Thịnh Thế Độc Phi Tàn Vương


"Đương nhiên không thành vấn đề." Diệp Hàm Vân cười nói, xuyên việt đến thế giới này hơn một năm, khó có thể gặp một người muội muội thẳng thắn như vậy, được phu nhân Tĩnh Viễn Hầu phủ nuông chiều đã quen, tuy có chút nóng nảy, nhưng bản tính đơn thuần, ngây thơ rực rỡ, đúng là cái tuổi hài tử nên có.
Sau đó hai người tới tiểu viện của Hiên Viên Tuyết, toàn bộ sân nhỏ chằng chịt hấp dẫn, đặc biệt đóa hoa chân tướng khoe sắc, lá xanh hoa hồng gian, ở giữa chợt có mấy tiếng kêu của ếch, gian phòng bố trí rất xa hoa nhưng không giảm lịch sự tao nhã,ღHạDuღmột mình Diệp Hàm Vân ngồi trên ghế trúc trước sảnh, thong thả phẩm trà thơm, đợi lâu cũng không thấy Hiên Viên Tuyết đi lấy ca từ trở về. Ngay lúc nàng chút nữa híp mắt, cuối cùng cũng nghe được động tĩnh, nhưng sao nghe được âm thanh có chút nghẹn ngào?

"Vân nhi tỷ tỷ, ô, muội tìm không thấy rồi, ca từ tỷ viết muội tìm không thấy rồi." Hiên Viên Tuyết rất quý trọng ca từ đó, sau ngày đó hồi phủ, ca ca mượn đi sao chép, nàng cũng không cho, ca ca đành phải ở lại khuê phòng của nàng sao chép, sao hôm nay nàng tìm không thấy chứ.dien.dan.le.quy.don.
"Tuyết Nhi, không vội, chúng ta đàn hát hai lần, muội không cần nhìn ca từ cũng có thể hát theo điệu, đừng khóc." Trấn an Hiên Viên Tuyết, trong lòng Diệp Hàm Vân có chút nghi hoặc, ai sẽ đi trộm ca từ nàng viết, hơn nữa là trộm từ Tĩnh Viễn Hầu phủ.
"Thế nhưng mà muội rất thích chữ của tỷ, ô ô."
"Ách? Được rồi, tỷ sẽ viết lại cái khác cho muội là được." ảm giác được người khác sùng bái rất tốt, Diệp Hàm Vân rất hào phóng nói.
Kế tiếp liền dạy Hiên Viên Tuyết luyện tập đàn tranh, cái khúc nhạc《 hãy thật sự là ta 》 Diệp Hàm Vân chỉ đạo, được nàng đàn lại một lần, nhóm tỳ nữ Hiên Viên Tuyết nghe được, bọn họ đều như si mê như say sưa. Mà lần đầu tiên Thạch Duyệt nghe được cũng cảm động thật lâu, lần trước Tam tiểu thư đi du hồ nàng không có đi theo, không nghĩ tới khúc nhạc này nghe hay như vậy, chẳng qua nàng có chút mê mang nhìn qua Diệp Hàm Vân, Tam tiểu thư sao có thể đàn tốt như vậy, còn có ca từ vừa mới viết cho Quận chúa, chữ viết rất đẹp mắt, tuy nàng biết chữ không nhiều lắm, nhưng luôn đi theo Tam tiểu thư, nàng vẫn biết rõ chữ của tiểu thư miễn cưỡng có thể xem, tuyệt không có đẹp như vậy, chuyện này rốt cuộc là sao?
Chăm chú nghe Diệp Hàm Vân hát, nghe lâu rồi bỗng nhiên linh quang chợt lóe, đưa ca từ khác dạy cho Hiên Viên Tuyết, khiến Hiên Viên Tuyết kích động ôm nàng vui mừng quên hết tất cả, bởi vì ca từ vừa rồi so với trước kia còn tốt hơn, nàng càng thêm ưa thích, thật hận không thể bước chân vào giang hồ một phen.

Diệp Hàm Vân không biết, ca từ lúc trước bị mất đang ở trong tay người nào rồi, người nào đó thậm chí vì sợ bản thảo bị mài mòn, còn tự mình đặt vào hốc tối (*lỗ khảm ngọc) ở bên trong thư phòng, thỉnh thoảng lấy ra khẽ vuốt ve(nghe sao biến thái quá, hắc hắc). Trong lúc người nào đó nhìn ca từ tâm viên ý mã , có {ám vệ} lách mình tiến đến, hắn lập tức khôi phục thái độ băng sơn ngàn năm.
"Chủ tử, vừa nhận được tin tức từ Lâm Phong, Diệp tiểu thư hôm nay được Hiên Viên Tuyết quận chúa mời đi Tĩnh Viễn Hầu phủ, quận chúa mời Diệp tiểu thư dạy khúc nhạc ngày đó cho nàng , muốn biễu diễn trong đại thọ của Thái hậu, còn có hôm nay Diệp tiểu thư đến Tĩnh Viễn Hầu phủ, mang theo thực phẩm mới của Thực Vi, gọi là kem ly ngọt được Hầu phủ Lão phu nhân, phu nhân và quận chúa tán thưởng."
"Kem ly?" Đôi mày của người nào đó nhướng lên, tâm tư của Vân nhi đúng là có một phong cách riêng ah.(Quen không mà gọi người ta Vân nhi chứ, xùy, haha.)

"Bẩm chủ tử, Lâm Phong đã sai người đặt một hộp kem ly đưa đến, chủ nhân muốn nếm thử không?"
"Uh, lấy ra." Người nào đó đưa tay nói.
Kết quả tối hôm đó, người nào đó tiêu chảy, kéo đến cả người hư thoát(*mất nước), thị vệ kinh hãi lấy các ly trà nhỏ chủ nhân dùng qua, đồ ăn đều tra xét mấy lần, cuối cùng bị ngự y phán một câu, không thể tham ăn, ăn lạnh quá nhiều băng nên bị tiêu chảy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui