“Sao rồi? Cô ả cắn câu chưa?” Hạ Tiêu Tiêu vẫn luôn ở nơi khác, diễn viên như cô ta không thể tự mình giám sát Bạch Nhược Y.
Chu Kỳ tạo nhã, đong đưa chiếc ly đế cao trong tay, không nhanh không chạm khẽ nhấp một ngụm rồi mới đưa mắt nhìn Hạ Tiêu Tiêu: “Cô ả đã đi theo "Thẩm Đình Thâm" kia ra khỏi bữa tiệc rồi, hẳn là đi cùng tên đó tới căn phòng mà chúng ta chuẩn bị sẵn.” Hạ Tiêu Tiêu rất khó chịu với2thái độ của Chu Kỳ. Kế hoạch lần này vốn do cô ta toàn quyền phụ trách, Chu Kỳ chỉ diễn một chút mà thôi, vậy mà dám ra vẻ tự cao tự đại trước mặt cô ta.
Song, dù sao thì Hạ Tiêu Tiêu cũng đã đạt được mục đích, cô ta không thèm so đo với Chu Kỳ: “Ừ, vậy cô...” Vốn dĩ định nhờ Chu Kỳ hỗ trợ làm phần kết, nhưng lại còn chưa nói hết, đối phương đã bỏ ly rượu trong tay xuống, ung dung mở miệng,6không cho là đúng: “Dù sao bây giờ Bạch Nhược Y cũng khó giữ được trong sạch, tôi chẳng còn lo gì nữa, đi trước đây.”
Hạ Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm bóng lưng Chu Kỳ, trợn trắng mắt khinh thường, thầm nói: “Tôi sớm đã biết cô sẽ chẳng làm gì cả, nhưng như vậy cũng tốt.”
Nói xong, đôi môi đỏ mọng rực lửa của cô ta khẽ nhếch lên. Chu Kỳ vừa mới ở trong buổi tiệc nên đã uống không ít rượu. Rời khỏi đó, cô ta cảm thấy hơi3váng đầu, đi một hồi, bước chân bắt đầu trở nên không ổn.
Cơ thể lắc lư không thể đứng vững, cô ta đành phải dựa vào tường, mò mẫm cửa phòng để tìm một căn nghỉ ngơi. Chu Kỳ sờ tay vào một cánh cửa, cửa phòng bị khóa lại rất nhanh. Cô ta chạm tay vào cánh cửa thứ hai mà vẫn mở không ra. Lông mày nhỏ nhắn của Chu Kỳ cau lại, cô ta khẽ mắng: “Câu lạc bộ bị hư à, khỏa hết cửa phòng làm gì không9biết!” Vừa mắng, cô ta vừa mò mẫm căn phòng tiếp theo, đẩy một phát đã mở được cửa căn phòng thứ ba. Sau cùng Chu Kỳ thở dài một hơi nhẹ nhõm, vừa chống tay lên tường để cởi giày cao gót, vừa đi vào phòng. Đèn trong phòng có màu da cam, trông hơi mập mờ. Ánh đèn phản chiếu làm bóng dáng lảo đảo của Chu Kỳ trở nên nổi bật, cô ta đi chân không vào trong phòng ngủ.
Giờ đây, cô ta chỉ muốn ngủ ngon một giấc,4đợi sau khi thức dậy có thể nhìn thấy tiêu đề “Bạch Nhược Y bị cường bạo“. Ngẫm nghĩ một chút, cô ta cảm thấy vui vẻ không thôi, mơ mơ màng màng đi vào phòng ngủ. Nhìn chiếc giường lớn mềm mại êm ái, cô ta lập tức cảm thấy cả người mình trầm xuống, chẳng hề chú ý tới mấy gã đàn ông ở mặt sau cánh cửa đang khẽ đưa tay khép chặt cửa phòng lại. Sau đó cả bọn lặng lẽ đi theo Chu Kỳ. Thấy cô ta nhảy một phát lên giường rồi, một gã đàn ông trong số đó mới tiến tới một bước.
Gã làm động tác ra hiệu với bốn gã ở phía sau, bốn gã đó lập tức hiểu ý gật đầu, lẳng lặng đứng ở cạnh giường. Gã đàn ông thứ nhất nhẹ nhàng co giò lên giường, tự tay cởi lễ phục dạ hội của Chu Kỳ.
Chu Kỳ mới nhắm mắt lại không bao lâu, cảm thấy có người đang cởi đồ mình, cô ta còn tưởng là Hạ Tiểu Tiểu tới nên cực kỳ khó chịu, mở mắt ra: “Chuyện còn lại tự cô đi mà làm, đừng phiền tới tôi!”
Nói xong, cô ta bỗng khựng lại; tuy rằng hơi say nhưng ý thức trong đầu vẫn phải có.
Khi Chu Kỳ mở mắt, trông thấy một gã đàn ông hoàn toàn không quen không biết đang ở trước mặt mình, hơn nữa còn trần như nhộng, cho dù ngu xuẩn cô ta cũng biết chuyện gì đang xảy ra, cô ta lăn lộn, xoay người bật dậy mới thấy vẫn còn bốn gã đàn ông khỏa thân đang đứng bên giường. Đầu Chu Kỳ nổ một tiếng “bùng”, rõ ràng tình tiết này nên xảy ra ở Bạch Nhược Y, sao lại xảy ra trên người cô ta?
“Chuyện còn lại, cô không phối hợp thì chúng tôi làm không xong.” Gã đàn ông vạm vỡ trên giường nở nụ cười khinh bỉ. Chu Kỳ chụp lấy gối đầu giường, ném vào mặt gã, sau đó xuống giường, đẩy bốn gã đàn ông kia ra rồi nhanh chân chạy ra ngoài. “Các anh tìm lầm người rồi! Không phải tôi, các anh không thể đối xử với tôi như vậy!” Cô ta vừa chạy vừa kêu to, bị dọa đến mức nước mắt vòng quanh.
“A” Chu Kỳ bị đau nên hét lên, vừa quay đầu đã phát hiện một gã đàn ông theo sát mình. Gã túm chặt vai cô ta, móng tay đấm sâu vào phần vai lộ ra bên ngoài.
Còn Hạ Tiểu Tiểu thì đang ở trong bữa tiệc và xem video được ghi hình qua di động, đường cong trên môi cô ta càng lúc càng lớn. Chu Kỳ còn tưởng bản thân thông minh đấy, cô ta thật sự cho rằng Hạ Tiểu Tiểu sẽ vô duyên vô cớ giúp mình à? Chỉ cần là phụ nữ ở bên cạnh Thẩm Đình Thâm thì đều sẽ không có kết cục gì tốt. Muốn có được Thẩm Đình Thâm ư? Chu Kỳ không thể sống yên đâu!
Thấy Chu Kỳ chạy trốn không xong, nghĩ rằng không cần phải xem những chuyện xảy ra sau đó nữa, Hạ Tiêu Tiêu đứng dậy đi ra ngoài, muốn xem thử tình hình bên phía Bạch Nhược Y như thế nào. Gã đàn ông cao hơn Chu Kỳ một cái đầu, gã túm chặt vai cô ta rồi kéo về phía chiếc giường. Hai chân Chu Kỳ hoàn toàn bị kéo lê trên đất, nước mắt cô ta ứa ra. Cô ta thấy bốn gã đàn ông đang đứng bên giường, lạnh nhạt nhìn mình, chẳng hề có vẻ gì là thương tiếc hay không đành lòng. Chu Kỳ có thể tưởng tượng ra mình năm dưới người cả bọn rồi sẽ phải chịu hành hạ kiểu gì.
“Đừng đừng... Các anh đừng làm vậy, tôi có thể cho các anh số tiền gấp hai, gấp ba, gấp bốn lần!” Cô ta gần như gào thét trong tuyệt vọng: “Tôi là thiên kim Chu gia, các anh đừng đối xử với tôi như vậy! Chỉ cần các anh buông tha cho tôi, tôi sẽ bảo ba đưa cho các anh thật nhiều tiền!” Gã đàn ông thô lỗ đang túm lấy cô ta đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt gã có vẻ không kiên nhẫn.
Chu Kỳ không để ý tới vẻ mặt gã, chỉ biết gã quay đầu lại. Cô ta nghĩ lời nói của mình đã dao động gã rồi nên vội vàng bắt lấy cọng rơm cuối cùng này, vội nói: “Thật đó, anh muốn bao nhiêu tôi đều có thể cho...”
“Bốp!” Tiếng bạt tai vang dội cắt đứt lời nói của Chu Kỳ. Trên gương mặt trắng nõn của Chu Kỳ là năm ngón tay đỏ rực rất dễ thấy, sắc đỏ ấy còn đậm hơn đôi má hồng cô ta. Cảm giác nóng rát khiến cô ta cảm thấy một nửa bên mặt của mình đã mất đi tri giác, đồng tử thì trợn to hết mức, ngay cả một câu cũng không thốt nên lời. “Con điếm thối, mày nói nhiều quá! Có sức đến thế thì không bằng ngẫm lại nên hầu hạ bọn tao trên giường như thế nào đi.” Nói xong, gã kéo thân thể Chu Kỳ rồi đẩy cô ta vào giường.
Mấy gã đàn ông còn lại hết sức ăn ý, dang tay đón lấy cô ta, cơ thể cô ta đã lạnh buốt. Chu Kỳ biết mình chạy không được nữa rồi...
“Hay để tao vào trước vậy.” Gã đàn ông đánh Chu Kỳ chủ động lên giường trước, tự tay cởi lễ phục dạ hội của cô ta. Chu Kỳ cắn chặt môi dưới, nước mắt vẫn rơi không ngừng. Tay cô ta vẫn giữ chặt áo quần của mình, không muốn gã đàn ông kia xé lễ phục dạ hội. Gã đàn ông bắt đầu xé bộ đồ mà Chu Kỳ đang giữ chặt, gã cho rằng sức cô ta rất yếu nên không xem ra gì; song, bộ lễ phục dạ hội này có chất lượng rất tốt, gã xé một hồi vẫn không xé nổi một lỗ nhỏ, đành túm lấy cả bộ lễ phục, gần như túm hết cả người Chu Kỳ, nhưng bộ đồ vẫn bao quanh cơ thể cô ta rất chặt.
“Mẹ nó.” Gã gầm lên một câu: “Tới giờ phút này mà còn giả bộ gì hả?!”
Nói xong, gã lại cho Chu Kỳ một cái tát “bốc”, sức lực chỉ hơn lần trước chứ không giảm, suýt chút nữa khiến cô ta ngã xuống đất. Cơ thể cô ta lăn lộn một vòng trên giường, hai mắt nổ đom đóm, không còn bao nhiêu ý thức nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...