Thịnh Thế Hôn Nhân



Ánh mắt cô ta tràn đầy ghen ghét và hung ác. Trong phòng còn có một gã đàn ông bụng phệ, trọc phú, một tay cầm chai rượu, một tay ôm người phụ nữ đang mặc quần áo hở hang. Còn có một người đàn ông đeo kính, hai tay gầy gò, đôi mắt nhìn rượu đặt trên bàn, tia sáng ẩn hiện nơi đáy mắt. Tên trọc phú liếc qua người phụ nữ mà mình đang ôm, đột nhiên tức giận đẩy người phụ nữ đó ra: “Mày toàn dẫn những thứ người gì tới đây thế, dáng người xấu như vậy, khiến tao uống rượu cũng uống không nổi nữa!” Trên mặt tên đàn ông đeo kính tràn đầy ý cười lấy lòng: “Đừng nóng mà, đừng nóng.” Nói xong người đàn ông nghiêng đầu qua chỗ2khác, hướng về phía Hạ Tiểu Tiêu đang đứng trước cửa ra vào kêu lớn: “Cô còn đứng đó làm gì! Không đến tiếp ông chủ sao?” Hạ Tiêu Tiêu hít một hơi thật sâu, thu lại hận ý trong ánh mắt. Đôi mắt như sóng nước chập chờn chậm rãi nhìn sang tên trọc phú đang ngồi trên ghế sô pha. Tên nhà giàu kia lập tức nuốt nước bọt, hận không thể để Hạ Tiêu Tiêu nằm dưới thân mình. Cô ta bước đi nhẹ như mèo, không nhanh không chậm, lộ rõ vẽ tao nhã.

Cuối cô ta cùng ngồi cạnh tên nhà giàu mới nổi, bắt chéo chân, không hề có tư thế cầu người chút nào. Cô ta cầm ly rượu lên: “Nào, ông chủ Lý, chúng ta cùng nhau uống một ly đi.”

Tên trọc7phú giơ tay lau nước bọt ở khóe miệng, ánh mắt hèn hạ, nhìn thẳng vào ngực Hạ Tiêu Tiêu: “Em đút cho anh thì anh mới uống.” Gã đeo kính thấy chuyện phát triển không sai khác lắm, liền đứng dậy dẫn theo một diễn viên nhỏ khác rời khỏi phòng. Diễn viên nhỏ kia không hề cam lòng, ghen tỵ nhìn sang Hạ Tiêu Tiêu.

Vừa đi ả vừa nhỏ giọng thì thào nói: “Gì chứ, cô ta không biết đã ngủ cùng biết bao nhiêu người rồi, thân thể đều bị người ta chơi nát. Vậy mà còn có nhiều người như vậy muốn ngủ với cô ta, chẳng lẽ không sợ lây bệnh gì sao!”

Những lời này tất nhiên bị tên đeo kính nghe thấy, vừa ra khỏi phòng, hắn ta đã giơ tay tát mạnh1vào mặt diễn viên kia: “Sau này nếu cô còn nói những lời thế này nữa, cả đời này cũng đừng mong ngóc đầu dậy.”


Trong phòng. Hạ Tiêu Tiêu cụp mắt, xấu hổ cười một tiếng, muốn cự tuyệt. Cô ta không cẩn thận làm ly rượu cầm trong tay đổ hơn phân nửa lên người tên trọc phú. Đáy lòng Hạ Tiểu Tiểu run lên, rượu bia trùng hợp đổ lên chỗ dưới đũng quần tên kia, nếu cô giơ tay lau... Tên trọc phú tất nhiên sẽ lợi dụng cơ hội để sàm sỡ cô. Mặc dù lần quay phim này cần hắn giúp đỡ, nhưng Hạ Tiêu Tiêu cũng không muốn ngủ với hắn, cô ta chỉ muốn chuốc say rồi lừa hắn cho qua chuyện. “Sao vậy? Còn không mau lau khô giúp tôi?” Vẻ7mặt tên trọc phú càng ngày càng thô tục. Trên trán Hạ Tiêu Tiêu đổ mồ hôi nhễ nhại, cô ta từ từ giơ tay muốn giúp hắn lau sạch. Tay kia để sát bên người, nắm chặt. Nhớ lại mấy ngày nay, cô ta rốt cuộc đang làm gì đây? Muốn có thu nhập thì phải quay phim, muốn có phim quay thì cần tìm ông chủ giàu có đầu tư, mà muốn tìm ông chủ giàu có thì phải hi sinh cơ thể mình. Mặc dù đối với cô ta mà nói, cơ thể đã không đáng là gì. Thế nhưng lúc ngủ cùng với những tên nhà giàu tai to mặt lớn nhưng xấu xí đến cực điểm kia, cô ta vẫn cảm thấy mắc ói vô cùng. Hạ Tiêu Tiêu lại hồi tưởng đến cảnh0vừa thấy ngoài kia, cô ta đã thấy Thẩm Đình Thâm che chở như thế nào cho Bạch Nhược Y.

Bạch Nhược Y kia rốt cuộc có tài đức gì!? Dựa vào cái gì có thể lấy được sự coi trọng của Thẩm Đình Thâm chứ!

Mà Hạ Tiêu Tiêu ở cùng với Thẩm Đình Thâm nhiều năm như vậy, cuối cùng lại nhận được kết quả như hiện tại. Ngay cả địa vị trong ngành giải trí mà cô ta cực khổ kiếm được, cũng đều vì Bạch Nhược Y mà mất hết tất cả, không còn thứ gì.

“Bàn tay nhỏ nhắn này của em sờ qua sờ lại thật mềm mại nha, giống như không xương vậy.” Tên trọc phú kéo tay Hạ Tiêu Tiêu, gần như là cầm tay cô ta để sờ soạng tới lui trên phần dưới đũng quần của hắn.

Gương mặt Hạ Tiêu Tiêu mang ý cười nhợt nhạt, trong cổ họng không phát ra bất kỳ thanh âm nào. Bạch Nhược Y, bởi vì cô mà tôi chịu biết bao nhiêu nhục nhã, rồi sẽ có một ngày tôi bắt cô phải trả lại gấp mười lần. Sau một lát, Hạ Tiêu Tiêu yếu ớt bước ra khỏi phòng bao của nhà hàng, vừa đi vừa chỉnh lại quần áo trên người.

Tên đeo kính ngồi ở ghế lái vội vã mở cửa xe, để Hạ Tiểu Tiếu lên xe. “Thế nào rồi?” Hắn ta đẩy kính mắt trên sống mũi của mình, ánh mắt đầy vẻ mong đợi. Hạ Tiêu Tiêu ngồi tê liệt ghế cạnh ghế lái, lấy hợp đồng trong túi ra, vứt lên người tên đeo kính. “Tôi biết ngay, chỉ cần cô ra tay, nhất định có thể lấy được tiền, phim mới lần này của tôi có thể quay được rồi!” Hắn ta vui vẻ lật đến trang cuối hợp đồng, đúng là đã ký tên, ngày mai sẽ có tiền chuyển đến. “Là phim mới của chúng ta, anh đã đồng ý cho tôi vai nữ hai rồi!” Nữ diễn viên trẻ ngồi sau xe không quên sửa lời tên đeo kính. “Biết rồi, biết rồi.” Tên đeo kính lên tiếng cho có lệ.

Hạ Tiêu Tiêu đối với lời hai người bọn họ nói, chỉ như không nghe không thấy. Cô ta lấy điện thoại di động của mình ra, lướt đến cảnh mà cô chụp được ở phòng trước đó.

Lại liếc mắt nhìn ngày tháng ở góc trên bên phải, đã trôi qua vài ngày.

Chu Kỳ chắc là đã hồi phục rồi nhỉ?


Cô ta vừa nghĩ vừa gõ chữ, sau đó kèm theo tấm ảnh kia gửi đi, người nhận chính là Chu Kỳ.

Nội dung ngoại trừ bức ảnh còn có đoạn chữ sau:

“Cô xảy ra loại chuyện đó, Bạch Nhược Y và Thẩm Đình Thâm lại càng thân thiết hơn. Do đó nhất định là do Bạch Nhược Y hại cô thành dạng này, chỉ khi khiến thanh danh cô bị phá hủy, liên hôn giữa Thẩm gia và cô sẽ bị giải trừ, cô ta mới có thể ở cùng với Thẩm Đình Thâm.”

Phía sau vốn dĩ còn tính thêm mấy tấm hình, nhưng Hạ Tiêu Tiêu lại xóa đi.

Những hình ảnh đó không cần thiết, thực ra chỉ cần tấm hình kia, đã đủ để kích thích Chu Kỳ.

Chu Kỳ nhận được tin nhắn, vốn dĩ cô ta đang xem tin tức trong phòng.


Mấy ngày nay, báo chí đưa tin về chuyện của cô ta cũng không còn nhiều nữa, nghĩ lại chắc qua vài hôm nữa, chuyện này có thể trôi qua rồi.

Khi nghe tiếng điện thoại di động vang lên, Chu Kỳ còn buồn bực nghĩ, mấy ngày nay đâu có ai liên lạc với cô ta. Lúc này, còn có ai gửi tin nhắn cho mình đây?

Mở ra xem là Hạ Tiêu Tiêu gửi đến, nhấn mở ảnh chụp, cô ta tập trung nhìn vào, máu toàn thân như muốn chảy ngược. Cô ta tức giận kêu to:

“A Bạch Nhược Y!” Chu Kỳ ném điện thoại rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang chói tai.

Ném điện thoại còn chưa hết giận, cô ta đứng lên, xem những đồ vật trong phòng cái gì có thể ném được điều cầm lên ném. “Bộp, bộp.” Tiếng đồ đạc rơi như tiếng động đất. Dì Trần đang quét dọn dưới lầu hoảng sợ, lập tức chạy lên xem xét. Còn chưa tới cửa, tiếng vỡ đồ đã vang lên dưới chân dì, thế nên dì cúi đầu nhìn lại. Đó chính là bình hoa thượng hạng mà Chu Kỳ mang về từ nước ngoài, giá trị hơn mười nghìn, lúc đó Chu Kỳ còn dặn dì rất kỹ, rằng nhất định phải lau bình hoa này mỗi ngày. Cũng không phải bởi vì giá cả bình hoa này, mà do nó có ý nghĩa đặc biệt đối với Chu Kỳ. Gương mặt dì Trần đầy vẻ lo lắng, mấy ngày nay rõ ràng Chu Kỳ đã bình tĩnh hơn rất nhiều, tại sao giờ lại tức giận như thế: “Cô chủ, cô làm sao vậy? Ai chọc giận cổ tức như vậy? Cô đừng ném đồ nữa, kể cho dì Trần nghe xem có chuyện gì rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui