Thịnh Thế Hôn Nhân



Không phải Thẩm Đình Thâm yên lặng, mà là anh thật sự không biết nên giải thích thể nào.

Việc duy nhất anh có thể làm chính là ôm Bạch Nhược Y càng lúc càng chặt, mong cô có thể trút ra hết những oán giận với mình rồi dần dần bình tĩnh trở lại.

Bạch Nhược Y nói rất nhiều, cuối cùng cúi đầu cắn mạnh một cái lên vai anh.

“Úi...” Thẩm Đình Thâm không nhịn được mà khẽ kêu lên kinh ngạc, có thể thấy được sức lực mạnh mẽ mà Bạch Nhược Y đã dùng. Sức lực đó của cô như muốn cắn một miếng thịt ra từ trên vai Thẩm Đình Thâm vậy. Lát sau, Bạch Nhược Y nhả ra, Thẩm Đình Thâm rũ mắt nhìn2vai mình.

Một hàng dấu răng rõ nét trên vai anh thoáng rớm máu.


Mà sau khi cắn xong, Bạch Nhược Y không nhịn được mà mất kiểm soát bật khóc. Đôi mắt đỏ ngầu đã ầng ậc nước mắt từ lâu, nhưng bị cô nén lại đến bây giờ.

Thẩm Đình Thâm vươn một tay muốn lau nước mắt cho cô. Nhưng Bạch Nhược Y lại nhân cơ hội xoay người, quấn chăn vùi đầu ngủ. Thẩm Đình Thâm dựa sát về phía cô, vươn tay ôm eo cô, động tác khẽ khàng mà chậm chạp. Nhìn bóng lưng cô gầy gò và yếu ớt như thế, thậm chí Thẩm Đình Thâm còn cảm thấy một tay mình có thể nhấc cô dậy.

Vừa rồi thiểu chút nữa anh đã cưỡng8bức cô, đầu mày Thẩm Đình Thâm nhíu chặt, anh vùi mặt vào cổ Bạch Nhược Y, giọng nói trầm thấp mà mang theo vẻ áy náy, “Tôi xin lỗi... Bạch Nhược Y, tôi thật sự không cố ý đâu, tôi không hề coi em là công cụ trút bỏ ham muốn tình dục.”

Anh thật sự không có ý đó, bởi vì đối với Thẩm Đình Thâm, loại công cụ ấy quá nhiều rồi, anh căn bản không cần. Thứ anh cần chỉ có một mình Bạch Nhược Y mà thôi.

Sau khi Thẩm Đình Thâm nói xong, Bạch Nhược Y quay lưng về phía anh không có bất cứ phản ứng gì.

Thẩm Đình Thâm bò dậy, vòng đến một bên khác của Bạch Nhược Y rồi nằm xuống.2Song anh phát hiện Bạch Nhược Y đã ngủ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia vẫn còn vương mấy giọt nước mắt.

Có lẽ vì hôm nay quá mệt, sau khi cãi nhau một trận với Thẩm Đình Thâm, Bạch Nhược Y xoay người qua liền ngủ thiếp đi.

Hơi thở của cô bình ổn mà đều đặn, trên chiếc giường đơn vẫn còn vương nước mắt.

Nội tâm Thẩm Đình Thâm rất phức tạp, anh giơ tay khẽ lau nước mắt trên mặt Bạch Nhược Y, trong đôi mắt đen thẫm là sự thâm tình và áy náy vô tận.

Cùng lúc đó, đối với Trần Duệ, đêm khuya chính là lúc tinh thần cậu ta dồi dào nhất.


Đợt này cậu ta đang điều tra Hạ Tiêu Tiêu, hôm nay vừa2khéo có được tin tức cô ta sẽ đến bar Tuyệt Sắc. Trần Duệ cố ý ăn vận khác đi, cũng nghĩ xong đến bar Tuyệt Sắc dụ dỗ Hạ Tiêu Tiêu thế nào. Đồng thời, cậu ta cũng rất tò mò Hạ Tiêu Tiêu - đối tượng đồn đại mấy năm với Thẩm Đình Thâm rốt cuộc có vẻ đẹp hơn người gì.

Quán bar huyên náo lóe lên ánh sáng chói mắt, Trần Duệ giơ tay che lại, chăm chú quét mắt một vòng qua những người trong quán bar. Kết quả là cậu ta không thấy bóng dáng Hạ Tiêu Tiêu nhưng vừa nhìn đã phát hiện Hạ Tình Thiên.

Trần Duệ hoảng hồn, còn chẳng buồn nghĩ đã quay đầu muốn đi ra ngoài. Ai biết6được ở cửa quán bar vừa khéo có một đám thanh niên bá vai bá cổ đi vào trong nền chắn Trần Duệ ngay ở cửa, Trần Duệ nghiêng người khẽ mắng một câu, “Chết tiệt.” Sớm không đến muộn không đến, lúc này lại có nhiều người đến như thế, còn phải bá vai bá cổ mà đi, quán bar này mở ra cho mấy người đấy à!

Câu mắng đó bị một thanh niên trong số họ nghe thấy, người đó hếch cằm, hằn học đẩy Trần Duệ một cái, “Này! Mày vừa mắng bọn tạo gì đấy?” “Tôi có mắng mấy người đâu?” Trần Duệ vừa trả lời họ vừa liếc về phía Hạ Tình Thiên.

Sợ đánh động đến Hạ Tình Thiên, hiện giờ cậu ta chỉ muốn mau chóng rời khỏi đây. May là Hạ Tình Thiện vẫn đang uống rượu cùng đám người kia, không nhìn về phía cửa. “Rõ ràng tao nghe thấy mày mắng một câu! Hôm nay mày không xin lỗi bọn tao cho hẳn hoi thì đừng mong ra khỏi quán bar này!” Mấy thanh niên mau chóng quây Trần Duệ lại.

Nếu là lúc bình thường, Trần Duệ sẽ sợ mấy tên tiểu lưu manh này ư? Còn lâu, chỉ là bây giờ cậu ta không muốn quá gây chú ý mà thôi. Trần Duệ cười hì hì hai tiếng lấy lòng, “Được được được, tôi xin lỗi, xin lỗi các cậu, là mồm miệng tôi ti tiện...”

“Anh đâu chỉ mồm miệng ti tiện! Người cũng ti tiện cơ mà.” Một giọng nữ hơi sắc bén vang lên rõ ràng bên tai mấy người họ.


Mấy thanh niên kia vừa thấy Hạ Tình Thiên ăn vận sang chảnh như thế, phía sau còn có mấy chị em bèn nhún vai thức thời rời đi.

Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói của Hạ Tình Thiên, Trần Duệ thầm gào thét trong lòng, “Toi rồi toi rồi, không ngờ Trần Duệ mình anh hùng một đời, cuối cùng lại chết ở quán bar!”

Trần Duệ cứng ngắc kéo ra một khuôn mặt tươi cười, bây giờ chắc chắn không trốn được nữa rồi, chỉ đành nói mấy lời bài tai với Hạ Tình Thiên để cô ta tha cho mình một mạng. Cậu ta vừa quay đầu qua, vừa chào hỏi lấy lòng, “Hi, em đến thành phố H lúc nào đấy, sao không gọi điện cho anh để anh đi đón em.” Ngước mắt, cậu ta bèn thấy Hạ Tình Thiên khoác cánh tay người đàn ông khác, trông rất thân mật.

“Thật ra tôi muốn gọi điện cho anh, nhưng anh từng cho tới số hả?” Đôi mắt hẹp dài mà sáng rõ của Hạ Tình Thiên khẽ nheo lại, dưới ánh đèn mập mờ của quán bar khiến cô ta càng thêm quyến rũ.

Còn người đàn ông bên cạnh cô ta tuy áo quần gọn gàng, đi giày tây nhưng lại luôn thiếu chút tự tin.

Trần Duệ nhìn người đàn ông đó, nụ cười trên mặt lập tức biến mất tăm, ngược lại khí thể mau chóng khuếch đại, sự nam tính trực tiếp bộc lộ, “Em tìm đàn ông ở đâu đến đây? Để anh ta tới diễn vai bạn trai em, có phải quá kém rồi không?” Khóe miệng Hạ Tình Thiên mơ hồ cong lên ý cười, Trần Duệ này quả không hổ thám tử nổi tiếng nhất cả nước, chỉ nhìn một cái đã có thể bóc trần được mình. Hạ Tình Thiên lập tức vùng khỏi tay người đàn ông bên cạnh, bước lên trước một bước khoác cánh tay Trần Duệ, xin lỗi người đàn ông với ánh mắt quyến rũ, “Xin lỗi nhé, tối nay tôi nghĩ tôi có người bầu bạn rồi.” Người đàn ông nuốt một ngụm tức, không nói nhiều thêm. Vừa rồi anh ta vốn ôm suy nghĩ nếu có thể tán được người phụ nữ như vậy là tốt nhất, không tán được cũng không sao. Không ngờ rằng anh ta vừa đi tán tỉnh thì đã tán được ngay. Bây giờ xem ra, hẳn mình chỉ bị coi thành quân cờ mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui