Y biết Thẩm Đình Thâm sẽ không trả lời mình.

Đột nhiên cô nhớ tới sáng nay lúc đến bẫy kéo Thẩm Đình Thâm lên, Trần Duệ có nói một câu là bên cạnh có một thanh sắt cứa vào.

Hình ảnh6đêm qua lại một lần nữa tái hiện trong đầu Bạch Nhược Y, Thẩm Đình Thâm cứ muốn Bạch Nhược Y leo lên người mình, lần thứ hai lại đồng ý cho Bạch Nhược Y lên trước.

Chóp mũi của cô cay xè, trong lòng chợt nhói đau. Cô biết rồi, lần đầu Thẩm Đình Thâm lên, sau đó bị thanh sắt trên miệng bẫy cứa vào, cho nên mới lâu như vậy rồi mà không thể lên được. “Thẩm Đình Thâm, em xin lỗi.” Bạch Nhược Y vô cùng áy náy, nói xong thì tránh ra luôn.

Nếu anh không muốn nói chuyện cùng cô, vậy thì cô sẽ nghỉ ngơi trước đã.

Bạch Nhược Y vừa mới mở cửa phòng của Thẩm Đình Thâm thì chợt nghe thấy ngoài hành lang3có tiếng bước chân lộp cộp, như con mèo bị hoảng sợ vậy.

Cô bước ra thì đúng lúc cửa phòng Trần Duệ khép lại, mà Chu Dụ lại đang mở cửa phòng mình, tinh thần có vẻ hơi kích động. “Các người vừa mới nghe lén sao?” Bạch Nhược Y thản nhiên nhìn lướt qua Chu Du, giọng nói không hề có cảm xúc gì. Chu Dụ cười, xấu hổ vén tóc: “Thì... cũng xuất phát từ sự quan tâm của bạn bè...” Chu Du vừa nói vừa chú ý tới sắc mặt của Bạch Nhược Y, thấy cô không giận mình về việc nghe lén. Cô ta cười, nắm lấy tay Bạch Nhược Y: “Nhưng rốt cuộc tại sao cô và Thẩm Đình Thâm lại như vậy chứ?”


Bạch Nhược5Y cũng vô cùng khó chịu, nói với Thẩm Đình Thâm anh cũng không chịu nghe.

Chu Du đã hỏi thì cô cũng không muốn lừa dối họ, kéo Chu Dụ về phòng: “Đến phòng tôi nói chuyện.”

“Di.”

Hai người đến phòng của Bạch Nhược Y, ngồi lên giường. Bạch Nhược Y tiện tay lấy một chiếc gối chống khuỷu tay lên, hai tay chống cằm, có vẻ thất vọng: Đêm qua tôi rơi xuống bẫy, Thẩm Đình Thâm tới tìm tôi, cái bẫy đó cô cũng thấy đó, không cao lắm, vì thế Thẩm Đình Thâm bảo tôi cho anh ấy đứng lên người để leo lên trên, nhưng rất lâu sau không thấy anh ấy lên, tôi còn tưởng là anh ấy trêu mình, sau khi xuống anh ấy nói muốn làm đà cho tôi lên, tôi lại muốn trả thù anh ấy, nên mới về tắm xong rồi tới kéo anh ấy lên sau, kết quả là về rồi lại ngủ mất...”

“Thế mà cô cũng ngủ được sao, cô cũng gan to thật đấy.” Chu Dự trừng mắt nhìn Bạch Nhược Y một cách khó tin.

Bạch Nhược Y cầm chiếc gối trong tay đập vào đầu mình, buồn phiền mãi không nguôi: “Tôi cũng cảm thấy vậy, thế nào đi nữa cũng cảm thấy quá đáng. Nhưng lúc ấy tắm xong đã nửa đêm rồi, tôi buồn ngủ quá.”

Chu Du nắm lấy chiếc gối trong tay Bạch Nhược Y, nghĩ tới mình và Cố Thần Trạch cùng với Trần Duệ, lúc đó không phải cũng đã quên mất Bạch Nhược Y và Thẩm Đình Thâm sao, nên cô cũng có thể hiểu được cho Bạch Nhược Y: “Được rồi, cô cũng đừng tự trách mình, việc này cô cũng không phải cô ý. Hiện giờ quan trọng nhất chính là làm gì đó để Thẩm Đình Thâm tha thứ cho cô.”


“Đúng vậy, bây giờ anh ấy không muốn nói chuyện với tôi, canh gừng cố nấu anh ấy cũng không uống lấy một ngụm.” So với việc Thẩm Đình Thâm tha thứ cho mình, Bạch Nhược Y càng lo lắng cho cơ thể của Thẩm Đình Thâm hon.

Cũng không biết Chu Du và Trần Duệ có quá thân thiết không mà Bạch Nhược Y vừa nói ra câu đó, trong đầu cô ta đã nghĩ ra một biện pháp xấu xa. Chu Dụ cầm chiếc gối trong tay nhẹ nhàng vỗ vào đầu Bạch Nhược Y: “Cô ngốc quá, anh ta không uống thì cô phải ép chứ! Cho uống bằng miệng, bắt anh ta phải uống!”

Bạch Nhược Y:“...”

Bạch Nhược Y trừng mắt, Chu Dụ chỉ tiếc không thể rèn sắt khi còn nóng, vỗ đùi “bộp” một phát rồi nói tiếp: “Cô xem đi, tôi nghe Cố Thần Trạch nói, bây giờ Thẩm Đình Thâm rất yếu, người cũng mệt mỏi, anh ta làm sao khỏe hơn cô được, cô muốn làm gì anh cũng được, chẳng lẽ không thể bắt anh ta uống sao?”

“Nhưng như thế...” Bạch Nhược Y nghiêng đầu, gương mặt ửng đỏ, cô luôn luôn bị động trong chuyện tình cảm, làm sao có thể làm được những chuyện đó. “Còn cái gì nữa! Nghe lời tôi đi, tối Cố Thần Trạch còn muốn cô cho anh ta uống thuốc đó, cứ làm theo cách của tôi đi.” Chu Du chau mày, cười một cách không đứng đắn: “Cứ vậy đi, dù Thẩm Đình Thâm không muốn tha thứ cũng phải tha thứ, hơn nữa có thể nâng cao tình cảm của hai người đó.”

“Như vậy có được không?” Bạch Nhược Y bán tín bán nghi nhìn Chu Dụ. Chu Dụ gật đầu một cách vững chãi: “Đương nhiên.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui