“Vì A Ly, Bản vương vĩnh viễn không hối hận.” Mặc Tu Nghiêu đứng tại sau lưng Diệp Ly, từ trên cao nhìn nhìn xuống Mặc Cảnh Lê.
Nghe Mặc Tu Nghiêu nói xong, sắc mặt Mặc Cảnh Lê đã lúng túng lại càng thêm âm trầm. Lạnh lùng cười nói: “Thật sao?” Mặc Tu Nghiêu nhướng mày rồi nói: “Đương nhiên. Bản vương cũng không phải là loại có mắt không tròng như ai kia.” Lười biếng ngồi cạnh Diệp Ly, Mặc Tu Nghiêu cũng không đi quản Mặc Cảnh Lê khó coi, có chút không vui nhìn qua Diệp Ly nói: ” Sao A Ly lại nói chuyện một mình với hắn ở chỗ này?”
Diệp Ly nhướng mày, giống như cười mà không phải cười nhìn qua hỏi hắn: “Chẳng lẽ thiếp thân không thể một mình nói chuyện với người khác?”
Mặc Tu Nghiêu vội vàng cười làm lành nói: “Làm sao lại như vậy? A Ly chịu nói chuyện với người khác, đó là vinh hạnh của bọn hắn. Nhưng có người ý xấu đầy mình, A Ly không thể không đề phòng.”
Diệp Ly mỉm cười không nói, nhàn nhạt nhìn xem hắn mỉm cười. Luận ý xấu đầy mình, trong thiên hạ có mấy người bằng Định Vương gia. Mặc Tu Nghiêu cũng không để ý ánh mắt trêu chọc của Diệp Ly, quay đầu dựa vào Diệp Ly hỏi: “Lê Vương còn có lời gì muốn nói?” Cho dù Mặc Cảnh Lê vẫn còn nói ra suy nghĩ của mình, hiện tại cũng bị Mặc Tu Nghiêu tức giận đến mức quên gần hết rồi. Khẽ hừ một tiếng đứng lên nói: “Bản vương tới đón Oánh nhi về dịch quán.”
“Thì ra là thế.” Mặc Tu Nghiêu gật đầu nói: “Thế Lê Vương tự tiện. Đúng rồi. . . Lê Vương, thánh nhân nói không thể vứt bỏ người vợ tào khang*(người vợ cả cùng đồng cam cộng khổ với chồng lúc khó khăn nên không thể vứt bỏ được) tuy Lê Vương phi không tính là vợ tào khang, nhưng tốt xấu cũng đã theo Lê Vương nhiều năm như vậy. Hiện nay Lê Vương không chút do dự vì cô nương núi Thương Mang mà biếm vợ làm thiếp, điều này sẽ lại để cho người trong thiên hạ cảm thấy Lê Vương ngại bần yêu phú đấy. Đối với thanh danh Lê Vương cũng không tốt.”
Mặc Cảnh Lê cắn răng, “Định Vương quá lo lắng, Bản vương không có ý tứ này.”
Mặc Tu Nghiêu lơ đễnh nhíu mày, hiển nhiên không tin Mặc Cảnh Lê nói. Mặc Cảnh Lê cũng không có tâm trạng giải thích, trầm mặt xoay người rời đi rồi.
Nhìn bóng lưng Mặc Cảnh Lê đi xa, Diệp Ly mỉm cười ngó Mặc Tu Nghiêu nói: “Vương gia đến vô cùng đúng lúc.” Mặc Tu Nghiêu tươi cười chân thành mà nói: “Bản vương biết rõ A Ly cũng không muốn nói chuyện với Mặc Cảnh Lê.” Diệp Ly bất đắc dĩ nhìn lên trời, nàng không có khoa trương hắn, được chứ?
“A Ly, nàng nghĩ cơ hội Mặc Cảnh Lê cưới Đông Phương U có lớn không?” Mặc Tu Nghiêu hơi tò mò hỏi.
Đôi mày thanh tú Diệp Ly cau lại, nói: “Nếu như Mặc Cảnh Lê không dùng thủ đoạn vớ vẩn gì có lẽ cơ hội không lớn.” Đông Phương U không thông minh, nhưng Đông Phương Huệ lại không phải người dễ đối phó. Có Đông Phương Huệ ở bên giám sát, chỉ sợ Mặc Cảnh Lê chưa chắc đã được như nguyện. Mặc Tu Nghiêu thản nhiên nói: “Vừa mới Đông Phương Huệ phái người đến đây truyền lời, hôn sự Đông Phương U có thể coi như chưa từng xảy ra. Núi Thương Mang vẫn nguyện ý tương trợ Định Vương phủ như cũ.”
“Chàng cự tuyệt?” Diệp Ly không hề hoài nghi mà hỏi.
“Đương nhiên là cự tuyệt.” Mặc Tu Nghiêu gật đầu nói: “Bản vương và Định Vương phủ muốn tương lai như thế nào, cũng không có ý định để núi Thương Mang can thiệp.” Có lẽ Đông Phương Huệ thông minh, nhưng cùng là đại gia có mấy trăm năm nội tình, núi Thương Mang khác Từ gia. Có lẽ thế lực Từ gia không bằng núi Thương Mang, nhưng người Từ gia lại càng tiếp cận cái thế gian này. Mấy trăm năm qua từng chút một dung nhập trong lòng dân chúng thiên hạ, bởi vì cái gọi là nhuận vật vô thanh*(Tiềm vũ bất ngữ, Nhuận vật vô thanh, Trích thủy lực bạc, Cửu dĩ xuyên thạch: Đại loại chỉ một thứ vô hình, êm ái như nước nhìn không thấy sờ không ra, mưa dầm thấm lâu nước chảy đá mòn.). Lúc Từ gia bị diệt, trên sử sách cũng vĩnh viễn đều lưu lại bóng dáng của bọn hắn. Mà núi Thương Mang lại đặt mình ở vị trí quá mức siêu phàm thoát tục. Mỗi một lần xuất hiện gần như luôn khiếp sợ thiên hạ, cũng làm cho mình bịt kín một tầng thần bí khiến mọi người ngước nhìn. Nhưng chính vì các nàng quá mức thoát ly thế gian, sớm đã thành thói quen cảm giác cao cao tại thượng. Kể cả thông minh như Đông Phương Huệ, cũng đặt mình cao hơn vị trí mọi người trong thế gian.
“Đông Phương Huệ sẽ rất tức giận.” Đông Phương Huệ rất có tâm kế cũng rất thông minh, nhưng vừa ra đời đã là truyền nhân núi Thương Mang, hơn nữa làm chủ nhân núi Thương Mang vài chục năm, kỳ thật bà ta càng không thể dễ dàng tha thứ người khác cự tuyệt cùng với trái lời.
“Tức giận thì sao nào?” Mặc Tu Nghiêu nhướng mày.
Diệp Ly cười một tiếng, “Đúng vậy, tức giận thì sao nào?” Định Vương phủ chưa bao giờ e ngại địch nhân cường đại.
Vừa mới treo tấm biển Đông Phương phủ lên, Đông Phương Huệ vẫy lui người rồi sắc mặt bắt đầu lạnh như băng. Đông Phương U đứng trước mặt bà, có chút lo lắng mà nói: “Sư phụ, Định Vương. . .” Đông Phương Huệ chậm rãi nói: “Định Vương cự tuyệt.” Đông Phương U khẽ giật mình, ngưng lông mày nói: “Nếu là vì nguyên nhân trước kia của đồ nhi, hiện tại. . . Chúng ta đã không cần chuyện cầu hôn nữa rồi. Tại sao bọn họ còn không đáp ứng?”
Đông Phương Huệ cười lạnh một tiếng nói: “Không phải con cũng đoán được sao? Định Vương phủ từ vừa mới bắt đầu đã không có ý định hợp tác với núi Thương Mang.”
Đông Phương U cau mày nói: “Cái này cũng không thể nào nói nổi, nếu có chúng ta tương trợ thì Định Vương phủ sẽ như hổ thêm cánh. Muốn muốn đối phó Bắc Nhung, Bắc Cảnh thậm chí là Tây Lăng cũng là làm chơi ăn thật, tại sao Định Vương không đáp ứng?” Đông Phương Huệ nhạt cười nhạt nói: “U Nhi, tuy con thông minh nhưng trời sinh lại không có ý nghĩ cùng với tâm tư của thượng vị giả. Đây cũng là điều sư phụ lo lắng nhất. Thế lực Định Vương phủ đã rất cường đại, lại có Từ gia phụ tá. Nếu như Mặc Tu Nghiêu chí tại thiên hạ mà nói…, sớm muộn cũng có thể đạt thành. Tuy thiếu đi thế lực núi Thương Mang có thể sẽ muộn một ít, nhưng là. . . Lại không có nỗi lo về sau.” Thế lực núi Thương Mang khiến cho người thèm thuồng nhưng cũng làm cho người kiêng kị, nếu như Định Vương phủ cùng núi Thương Mang hợp tác, chỉ sợ Mặc Tu Nghiêu sẽ lo lắng tương lai đuôi to khó vẫy, bị núi Thương Mang cản tay.
“Nhưng Mặc Tu Nghiêu hắn cũng đừng quên, không có núi Thương Mang hiệp trợ hắn thì có lẽ hắn có thể đạt tới mục đích, nhưng ta núi Thương Mang tương trợ người khác thì sao. . .” Thần sắc Đông Phương Huệ biến đổi, lạnh lùng nói. Bà có thể hiểu tâm tư Mặc Tu Nghiêu, nhưng lại không thể tiếp nhận. Mặc Tu Nghiêu không chút do dự cự tuyệt ngoại trừ kiêng kị núi Thương Mang, chỉ sợ căn bản không có đặt núi Thương Mang ở đáy mắt.
“Sư phụ. . .” Đông Phương U cả kinh, hơi lo lắng nhìn qua Đông Phương Huệ.
Thần sắc Đông Phương Huệ hòa hoãn một ít, mỉm cười nhìn nàng nói: “U Nhi muốn nói gì không?”
Đông Phương U cau mày nói: “Sư phụ có ý lựa chọn người khác phụ tá. Nhưng trên đời ngoại trừ Lôi Chấn Đình chỉ sợ không có người nào là đối thủ Mặc Tu Nghiêu. Nhưng Lôi Chấn Đình. . . Lấy đồ nhi chứng kiến, có lẽ hắn cũng không có ý tứ hợp tác với núi Thương Mang. Hơn nữa tuổi của hắn. . .” Lôi Chấn Đình còn lớn tuổi hơn Mặc Tu Nghiêu nhiều. Cho dù Định Vương cái gì cũng không làm, chỉ cần kéo dài cũng có thể kéo chết Lôi Chấn Đình. Hết lần này tới lần khác Lôi Đằng Phong nhi tử Lôi Chấn Đình luôn luôn biểu hiện thường thường, bảo vệ là đủ, nhưng muốn xưng bá thiên hạ chỉ sợ là có chút không dễ dàng.
Đông Phương Huệ tán thưởng nhẹ gật đầu, chỉ cần không liên quan đến đạo lí đối nhân xử thế, ánh mắt và tâm tư của Đông Phương U đều vô cùng chính xác.
“Vậy con có ý kiến gì?” Đông Phương Huệ hỏi.
Đông Phương U hơi do dự nhìn bà muốn nói lại thôi, Đông Phương Huệ nhìn thấy rồi sắc mặt trầm xuống, nói: “Nếu con còn băn khoăn Từ Thanh Trần, ta khuyên con sớm bỏ suy nghĩ này đi. Người Từ gia. . . Nhìn tao nhã, nhưng thực tế đối ngoại là lãnh tâm vô tình. Con không nhập được vào mắt bọn họ thì bọn hắn không hề thương tiếc con đâu, đụng lên chỉ tự rước lấy nhục.”
Đông Phương U hơi nghi hoặc nhìn sư phụ một chút, không biết cảm giác như thế nào, cảm thấy sư phụ nghiến răng nghiến lợi khi nói câu lãnh tâm vô tình. Nhưng sư phụ ở trước mặt mình cho tới bây giờ đều là bình tĩnh, lý trí ưu nhã đấy, Đông Phương U ngây ra một lúc cũng chỉ coi mình đa tâm. Nhớ tới Từ Thanh Trần lãnh đạm cự tuyệt với chính mình, cùng với Từ Thanh Viêm bén nhọn trào phúng, Đông Phương U không thừa nhận cũng không được sư phụ nói không sai. Nhưng ngay cả như vậy, bảo nàng buông tha chọn người khác, nàng lại không có cam lòng. Không chỉ bởi vì nàng không cam lòng Từ Thanh Trần, vì so với Mặc Cảnh Lê, Nhậm Kỳ Ninh, vô luận tính toán như thế nào nàng vẫn cảm thấy Định Vương phủ coi được nhất. Nếu như sư phụ lựa chọn người khác thì tổng cảm thấy tỷ lệ thất bại rất cao.
Không thể không nói, chính là vì Đông Phương U không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, cho nên nàng suy xét sự tình cũng không dễ dàng đã bị cảm xúc ảnh hưởng. Nói thí dụ thông minh như Đông Phương Huệ bị cự tuyệt dưới sự phẫn nộ sẽ nghĩ tới đến đỡ người khác để đối phó Định Vương phủ, cho Mặc Tu Nghiêu nhìn với con mắt khác. Nhưng Đông Phương U chỉ không hiểu được quyết định Định Vương phủ, khổ sở, nhưng sẽ không phẫn nộ, cho nên nàng cũng càng thấy rõ ràng, Mặc Cảnh Lê kém Định Vương phủ quá xa. Trong lúc này không thể nói không có tư tâm, nhưng quan điểm của nàng cũng tuyệt đối là chính xác đấy.
“Sư phụ, đồ nhi không thích Mặc Cảnh Lê và Nhậm Kỳ Ninh.” Đông Phương U cau mày nói.
Đông Phương Huệ yêu thương cười nói: “Con không thích, sư phụ cũng không có ý định gả con cho đám bọn họ, con lo lắng cái gì?”
Đông Phương U nhíu nhíu mày nói: “Nhưng là, nếu như là Mặc Cảnh Lê và Nhậm Kỳ Ninh thì bọn hắn nhất định sẽ yêu cầu con gả cho bọn chúng.” Nói cách khác, bọn hắn chỉ sợ cũng sẽ không tin tưởng thành ý núi Thương Mang. Lúc trước, không phải mấy đời tiền bối núi Thương Mang đều làm như thế sao? Nếu như truyền nhân núi Thương Mang không gả cho đám bọn họ thì làm sao bọn hắn tin rằng bọn họ mới là người núi Thương Mang tuyển định.
“Nếu thật sự là như thế. . .” Đông Phương Huệ do dự một chút, lại cũng không nói đến nếu thật sự là như thế, sư phụ cũng sẽ không miễn cưỡng con, chỉ nói: “Sư phụ sẽ suy nghĩ thật kỹ. Con đi xuống trước nghỉ ngơi đi.” Đông Phương U cắn cắn môi cẩn thận từng li từng tí mà hỏi: “Sư phụ, nếu như con có biện pháp khiến công tử Thanh Trần lấy con. . .”
Hiển nhiên Đông Phương Huệ cũng không tin đồ nhi có năng lực như thế, nhướng mày nói: “Đợi đến khi con thực sự bổn sự này rồi nói sau, đi xuống trước nghỉ ngơi, ta muốn suy nghĩ kỹ một chút.”
Trên mặt xinh đẹp của Đông Phương U hiện lên một tia bị thương, chỉ đành yên lặng lui ra ngoài. Quay người đóng cửa nhìn xem bộ dáng sư phó nhíu mày suy tư, trên gương mặt dịu dàng của Đông Phương U hiện lên một tia hào quang kiên quyết.
“Phu nhân, Bắc Cảnh Vương Nhậm Kỳ Ninh cầu kiến.” Trong cửa, Đông Phương Huệ không biết nhớ ra cái gì đó, trên mặt giống như bi giống như hỉ, cuối cùng biến thành nhàn nhạt tiếc nuối cùng với oán niệm. Cửa ra vào, hạ nhân bẩm báo đánh thức bà, thu liễm thần sắc trên mặt, đứng dậy khẽ cau mày nói: “Nhậm Kỳ Ninh, hắn tới làm gì?” Ngoài cửa người trả lời: “Bắc Cảnh Vương nói có cầu kiến phu nhân.”
“Mời hắn đến đại sảnh đi.” Đông Phương Huệ nhàn nhạt phân phó nói.
“Vâng.”
Đông Phương Huệ sửa sang lại dung nhan một lát, liền đi ra cửa phòng trước. Quả nhiên Nhậm Kỳ Ninh đã sớm chờ ở nơi đó rồi. Thấy Đông Phương Huệ tiến đến vội vàng đứng dậy tiến lên, cung kính mà nói: “Vãn bối Lâm Nguyện, bái kiến Đông Phương phu nhân.” Đôi mi thanh tú Đông Phương Huệ hơi nhíu lại, nhìn Nhậm Kỳ Ninh rồi mỉm cười nói: “Lâm Nguyện? Bắc Cảnh Vương không phải họ Nhậm sao?”
Nhậm Kỳ Ninh có chút bất đắc dĩ cười nói: ” Con mồ côi Tiền triều, không dám dùng tên thật hành tẩu ở thiên hạ, thật sự là thẹn với liệt tổ liệt tông.” Kỳ thật, sao Nhậm Kỳ Ninh không muốn khôi phục tên cũ chứ, nhưng thời cơ hai năm trước không đúng, hơn nữa hắn còn phải dựa vào người Bắc Cảnh rất nhiều,một tuy vị Vương Hậu đã qua đời là nữ tử Bắc Cảnh, nhưng khó được là người thông minh nhạy cảm. Nếu hắn quá sốt ruột đổi tên, thậm chí sửa quốc hiệu thì chỉ khiến nàng cùng với quyền quý Bắc Cảnh bất mãn. Thứ hai, một khi hắn chính thức khôi phục danh tiếng Lâm Nguyện, vô luận là Định Vương phủ, Tây Lăng hay Mặc Cảnh Lê đều là địch nhân của hắn rồi. Dù sao năm đó tiền triều vì Đại Sở và Tây Lăng mới bị diệt vong. Lúc đó bản thân hắn sẽ là cái đích cho mọi người chỉ trích.
Đông Phương Huệ đánh giá hắn hồi lâu, mới thản nhiên nói: ” Mấy đời hậu duệ Tiền triều đến nay luôn luôn mưu cầu phục quốc, nhưng toàn sắp thành lại bại. Ngươi có thể có công tích như hiện nay coi như là không sai rồi.”
Nhậm Kỳ Ninh rủ mắt xuống cười nhạt nói: “Phu nhân khen nhầm, , cả đời Lâm Nguyện thời khắc không dám quên nguyện vọng của tổ tiên. Năm đó núi Thương Mang và ta cũng có huyết thống, vãn bối khẩn cầu phu nhân tương trợ.” Đông Phương Huệ trầm mặc không nói, Nhậm Kỳ Ninh minh bạch hắn là đang tự hỏi, cũng không vội ở thuyết phục hắn. Bình tĩnh ngồi ở một bên chờ lấy đáp án của nàng. Thật lâu, mới nghe Đông Phương Huệ nói: “Nhậm công tử, thực không dám đấu diếm, ta đều cực kỳ bội phục năng lực cùng nghị lực của công tử. Nhưng là. . . Công tử muốn phục quốc, chỉ sợ không phải dễ dàng như vậy.”
Nhậm Kỳ Ninh trong đôi mắt xẹt qua một tia gợn sóng, cung kính mà nói: “Kính xin phu nhân chỉ điểm.”
Đông Phương Huệ cũng không khách khí, trầm ngâm một chút mới nói: “Đầu tiên, lúc trước công tử cưới công chúa Bắc Cảnh mới lập quốc, hiện nay Vương Hậu vẫn là nữ tử Bắc Cảnh. Những thứ không nói đến, công tử muốn xua binh Trung Nguyên, muốn đạt được sĩ tộc Trung Nguyên thừa nhận đã khó càng thêm khó. Mặt khác, ta cũng đã nghe nói, trong triều đình Bắc Cảnh hiện nay cũng bất ổn, cựu thần tiền triều cùng với quyền quý Bắc Cảnh tranh chấp không ngớt sớm đã không phải chuyện một sớm một. Công tử thiên hạ chưa định thì nội bộ cũng đã bắt đầu tự giết lẫn nhau, chỉ sợ không phải điềm gì tốt. Mặc dù tương lai công tử thật sự nhập chủ Trung Nguyên, đây rốt cuộc là Bắc Cảnh hay tiền triều?”
Nhậm Kỳ Ninh im lặng, hắn không phải không thừa nhận Đông Phương Huệ mỗi một câu đều nói trúng rồi khốn cảnh hiện tại cùng với tai hoạ ngầm tương lai. Hắn cũng không phải là không biết điều này, nhưng lúc đó tình thế bức bách không thể không làm, “Phu nhân có ý tứ là?”
” Tuy núi Thương Mang từ trước không đếm xỉa đến nhưng vẫn là người Trung Nguyên. Tuyệt sẽ không làm chuyện dẫn ngoại tộc xâm lấn Trung Nguyên, kính xin công tử thông cảm.” Đông Phương Huệ nghiêm mặt nói.
Trên mặt Nhậm Kỳ Ninh hiện lên một tia ảm đạm, triều đình Bắc Cảnh hiện tại và trong tai có hơn phân nửa đều dựa vào ngoại tộc. Cái này không chỉ là nhược điểm để người khác lên án, đồng thời cũng là nỗi khổ riêng của Nhậm Kỳ Ninh cùng với những người tự xưng là tiền triều cựu thần. Nhậm Kỳ Ninh cắn răng, trầm giọng nói: “Nếu tại hạ có thể cam đoan tương lai triều đình cùng với vương thất tất cả đều là người Trung Nguyên, phu nhân có thể nguyện ý tương trợ?”
Đông Phương Huệ nhắm hờ mắt, lạnh nhạt nói: “Nếu thật sự là như thế, công tử là hậu duệ tiền triều chính thống, những thứ khác không cần nói tới.” trong lòng Nhậm Kỳ Ninh vui vẻ, nói: “Đa tạ phu nhân, mong rằng phu nhân nói mà có tín.”
Đông Phương Huệ nói: “Ta núi Thương Mang há có thể thất tín với người?”
Nhậm Kỳ Ninh thoả mãn nhẹ gật đầu, chính muốn nói điều gì, ngoài cửa có người vội vàng đi đi đến trước mặt Nhậm Kỳ Ninh thấp giọng thì thầm vài câu. Sắc mặt Nhậm Kỳ Ninh biến hóa, đứng dậy nói với Đông Phương Huệ: “Tại hạ có chút việc gấp, quấy rầy phu nhân, vậy thì cáo từ trước.” Đông Phương Huệ cũng không giữ lại, sai người tiễn đưa Nhậm Kỳ Ninh đi ra ngoài.
“Sư phụ, ngài thực sự giúp Nhậm Kỳ Ninh?” Đông Phương U từ bên trong đi tới, nhìn qua ngoài cửa khẽ nhíu mày.
Đông Phương Huệ hừ nhẹ một tiếng nói: “Ta nói giúp hắn lúc nào? Hậu duệ Tiền triều, mặc kệ là thật là giả. . . công chúa Bắc Cảnh đối với Nhậm Kỳ Ninh có thể nói là ân trọng như núi, thế mà hắn cũng không chút do dự hạ sát thủ, người như vậy đã chú định cay nghiệt thiếu tình cảm. Chỉ sợ tương lai hắn được thiên hạ sẽ là lúc có mới nới cũ được chim quên ná, đặng cá quên nơm.”
“Nhưng sư phụ vừa rồi. . .” Đông Phương U khó hiểu mà nói.
Đông Phương Huệ nói: “Chỉ là tạm thời trấn an hắn thoáng một phát mà thôi. Hắn đều xuất ra giao tình tổ tông và núi Thương Mang đến nói chuyện, đương nhiên ta cũng không dễ nói thẳng cự tuyệt xé toang mặt với hắn. Huống chi, con cho rằng trong chốc lát hắn có thể xử lý xong giữa mâu thuẫn giữa Bắc Cảnh cùng với cựu thần tiền triều sao? Chỉ sợ hắn sẽ làm cho thực lực của mình ngày càng yếu.”
Trên mặt Đông Phương U hiện lên một tia mờ mịt, không hiểu tại sao sư phu không dứt khoát cự tuyệt Nhậm Kỳ Ninh. Có điều sư phụ không tuyển chọn Nhậm Kỳ Ninh tổng là một chuyện tốt. Về phần Mặc Cảnh Lê. . . Nàng có rất nhiều biện pháp giải quyết hắn ta!
Sứ thần Bắc Nhung ở tạm dịch quán, trải qua vài ngày nghỉ ngơi, thương thế Liễu Quý Phi đỡ một ít rồi. Gia Luật Hoằng và công chúa Dung Hoa cũng định chuẩn bị lên đường hồi trở lại Bắc Nhung, tuy Gia Luật Dã muốn giữ Gia Luật Hoằng ở Ly Thành lâu thêm mấy ngày, cũng thuận tiện cho Bắc Nhung Vương Đình bên kia bố trí, thực sự tìm không ra lý do gì thích hợp ở lại Ly Thành. Chỉ có thể mời Da Luật Hoằng đến một tòa thành trì hắn đang đóng quân Đại Sở nấn ná vài ngày. Vốn cho rằng Gia Luật Hoằng sẽ không đáp ứng, dù sao mọi người lòng dạ biết rõ huynh đệ bọn hắn, chính là Gia Luật Dã mình cũng sẽ không đơn thương độc mã chạy đến trên địa bàn Gia Luật Hoằng đi. Không nghĩ tới, Gia Luật Hoằng chỉ hơi cân nhắc rồi đồng ý.
Sau khi hai huynh đệ định ra hành trình, trước khi đi còn phải đi Định Vương phủ cáo biệt Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu.
Diệp Ly nhìn Liễu Quý Phi đi theo bên người Gia Luật Dã, trong mắt cũng nhiều vài phần nhàn nhạt cảm thán. Có lẽ bởi vì nguyên nhân thân phận bị vạch trần nên lúc này đây Liễu Quý Phi cũng không có lại mang mạng che mặt. Nhưng Diệp Ly lại tình nguyện nàng ta tiếp tục mang mạng che mặt, bởi vì chỉ cần nghĩ tới dung nhan bảo dưỡng thoả đáng xinh đẹp của nàng ta làm sao mà có, Diệp Ly liền không nhịn được có một loại cảm giác muốn nôn mửa.
“Gia Luật Thái Tử cùng với Thất vương tử đường xa mà đến, nếu Bản vương có chỗ nào chiêu đãi không chu toàn, kính xin hai vị chớ trách.” Mặc Tu Nghiêu nhìn về phía huynh đệ Gia Luật Hoằng và Gia Luật Dã cười nói. Gia Luật Hoằng cười nói: “Định Vương khách khí, là chúng ta quấy rầy hồi lâu. Hôm nay cáo từ, nếu trong tương lai Định Vương và Vương phi đại giá quang lâm Bắc Nhung, cũng tốt để ở tiếp theo tận tình địa chủ hữu nghị.”
Mặc Tu Nghiêu gật đầu nói: “Bản vương và Vương phi cũng mến phong cảnh thảo nguyên đã lâu, nhất định sẽ có cơ hội.”
Gia Luật Hoằng hiểu ý, cười nói: “Như thế, tại hạ cung kính đợi Vương gia và Vương phi đại giá.”
Gia Luật Dã hồ nghi nhìn xem Mặc Tu Nghiêu và Ga Luật Hoằng, cảm thấy hai người này nói có chuyện. Hắn đã bảo Liễu Quý Phi viết thư cho Bắc Nhung Vương cáo buộc Gia Luật Hoằng cấu kết Mặc Tu Nghiêu phản quốc, đương nhiên là vu hãm, nhưng hiện tại hắn ngược lại thật sự có chút hoài nghi. Như có điều suy nghĩ liếc nhìn Gia Luật Hoằng, Gia Luật Dã nói: “Vương huynh, Vương tẩu, thời điểm không còn sớm chúng ta cần phải đi.”
Gia Luật Hoằng cũng không phản bác, gật đầu nói: “Thất đệ nói không sai, chúng ta cần phải đi. Định Vương, Vương phi, như vậy cáo từ.”
Diệp Ly mỉm cười gật đầu, “Thái Tử, Công chúa, Thất vương tử, thuận buồm xuôi gió.”
Liễu Quý Phi ngồi ở bên người Da Luật Dã nhìn chằm chằm vào Diệp Ly, đột nhiên mở miệng nói: “Ta muốn dẫn hai người đi.”
Nghe vậy, mọi người không khỏi đều nhíu mày. Gia Luật Dã cảnh cáo lườm Liễu Quý Phi, Liễu Quý Phi lại không để ý tới ánh mắt của hắn, nhìn Diệp Ly nói: “Ta muốn mang Khiếu Vân và Trân Ninh đi.” Diệp Ly bên cạnh thủ mỉm cười, “Thanh Hi na cô nương muốn dùng danh nghĩa gì để mang Trường Hưng Vương và công chúa Trân Ninh?”
Liễu Quý Phi biến sắc, cứng họng nói: “Bọn hắn đâm thương ta chẳng lẽ không cho ta xử trí sao?”
Sắc mặt Diệp Ly bình thản, thản nhiên nói: “Đâm bị thương? Bản phi tưởng rằng cô nương ngươi ý đồ ám sát Trường Hưng Vương và công chúa Trân Ninh mới bị ngộ thương đấy. Đã cô nương nói như vậy, Thất hoàng tử, Trường Hưng Vương và công chúa Trân Ninh cũng cần Bản phi cho bọn hắn một câu trả lời thỏa đáng. Xin mời ngươi để Thanh Hi na cô nương ở lại.”
“Ngươi dám! Ta là Thất hoàng phi Bắc Nhung!” Liễu Quý Phi lạnh lùng nói.
Gia Luật Dã nhíu mày, nhìn xem Diệp Ly nói: “Vương phi, cái này sợ không thích hợp.” Cũng không phải hắn không nỡ Liễu Quý Phi, chỉ có điều ở chỗ Bắc Nhung Vương còn cần Liễu Quý Phi thay hắn nói chuyện mà thôi. Hơn nữa, bên ngoài Liễu Quý Phi cũng là Vương phi tương lai của hắn, nếu cứ lưu tại Ly Thành như vậy thì hắn cũng mất mặt.
Gia Luật Hoằng đột nhiên mở miệng cười nói: ” Bản Thái Tử còn nhớ rõ Thất đệ muội đã qua đời mấy năm trước rồi mà, Thất đệ lại tục cưới lúc nào thế? Ah, đúng rồi, phụ vương nói lần này trở lại Bắc Nhung sẽvì Thất đệ tổ chức đại hôn nghi thức.” Vốn Thất hoàng tử phi cũng là con gái đại bộ lạc Bắc Nhung, mấy năm trước bị bệnh chết. Gia Luật Dã cũng không có tái giá Đại phi, ngược lại thật không ngờ lại có thể tạo ra một nữ nhân như vậy. Gia Luật Hoằng cũng bị Liễu Quý Phi ở trước mặt Bắc Nhung Vương nếm không ít thiệt thòi. Nếu Định Vương phi muốn lưu nàng ta lại, đương nhiên Gia Luật Hoằng vui mừng hỗ trợ.
Sắc mặt Gia Luật Dã âm trầm, nhìn xem Liễu Quý Phi đồng thời trong lòng đã ở lắc lư bất định. Hiện nay đại quân Bắc Nhung và Mặc gia quân đang giằng co, Liễu Quý Phi cũng coi như không tác dụng nữa rồi, tác dụng duy nhất chính là lực ảnh hưởng của nàng với Bắc Nhung Vương. Nhưng chính như Gia Luật Hoằng đã nói, một khi trở lại Bắc Nhung phụ vương rất có thể sẽ thay hắn xử lý hôn lễ, hắn có thể chưa từng có nghĩ tới thật sự muốn cưới Liễu Quý Phi làm Đại phi, nếu làm thứ phi thị thiếp thì hắn cũng không muốn. Mang Liễu Quý Phi về hay nhân cơ hội thoát khỏi nàng? Đây là một vấn đề.
Thấy trên mặt Gia Luật Dã hiện lên suy nghĩ sâu xa, trong lòng Liễu Quý Phi không khỏi hoảng hốt. Nếu là bị ở lại Ly Thành thì bản thân mình sắp sửa gặp phải cái gì, Liễu Quý Phi rất rõ ràng, trong lòng không khỏi âm thầm hối hận vừa rồi xúc động. Trong hai năm qua nàng chịu không ít tổn thương, nhưng lúc này đây không chỉ trước mặt Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly mất hết mặt, càng quan trọng hơn là người hại nàng lại là con gái ruột của nàng. Điều này làm sao nàng nuốt trôi cơn tức này được, cho nên mới mở miệng yêu cầu Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly mang công chúa Trân Ninh và Mặc Khiếu Vân. Lại không nghĩ rằng vậy mà sẽ bồi mình vào.
Chống lại ánh mắt mỉm cười lạnh nhạt Diệp Ly, trong lòng Liễu Quý Phi đột nhiên lạnh lẽo. Còn nhìn thấy hình như Mặc Tu Nghiêu tỏ vẻ không có chút nào ngoài ý muốn, Liễu Quý Phi đã hiểu, từ vừa mới bắt đầu Mặc Tu Nghiêu và cùng Diệp Ly đã định bắt mình ở lại, vô luận mình mở miệng đòi người hay không.
“Không, ta không ở lại Ly Thành!” Liễu Quý Phi quả quyết nói: “Ta phải về Bắc Nhung, Gia Luật Dã, dẫn ta đi!”
Nếu như giọng điệu của nàng ta không phải ép buộc mà nói…, có lẽ Gia Luật Dã còn xem xét. Liễu Quý Phi còn chưa nói xong thì sắc mặt Gia Luật Dã lạnh lẽo, hất tay nàng ta ra rồi nói với Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu: “Nếu như nàng ta bị thương Trường Hưng Vương và công chúa Trân Ninh thì giao cho Định Vương cùng Vương phi xử trí.”
“Không! Gia Luật Dã, ngươi không thể đối với ta như vậy! Ngươi đừng quên rồi, nếu không có ta. . .”
Da Luật Dã cười lạnh một tiếng nói: “Ngươi định muốn nói cho Định Vương và Định Vương phi, ngươi phản quốc như thế nào sao? Đúng, chính vì có ngươi hỗ trợ nên Bản vương mới dễ dàng đánh hạ biên quan Đại Sở cùng với mấy tòa thành trì đấy. Thì tính sao?” Trào phúng quét vẻ mặt hoảng sợ Liễu Quý Phi, cảm giác rằng mình đã làm quyết định đúng đắn. Hắn là Thất vương tử Bắc Nhung tôn quý, sao có thể vì nữ nhân này để cho các quý tộc Bắc Nhung chế giễu?
“Định Vương, Định Vương phi, cáo từ.” Không có nhìn Liễu Quý Phi, Gia Luật Dã không chút do dự xoay người mà đi.
Gia Luật Hoằng chắp tay với Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu rồi cũng cùng đi theo rồi, công chúa Dung Hoa đi theo sau lưng Gia Luật Hoằng, cười cười với Diệp Ly, lúc đi đến bên người Liễu Quý Phi ngừng một chút, thấp giọng nói: “Liễu Quý Phi, chắc rằng chúng ta về sau sẽ không gặp lại rồi. Ngươi yên tâm, Định Vương và Định Vương phi nhất định sẽ chiêu đãi ngươi phản quốc này thật tốt đấy. . . Tiện nhân.”
“Không. . . Đừng, dẫn ta cùng đi!” Liễu Quý Phi hoảng sợ kêu lên.
Công chúa Dung Hoa cười lạnh một tiếng, bỏ tay ra Liễu Quý Phi bước ra đại môn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...