Thịnh Thế Độc Sủng Chi Đệ Nhất Nam Hậu

Ngày hôm sau, tin tức tú nữ Kỷ Mạc mới tới bị Hoàng Thượng biếm thành thị nữ đã truyền đến tai tất cả mọi người, Kỷ Nhiên đi đến chỗ nào cũng cảm thấy có kẻ cười sau lưng mình, hắn bực, sao mấy tên này lắm chuyện thế nhỉ, chuyện của mình còn chưa làm xong đã chạy đi quản chuyện thiên hạ. Nhưng mà hắn vẫn dương dương tự đắc dọn vào ngự hầu phòng, đương nhiên Tiểu Văn không đi cùng hắn, mà bị đưa đến cho một tú nữ khác, đối với Tiểu Văn, Kỷ Nhiên vẫn rất luyến tiếc, dù sao nàng cũng là bằng hữu tốt duy nhất của hắn từ lúc tiến cung đến nay.

Kỷ Nhiên rốt cuộc bắt đầu công tác, hắn mặc y phục màu lam nhạt độc đáo của ngự tiền thị nữ, chải một búi tóc đơn giản, rồi cắm Hỏa Bích lên là đại công cáo thành.

Ngự thư phòng, Kỷ Nhiên an tĩnh chờ Hoàng đế hạ triều, nói thật, hắn chịu đủ cảnh làm thị nữ này rồi, trước không nói đến việc ngay cả bóng dáng của Văn Túc cũng chưa nhìn thấy, chỉ nói đến cái tính xấu của tên hoàng đế kia, Kỷ Nhiên cảm thấy hắn có thể nhẫn đến bây giờ đúng là trước kia hắn đã quá xem thường bản thân rồi. Dựa vào, chờ đến khi nhìn thấy Văn Túc rồi xin được phương thức liên hệ, ông đây tuyệt đối sẽ không thèm nhịn nữa! Văn Túc, Văn Túc mau tới đây đi!

Văn Túc rốt cuộc cũng đến, y đi theo sau Hoàng đế. Một khắc khi Kỷ Nhiên nhìn thấy Văn Túc một thân bạch y xuất trần sạch sẽ như thế, thiếu chút nữa đã chạy đến ôm ôm thơm thơm hai cái.

“Kỷ Mạc, dụng tâm hầu hạ.” Hoàng đế đợi đến khi Văn Túc tiến vào rồi mới phân phó Kỷ Nhiên.

Hừ, không cần chú mày nói ông đây cũng sẽ coi y thành tôn đại thần mà hầu hạ.

Thời điểm Hoàng đế bàn công chuyện, Kỷ Nhiên từ trước đến giờ đều đứng ngoài cửa chờ, lần này cũng không ngoại lệ, một khắc khi Văn Túc rời khỏi ngự thư phòng, Kỷ Nhiên vội chạy theo, nói là Hoàng Thượng phân phó hắn tiễn người rời đi.


Đến tận khi nhìn thấy cửa nhà y, Kỷ Nhiên mới yên tâm. Văn Túc ở trong một rừng trúc thực an tĩnh giữa chốn cung đình xô bồ, Hoàng Thượng đối đãi y cũng không tệ lắm, ngay cả sân cũng xây riêng cho y một cái, có thể thấy được là coi trọng y biết bao nhiêu. Bây giờ nhìn thấy nơi Văn Túc ở, Kỷ Nhiên đã hoàn toàn yên tâm, chỉ cảm thấy tự do lại đến gần mình hơn một bước rồi.

“Văn Túc, ta có lời muốn nói với ngươi.”

“Ngươi?” Văn Túc nghi hoặc nhìn Kỷ Nhiên, nghĩ thầm người này giống như đã thay đổi thành một người khác, tức khắc tâm sinh cảnh giác.

“Ngươi có thể đừng làm biểu tình như ta sắp ăn sống ngươi có được không, ta thực sự có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi, không mời ta vào trong ngồi một lát sao?”

Tựa hồ đã tin Kỷ Nhiên, Văn Túc mời hắn vào trong sân, sau khi đóng cửa lại thì ngồi xuống ghế uống trà một mình, Kỷ Nhiên cũng không khách khí, đặt mông ngồi bên cạnh y, cầm lấy ly nước tự rót tự uống. Văn Túc choáng váng, từ bao giờ mà thị nữ lại to gan như vậy?

“Văn Túc, có biết Hỏa Bạc không?”

“Cộp” một tiếng, cái ly trên tay Văn Túc rơi xuống đất, y cả kinh lập tức đứng bậy dậy, một đôi mắt to gắt gao nhìn chằm chằm Kỷ Nhiên, giống như muốn đục một cái động trên người hắn, Văn Túc y có chết cùng không ngờ rằng thế giới này cư nhiên còn có một người quen Hỏa Bạc, hơn nữa còn đang ngồi trước mặt mình. Nhưng khi nhìn thấy bích ngọc trâm trên đầu Kỷ Nhiên, y mới hoàn toàn tiếp thu được chuyện này.

“Có biết. Hỏa Bạc làm sao vậy?”

“Gã nhờ ta tới kêu ngươi trở về.”

“Ta sẽ không trở về!”

Kỷ Nhiên không nghĩ tới y sẽ trả lời như vậy, tức khắc cảm thấy da đầu tê dại.

“Ngươi nghe ta nói, Hỏa Bạc gã nói gã rất nhớ ngươi, nhưng mà gã đang bị cấm túc ở Minh giới, gã biết nếu tới tìm ngươi trở về chắc chắn sẽ không dễ dàng, cho nên tranh thủ thời gian bảo ta tới tìm ngươi trở về, nói thật, kỳ thật ngươi trong lòng cũng rất hy vọng Hỏa Bạc tới tìm ngươi trở về đúng không?”


“Ai muốn gã tới tìm ta chứ? Nói cho gã nếu gã còn không chịu nhận sai, không tới xin lỗi ta, ta tuyệt đối sẽ không trở về!” Hai má của Văn Túc phiếm hồng, môi cong lên thật cao, đúng là đáng yêu vô cùng.

Văn Túc, đừng có ngạo kiều như vậy chớ?

“Gã thật sự không đến được, nếu không làm sao đến phiên ta tới.”

“Gã tìm ngươi như thế nào? Hỏa Bạc gã không phải có chứng sợ nữ nhân sao?”

“Ngươi nói gã có chứng sợ nữ nhân? Ha ha ha, đậu má cười ỉa, đường đường là một Tử Thần lại có chứng sợ nữ nhân, không dám tưởng tượng thời điểm gã câu hồn của nữ nhân có bị câu rớt không nha! Ha ha ha!” Nhớ tới bộ dáng sợ nữ nhân của Hỏa Bạc, Kỷ Nhiên lại không nhịn được muốn cười, “Như ngươi suy nghĩ, ta là nam nhân.”

“Ngươi… Ngươi… Ngươi…” Văn Túc che miệng liên tục lui về phía sau, ngón tay chỉ vào hắn run rẩy không thôi, “Ngươi đây là khi quân, sẽ bị chém đầu!”

“Không có việc gì, chỉ cần ngươi chịu trở về, ta đây có thể toàn thân rút lui.” Kỷ Nhiên kể lại toàn bộ tiền căn hậu quả cho Văn Túc nghe, bao gồm cả việc mình đến từ thế kỷ 21, còn cái tên Kỷ Nhiên của hắn cũng do tác dụng của Hỏa Bích, nhưng hắn không ngờ rằng Văn Túc cư nhiên cũng đến từ thế kỷ 21, tin tức này quả thực khiến hai tên đến từ dị giới này hưng phấn lao vào ôm nhau một cái, chỉ hận gặp nhau quá muộn.

“Kỷ Nhiên, ông chờ một chút, tôi bây giờ thực sự không thể rời đi được, chờ tôi hoàn thành công chuyện, tôi sẽ trở về, yên tâm, chuyện của ông chính là chuyện của tôi, tuyệt đối sẽ giúp ông hoàn thành nhiệm vụ! Nhưng mà, ông phải ở lại đây chờ tôi một khoảng thời gian được không?”

“Văn Túc, ông yên tâm, ông bây giờ bảo tôi đi tôi còn chưa muốn đi đâu, tên hoàng đến đáng ghét kia luôn bắt nạt tôi, mấy ngày nay vừa đủ để tôi đi báo thù, chờ tai vạ đến nơi rồi đi cũng không muộn.” Hừ hừ, tiểu hoàng đế ngươi cứ chờ đấy.


“Kỷ Nhiên, nói thật, ông giả nữ nhân thật là… ngay cả tôi là người hiện đại thuần chủng cũng không nhận ra.”

“Đương nhiên rồi! Á không phải, tôi nói Văn Túc ông có ý gì?!” Ông đây là đang gián tiếp xâm phạm nhân quyền đó!

“Được rồi được rồi, Kỷ Nhiên ông chơi chơi cũng được, nhưng rốt cuộc người ta là Hoàng Thượng đó, coi như ông không xuy xét cho bản thân, thì cũng phải xuy xét cho người Kỷ gia chứ?”

“Tôi biết rồi, tôi sẽ cẩn thận.” Đúng vậy, mặc kệ thế nào, Đại tỷ, Nhị ca, Tam ca đều là người tốt, có chết cũng không thể liên lụy bọn họ.

Văn Túc và Kỷ Nhiên ngồi rung đùi chém gió đến tối muộn, Kỷ Nhiên không thể không trở về, chẳng cần nghĩ cũng biết lúc trở về sẽ gặp phải lửa giận của ai kia, tức khắc da đầu tê dại. Tiếng lục lạc ‘tinh tang’ vang lên giữa đêm tối, không ngừng nhắc nhở hắn giờ thân nữ nhân, là người Kỷ gia, tuyệt đối, tuyệt đối không thể lộ, đó là tội khi quân, nhẹ thì bị chém đầu, nặng thì cả nhà bị trảm.

Hết chương 5

Lăng: Kỷ Nhiên khi nói chuyện với người không phải của thế giới này thì sẽ dùng xưng hô kiểu hiện đại. Tuy rằng hơi kệch cỡm vì không hợp với bối cảnh lắm


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui