"Nếu tỷ tỷ đã nói như vậy, thì muội liền bêu xấu hát một khúc vậy." Diệp Hàm Vân cũng không từ chối, nàng đứng lên bộ y phục trắng tung bay, đi tới trước đàn tranh mấy người kia mới đàn qua, một tay ôm lấy đàn tranh, đi tới lan can thuyền, ngồi xếp bằng và dựa vào lan can, tùy ý để đàn tranh trên đùi. Nhẹ đánh mấy âm, sau đó một khúc 《 Hãy thật sự là ta》 mang theo một chút tự do, vô cùng tiêu sái được Diệp Hàm Vân một bên gãy đàn một bên hát.
Ta ước là làn gió
Ta ước làm vầng trăng kia
Ta ước thành nhành liễu
Rượu là khúc ca
Khiến ta thoải mái
Không quan tâm đến thế giới nói ta là gì
Chỉ cần là chính ta
Cứ mỉm cười vượt qua sóng gió
Lười để ý đến công việc và những việc đã qua
Cứ để rượu là khúc hát.
...
Ai là ta ta là ai
Không cần để ý ta là ai
Hãy sống tốt hơn.
Một khúc này vẻ mặt bọ họ càng say mê, Diệp Hàm Vân giống như niệm chú, lặp đi lặp lại, hình ảnh kia không thua đấng nam nhi: sự tiêu sái của môt nam tử, trong đó có biết bao tình cảm chân thật lộ ra ngoài. Ai là ta, ta là ai, không cần để ý ta là ai, hãy sống tốt hơn, vô cùng thích hợp với tâm tình lúc này của Diệp Hàm Vân, nàng chỉ ước được tự do, sống thật với con người mình.
Mặc dù Diệp Hi Hà vô cùng hâm mộ câu nói được tự do và tiêu sái của Diệp Hàm Vân, dù kinh ngạc với tài hoa của nàng, nhưng vô cùng căm hận, nàng mới là đệ nhất tài nữ kinh thành, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, cho tới bây giờ mọi người đều nhìn về phía nàng với ánh mắt hâm mộ, luôn theo dõi nàng, ngay cả người tôn quý như Hiên Viên Tuyết cũng ngưỡng mộ nàng không thôi, nhưng tình huống ngày hôm nay thật sự tức chết nàng.
Khác với bụng dạ hẹp hòi ghen tỵ của Diệp Hi Hà, Hiên Viên Tuyết thật sự vỗ tay khen ngợi Diệp Hàm Vân, từ nhỏ nàng bị ảnh hưởng từ cha và các ca ca, vô cùng quý mến các kỵ binh mang theo đao kiếm vô cùng hăng hái và đầy khí phách, hiện tại trên người Diệp Hàm Vân phát ra loại tự do chính là đeiều nàng rất mong đợi, không uống rượu, tâm nghe theo khúc và say, mắt say lờ đờ trong sương mù chính là bạch y thánh tuyết, giống như tiên nữ.
Cách bọn họ không xa trên một du thuyền bình thường, chỉ đơn giản dung miếng vải buộc tóc, nam tử mặc cẩm bào màu đem viền vàng yên lặng ngồi trên xe lăn. Phía sau hai thị vệ áo đen, đứng nghiêm túc, ánh mắt của bọn họ điều dừng ở trên người chủ tử, cảnh giác nhìn tất cả động tĩnh xung quanh, chỉ thấy chủ tử bọn họ cầm lấy ngọc tiêu bên hông, đặt ở bên mép, ღHạDuღ tiếng tiêu lặng lẽ thổi lên, cách đó không xa, bạch y nữ tử đang đàn tranh, rất hoàn mỹ cùng âm.
Đang gãy đàn, bên tai Diệp Hàm Vân truyền đến âm thanh tiếng tiêu, càng hăng say gãy thêm một lần, một khúc kết thúc, mọi người trên du còn đang trong trạng thái mê say, Diệp Hàm Vân thì ôm đàn tranh, khập khễnh đi tới nơi để đàn tranh, sau đó mới trở lại chỗ ngồi, xoa nhẹ chân trái của nàng, vừa rồi để đàn tranh trên người một thời gian dài, không chỉ có chút tê, mà còn rút gân. Diệp Hàm Vân có chút bất đắc dĩ lắc đầu, phóng túng cuối cùng là phải trả giá thật nhiều. Có thể nàng cũng không biết, thật nhiều cũng không chỉ những thứ này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...