Thịnh Thế Hắc Liên Hoa

Editor: Dương Gia Uy Vũ

__________

"Tỷ tỷ, đệ không sợ chết, đệ chỉ sợ mất đi tỷ thôi."

Trên mặt Lâm Trí tràn đầy nụ cười ấm áp, tựa như ngày mùa hè nắng gắt, khiến người ta không thể bỏ qua.

Nét mặt tươi cười rạng rỡ như thế, thật muốn để cho người ta cất giấu hắn cả đời.

Chỉ có điều hắn vẫn chưa cười xong, đã có một cánh tay trắng noãn như ngọc, bất ngờ đẩy hắn xuống vực sâu vạn trượng.

Bình thường cái tay kia luôn luôn dịu dàng sờ đầu của hắn, vỗ vai của hắn, bây giờ lại đưa hắn vào vùng đất tử vong.

"Tỷ tỷ." Cuối cùng là vẻ mặt kinh ngạc của hắn.

"Tiểu tỷ tỷ, ta tìm được tỷ rồi." Hình ảnh chợt chuyển, bỗng biến thành Lâm Trí đã trưởng thành, bảo kiếm ra khỏi vỏ, sau đó tầm mắt liền bị máu đỏ đầy trời che khuất.

"A ——" Lâm Vãn bỗng nhiên bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng, cô tùy tay lau trán một chút, mới phát hiện trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.

Cô lại thấy ác mộng, từ khi nhận được nhiệm vụ của hệ thống, đẩy Lâm Trí xuống vách núi về sau, cả ngày lẫn đêm cô đều bị mộng cảnh này quấy rầy.

Lâm Vãn thở nhẹ một tiếng: "Hệ thống, Lâm Trí đang ở đâu vậy?"

Hệ thống: "Trong mộng của cô đó."

Hiện tại hệ thống đã học được cách qua loa với cô, dù sao Bạo Ngược cũng không có ở đây, nó hoàn toàn mang trạng thái buông thả bản thân.

Lâm Vãn nhíu mày: "Mi đủ rồi nha, ta vẫn luôn sống trong sự uy hiếp của hắn, hắn còn chưa tới ta đã tự hù mình chết luôn rồi."

Cô xuống giường rót nước uống, kết quả không sờ được ấm trà, lại chạm phải một cái vòng tròn bóng bẩy.

Vật kia lạnh buốt, giống như vật phẩm làm bằng kim loại, phía trên còn khắc hoa văn.

Lâm Vãn hình như nhớ ra cái gì đó, cô đột nhiên giật mình, ném vật đang cầm trong tay ra ngoài.

"Leng keng ——" vật kia chạm phải mặt đất, phát ra vài tiếng vang nhỏ.

Lâm Vãn run rẩy quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên mặt đất có một cái vòng lục lạc chế tác tinh xảo đang xoay vòng.

Lại nữa.

Cách mỗi nửa tháng cô đều sẽ nhận được một cái lục lạc, các loại kiểu dáng, các loại chất liệu khác nhau.


Thứ kêu đinh đinh đang đang này, đều vào lúc nửa đêm, đột nhiên xuất hiện trên bàn, giống như quỷ mị.

Hệ thống cười lạnh: "Này, đệ đệ cô càng lúc càng biết chơi nha. Nghe nói loại lục lạc này có thể nhét vào, dùng để gia tăng tình thú đó."

Lâm Vãn cũng không dám nhìn: "Nhét chỗ nào?"

Hệ thống không chút sợ hãi: "Chỗ bị mosaic* ấy, tóm lại ta không nhìn thấy."

* Mosaic: tên một loại tranh nghệ thuật được ghép từ các ô vuông, ở đây có thể hiểu là hình ảnh nào đó đã bị làm nhòe, làm mờ đi bằng những ô vuông. (Từ này sẽ xuất hiện nhiều trong những chương sau nên mọi người nhớ kỹ nha, ta không giải thích lại đâu ^^)

Cách thời gian Lâm Trí rơi xuống vách núi đã qua nhiều năm, cô từ tiểu cô nương đã trở thành cái gọi là lão cô nương.

Ngày đó cô mơ mơ màng màng được mang về Lâm Hầu phủ, nằm trên giường dưỡng bệnh hơn nửa năm.

Lâm thiếu phu nhân ngược lại vẫn luôn ngụy trang rất khá, mỗi ngày nhìn dáng vẻ bệnh tật của cô, đều đỏ cả đôi mắt, thoạt nhìn thật sự như con trai của mình đã chết rồi vậy.

Nếu như không phải cô có bàn tay vàng là hệ thống, có lẽ sẽ thật sự cho rằng Lâm Hầu gia hoặc là Lâm đại gia hai tên biến thái này, vừa chơi một trò chơi tàn nhẫn với cô.

Nhưng từ khi cô bắt đầu nhìn thấy có một đoàn âm khí trong bụng Lâm thiếu phu nhân, cô đã biết ngay vị Thiếu phu nhân này không đơn giản.

Lâm thiếu phu nhân có thai, đương nhiên không thể nào là của Lâm đại gia.

Về phần tại sao nàng ta lại muốn giết chết Lâm Trí, Lâm Vãn từng nghiên cứu thảo luận qua với hệ thống.

Một mặt là vì ngăn chặn hậu hoạn, Lâm Trí dù sao cũng là nam nhi, từ nhỏ lại không giống người thường, cực kỳ thông minh.

Một phương diện khác chỉ sợ là vì Lâm Vãn.

"Cô nương có ở đây không? Tiểu thiếu gia không ngủ được, cứ khăng khăng muốn tìm người." Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa nôn nóng.

Lâm Vãn lập tức thu lục lạc lại, lông mày khẽ chau.

"Mẫu thân đâu?"

"Thân thể Thiếu phu nhân khó chịu, đêm qua còn nôn ra máu một lần, tiểu thiếu gia vẫn luôn la hét tìm người."

"Tối qua ta nhiễm phong hàn, sợ sẽ lây bệnh, ngươi không nên vào thì hơn."

Lâm Vãn nhẹ giọng cự tuyệt, người trong Lâm Hầu phủ dường như đều bị nguyền rủa, từng người đều biến thành ma ốm.

Sau khi Lâm thiếu phu nhân sinh con xong, bệnh nặng không dậy nổi, mấy năm nay lại liên tiếp ho ra máu, chẳng qua chỉ đang gắng gượng chống đỡ mà thôi.


Vị tiểu thiếu gia này ngược lại cực kỳ kề cận Lâm Vãn, tiểu hài tử dáng dấp tinh xảo đáng yêu, kế thừa ưu điểm của Lâm thiếu phu nhân, ngây thơ xán lạn.

Tính cách lại đơn thuần, so với Lâm Trí dễ nuôi hơn nhiều.

Đáng tiếc Lâm Vãn cũng không dám thân cận quá mức, có trời mới biết cô đã từng làm bao tay cho tiểu gia hỏa này, kết quả ngày thứ hai bao tay ấm áp không thấy đâu, trên mặt của tiểu thiếu gia lại chằng chịt vết cào loang lổ.

Cậu nhóc vẫn luôn có nhũ mẫu chăm sóc bên người, tự cào mình đến nhiều vết máu như vậy, nhất định sẽ khóc, nhưng ngày đó lại không có một người nào nghe thấy.

Lâm thiếu phu nhân cắn răng nghiến lợi sai người tra xét, cũng không có kết quả gì.

Chỉ có hệ thống sau đó lén lút nói cho cô, là đệ đệ ngoan Lâm Trí của cô đã sai người ta làm.

Từ đó Lâm Vãn đã bắt đầu cách xa tiểu đệ đệ mới ra đời này.

Tiếng khóc rống của trẻ con càng ngày càng xa, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Vãn: "Hệ thống, lúc nào ta cũng cảm thấy sợ hãi lật xe!"

Hệ thống kiêu ngạo nói: "Đó là do cô yêu ta sâu đậm!"

Lâm Vãn: "Cút! Khi nào ta mới có thể nhìn thấy hắn?"

Hệ thống dừng một lát mới nói: "Dựa theo kinh nghiệm lật xe trước đó, nhanh thôi, có điều tra tấn tinh thần là không thể thiếu được. Hắn vẫn luôn quan sát cô, cô có gió thổi cỏ lay gì, hắn đều biết."

Lâm Trí tựa như một con chó rất đói bụng, mà Lâm Vãn chính là khúc xương của hắn.

Dù hắn không xuất hiện trước mặt Lâm Vãn, nhưng vẫn thời thời khắc khắc chú ý cô.

Lâm Vãn biết hắn đang ẩn nấp, dù là cách xa nhau thiên sơn vạn thủy, nhưng trong Lâm Hầu phủ này cũng có nanh vuốt của hắn.

Bây giờ người trong Hầu phủ này đã ngã bệnh hơn phân nửa, việc bếp núc lại chính do cô, một cô nương chưa xuất giá cầm tới tay.

Không ít lão bộc trong phủ, ỷ vào mình hầu hạ hơn nửa đời người, còn muốn khi dễ chủ nhân nhỏ tuổi.

Nào nghĩ đến đại cô nương thoạt nhìn yếu đuối không có kinh nghiệm, lần đầu nắm giữ sổ sách, đã quản lý viện tử ngay ngắn rõ ràng, những người vọng tưởng muốn lừa gạt cô kia, toàn bộ đều nhận phạt.

Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu

Thậm chí đám người Lâm Hầu phủ bởi vì mắc bệnh trong người, cũng bởi vì đề nghị đổi đại phu của cô, bệnh tình vậy mà đều được khống chế.


Lâm Vãn không ngủ được, dứt khoát lấy phương thuốc của ba người Hầu gia ra nhìn, thi thoảng bảo hệ thống cho cô mấy loại linh dược giữ mạng.

Hệ thống: "Ta không hiểu lắm, Bạo Ngược muốn giết ba người này, vì sao cô hết lần này tới lần khác muốn cứu?"

Trong phủ chỉ có một mình Lâm đại gia là ma ốm, nhưng kể từ khi Lâm Trí gặp được kỳ ngộ, thế lực đột nhiên tăng mạnh, hắn liền lặng yên không tiếng động báo thù.

Lâm Hầu gia vốn dĩ là một người khỏe mạnh như thế, nói bệnh liền bệnh.

Lâm Vãn cười lạnh: "Lâm Trí đều đã với tay đến trên người Lâm thiếu phu nhân, chứng minh chuyện đêm đó, hắn đều đã tra rõ ràng. Nếu những kẻ thù này đều chết, vậy thì chờ hắn thật sự hồi kinh, cũng chỉ báo thù một mình ta là được. Nhưng nếu như những người này đều chưa chết, tốt xấu gì vẫn có thể có đường cứu vãn, có thể thay ta ngăn cản một trận, cho ta cơ hội chạy trốn."

Hệ thống lạnh lùng nói: "Tự cô nghĩ kỹ là được, có điều phải tránh bê đá đập chân mình."

***

Hôm nay là Tết nguyên tiêu, khắp nơi trên đường đều là các loại hoa đăng.

Trên mặt hồ cũng đã nổi lên vô số hà đăng, Lâm Vãn chỉ cảm thấy tinh thần có hơi không tập trung.

Mỗi lần đến ngày lễ thả đèn này, cô luôn đứng ngồi không yên, tâm loạn như ma.

Bởi vì trong trí nhớ của cô, số 887 chính là lật xe ngay lúc này, cô cũng không dám đi ra ngoài.

Tiểu thiếu gia được ôm ra ngoài ngắm đèn, tiểu hài tử luôn luôn thích loại không khí náo nhiệt này.

Lâm Vãn thì cầm đèn lồng lặng lẽ đến phật đường của Lâm Hầu phủ.

Phật đường nhỏ này là Hầu phu nhân đã chết dùng để tụng kinh niệm Phật, chẳng qua đã nhiều năm như vậy, sống ở Lâm Hầu phủ đều là quỷ mị, làm gì còn có ai thờ phụng, sớm đã bỏ đi không cần.

Thẳng đến khi Lâm Vãn cho người quét sạch lại một lần nữa, mới sử dụng.

Mỗi lần cô tiến vào phật đường, trước giờ đều không để cho người nào đi theo.

Trên tay đeo một cái rổ, tự mình thắp hết nến trong phật đường lên, cô quỳ gối xuống bồ đoàn, nhìn cảnh tượng trong phật đường, tê cả da đầu.

Hệ thống: "Ta đã cảm nhận được nhịp tim siêu tốc của cô, sợ hãi thì đừng có trang bức* chứ."

* Trang bức (装逼): giả vờ, làm ra vẻ (theo Baike)

Trong Phật đường thờ phụng bài vị liệt tổ liệt tông của Lâm Hầu phủ, bày biện từng dãy chỉnh tề, cộng thêm ánh nến le lói, cùng với khí hậu trời đông giá rét bên ngoài.

Lâm Vãn chỉ cảm thấy mình như đang ở linh đường*.

* Linh đường: nơi đặt linh cữu để người khác đến viếng.

Cô lấy ba cái bài vị trong giỏ ra, đây là mới khắc ra, nếu như để gần, còn có thể nghe thấy mùi gỗ phía trên.

Lâm Vãn lấy khăn gấm ra tỉ mị lau một lần, bày từng cái lên.


Trên mỗi tấm bài vị đều có một cái tên tương ứng, theo thứ tự là Lâm Hầu gia, Lâm đại gia và Lâm thiếu phu nhân.

Lâm Vãn đốt một nén nhang, quay lại quỳ trên bồ đoàn lần nữa.

Hệ thống: "Này, người ta còn chưa có chết, vậy mà cô đã làm xong linh vị rồi. Có phải hơi ác không đấy."

Lâm Vãn không nhịn được nói: "Ta đang diễn tập, lúc A Trí trở về, ta muốn đóng thật tốt vai Bạch Liên Hoa, ta cũng chỉ bất đắc dĩ thôi, chuyện này không liên quan đến ta!"

"A Trí, tỷ tỷ đã từ biệt đệ bảy năm rồi. Đến bây giờ tỷ tỷ vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ nghịch ngợm của đệ, tỷ tỷ... Rất nhớ đệ..."

Lâm Vãn chắp tay trước ngực, trong miệng lẩm bẩm nói, hiển nhiên là đang tưởng niệm Lâm Trí, còn chưa nói được vài câu, nước mắt đã rơi xuống.

Hệ thống ở bên kia chẹp chẹp miệng, cảm thán kỹ thuật diễn của cô thật tốt.

"Chuyện năm đó, tỷ tỷ đã có lời giải. Chỉ hận nỗi bây giờ thân phận của ta vẫn chưa thể thay đệ một đao giết chết kẻ thù, chỉ đành làm bài vị cho bọn chúng trước, an ủi đệ trên trời có linh thiêng. Đợi sau này, tỷ tỷ..."

Lâm Vãn nói cũng động chân tình, muốn gạt người, đầu tiên phải lừa gạt mình.

Kiếp trước cô chính là một kẻ lừa đảo xứng chức, bây giờ bởi vì cảm giác khủng hoảng sợ lật xe, càng thêm phát huy sự dày công tu luyện chuyên nghiệp của mình đến hoàn mỹ.

"Đinh —— "

Hệ thống: "Chúc mừng cô, Bạo Ngược trở về."

Lâm Vãn bị dọa sắp ngất: "What the fuck? Hắn đến đâu rồi?"

Hệ thống: "Cô không cần diễn tập nữa, trực tiếp ra trận luôn đi, hắn đã nghe được một lúc rồi."

Nếu như có thể, hiện tại cô chỉ muốn dùng tay xé nát hệ thống.

Có lẽ là để chứng minh lời hệ thống nói, trong phật đường bỗng nhiên nổi lên một trận âm phong, ánh nến xung quanh lắc lư, hơn phân nửa đều đã bị dập tắt.

"Ầm ầm ầm ——" ba khối bài vị vừa để lên, vậy mà cùng nhau rơi xuống mặt đất vỡ nát.

Một loạt biến cố này, khiến cả người Lâm Vãn đều cứng đơ tại chỗ, cô vốn đã chuẩn bị kỹ càng để diễn một vở kịch khổ tình, giờ lại nặn không ra được một giọt nước mắt.

"Tỷ tỷ, bài vị này hình như thiếu một cái rồi."

Thật lâu sau, một tiếng thở dài nhu hòa truyền đến.

Lâm Vãn chỉ cảm thấy sau lưng có một trận gió nhẹ lướt qua, chợt có một bóng đen bao phủ cô, một thân thể ấm áp dán chặt lấy cô.

__________

Tác giả có lời muốn nói: cầu một phát dịch dinh dưỡng ~ nhu cầu cấp bách mua! (*╯3╰)

Ngẫu nhiên rơi xuống hồng bao a, mọi người nô nức tấp nập một điểm a, tích lũy tiền nhìn chính bản!!!

A Trí lớn lên chắc chắn sẽ thức tỉnh, còn có văn này không ngược, chúng ta kiên trì tô sảng văn một trăm năm a, nữ chính làm sao lại bị ngược!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui