Edit: Đào Sindy
Cuộc sống ngày ngày trôi qua, bởi vì kế hoạch trật chân té thế nào ở Nguyệt gia không ngừng, cho nên trong khoảng thời gian này Mộ Hoàng Tịch không cảm thấy khô khan, chỉ là mấy ngày này Quân Mặc càng ngày càng dành nhiều thời gian trên triều chính, nhiều khi tối cũng không trở lại ngủ, vuốt vị trí lạnh lẽo bên cạnh, Mộ Hoàng Tịch không khỏi có chút cảm thấy mất mác, thói quen thật là đáng sợ! Nếu lúc trước nàng ngủ ở đâu cũng không có cảm giác, nhưng hiện tại thiếu đi Quân Mặc, nàng đã nếm được mùi vị của tịch mịch.
Nguyệt gia mạnh mẽ không thể lường được, binh lực Tây Việt là bề ngoài, không vạch mặt cùng Nguyệt gia, quân đội Tây Việt cũng chưa xếp hạng công dụng, dựa vào chỉ có Toái Ngọc Hiên, Ám lâu còn có Chí Tôn lâu, cộng thêm Bắc Đường gia, ngay cả là như vậy, Mộ Hoàng Tịch cũng không nắm chắc bao nhiêu phần thắng, bởi vì Nguyệt gia Nguyệt Diệc Hàn khẳng định đã cầm được một số vật gì đó rồi!
Khi ở Bán Nguyệt Thành, Thánh Viêm thương bị dùng toàn lực phá huỷ, mà hạt sen Phượng Dực Hỏa Liên cũng bị nàng lấy đi, nhưng còn có một thứ, vẫn không có tin tức, đó chính là Đăng Long Ấn!
Nguyệt gia cấu kết với Bán Nguyệt Thành, mộ địa Long Viêm đế bọn họ cũng không rõ ràng, nếu có thể tìm tới Phượng Dực Hỏa Liên sau đó chờ nó nở hoa, tất nhiên cũng có thể tìm Đăng Long Ấn, lúc nhìn thấy Nguyệt Diệc Hàn, Mộ Hoàng Tịch nhìn thấy trán hắn âm khí, liền bắt đầu hoài nghi, hoặc nói đã có thể xác định Đăng Long Ấn ở trong tay của hắn.
Uy lực của Đăng Long Ấn không nhỏ hơn Thánh Viêm thương, nếu hắn thật dùng để đối phó bọn họ, Mộ Hoàng Tịch không dám bảo đảm mình có thể còn sống ra ngoài từ trong đó hay không.
Mở to mắt trên giường, thật lâu không cách nào ngủ, không bao lâu lại nghe được tiếng gõ cửa nóng nảy của Vân Nương: "Tiểu thư, đã xảy ra chuyện, Diệc Thần ngất rồi!"
"Ngất thì ngất đi, bảo người khiêng đi là được!"
Mộ Hoàng Tịch tức giận, ngay cả nàng cũng không trách Mộ Diệc Thần, nhưng nàng quyết không cho phép người khác làm trái với mệnh lệnh của nàng, nếu không sau này thuộc hạ của nàng học theo, người tôn chủ này như nàng có ích lợi gì?
"Tiểu thư, ngươi đi xem một chút đi! Đứa bé kia đã thật tâm hối cãi, người tạm tha cho hắn lần này đi!"
Vân Nương ở ngoài cửa nóng nảy, chính đứa bé của nàng không cách nào sống sót, cho nên nàng đối với Mộ Diệc Thần liền không nhịn được để ý nhiều hơn, có lúc nàng đã xem hắn thành con của mình, mặc dù việc làm của Mộ Diệc Thần quả thật nên phạt, nhưng trong lòng nàng hi vọng Mộ Hoàng Tịch có thể sớm tha thứ cho hắn.
Ai! Mộ Hoàng Tịch ở trong phòng không tiếng động thở dài, làm sao nàng không biết tâm tình Vân Nương chứ? Nàng không nghĩ nhất định phải làm Mộ Diệc Thần thế nào, không lý do gì phạt hắn, cũng tương tự không có lý do gì tha thứ hắn, nàng chỉ muốn chính hắn nhận rõ sự thật, sau đó rời đi mà thôi, không xử phạt với hắn, đã là bước lui của nàng, nhưng vì sao hắn cứ ép nàng đây.
"Tiểu thư, Vân Nương van cầu người, người đi gặp hắn một chút được hay không? Một lần thôi!" Giọng Vân Nương nghẹn ngào van xin.
Cuối cùng, Mộ Hoàng Tịch từ trên giường, mặc áo khoác vào, sau đó xoay người mở cửa......
"Tiểu thư......" Ánh mắt Vân Nương khao khát nhìn về Mộ Hoàng Tịch, nước mắt trên mặt còn chưa lau khô.
Mộ Hoàng Tịch mím môi không nói, trực tiếp đi qua người nàng, Vân Nương vui mừng, vội vàng đi theo.
Chỗ hôm đó quỳ xuống như cũ, thân thể Mộ Diệc Thần té xuống đất, Mộ Hoàng Tịch không cần đi vào cũng biết hắn giờ phút này đang sốt cao, hơn nữa nếu không phải kịp thời cứu chữa, chỉ sợ phải bỏ mạng.
Mộ Hoàng Tịch đi vào, bước đến nơi cách Mộ Diệc Thần khoảng một mét thì dừng lại, hiển nhiên Mộ Diệc Thần khôi phục được chút ý thức, cho nên giùng giằng muốn đứng lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có một chỗ hồng, hiển nhiên là sốt cao gây nên, đôi môi cũng khô nứt chảy máu, cả giờ phút này người nhếch nhác không thôi, nhưng đôi mắt khác ở chỗ cố chấp, Vân Nương đứng một bên nhìn cảm thấy không đành lòng.
"Đứng lên đi!"
Mộ Diệc Thần nghe thấy âm thanh, nhưng có chút không tin ngẩng đầu: "Tỷ tỷ tha thứ cho ta rồi sao?"
Tỷ tỷ! Xưng hô này khiến thân thể Mộ Hoàng Tịch chấn động, nhưng nàng vẫn không lộ ra vẻ mặt, khuôn mặt lạnh lùng mà xa cách: "Ngươi không cần ta phải tha thứ!"
"Tỷ tỷ!" Mộ Diệc Thần té nhào dưới chân của Mộ Hoàng Tịch, đôi tay níu thật chặt vạt áo Mộ Hoàng Tịch, con ngươi trong suốt đầy áy náy: "Thật xin lỗi, ta không biết trong lòng ngươi khó chịu, là ta lỗ mãng, ta không mong tỷ tỷ tha thứ, nhưng tỷ tỷ đừng không để ý đến ta nữa được không?"
Mộ Hoàng Tịch cúi đầu nhìn hắn, trong đôi tròng mắt trong suốt của hắn rõ ràng in bóng nàng lạnh lùng.
"Nếu như cho ngươi lựa chọn lần nữa, ngươi cứu hay là không cứu?"
...... Mộ Diệc Thần nghe vậy, chôn đầu xuống thật sâu, đáp án đã rất rõ ràng rồi.
"Ta đã nói với ngươi, đã làm nhất định phải gánh chịu hậu quả, bây giờ ngươi tính là gì? Ta để ngươi học võ công, để ngươi trở nên mạnh mẽ, ngươi dùng để làm vậy ư?"
Mộ Diệc Thần không ngẩng đầu, nhưng níu lấy tay Mộ Hoàng Tịch có chết cũng không muốn buông ra, hồi lâu, giọng Mộ Diệc Thần nghẹn ngào truyền đến: "Tỷ tỷ, ta thật sự vô cùng khó chọn, ta không thể thấy chết mà không cứu, như vậy lương tâm ta cả đời lo lắng, ta làm, ta không hối hận, nếu như bây giờ tỷ tỷ còn muốn giết họ, ta tuyệt không ngăn cản; ta đồng ý gánh chịu tất cả hậu quả, dù trừng phạt gì ta cũng đều tiếp nhận, nhưng duy nhất không thể tiếp nhận chính là tỷ tỷ không quan tâm ta!"
"Từ khi ta hiểu chuyện tới nay, ta không bị người ức hiếp thì bị người xem nhẹ, cuối cùng tỷ tỷ cho ta tất cả bây giờ, tỷ tỷ là người thân quan trọng nhất của ta, nếu như tỷ tỷ không quan tâm ta, cái gì ta cũng không có!"
Mộ Hoàng Tịch thấy hắn như vậy, biết hắn nhất định sẽ cố chấp như vậy, bất đắc dĩ nói lời mình không muốn nói nhất: "Ngươi đừng quên, trên người ngươi chảy cùng dòng máu với họ, máu kẻ thù của ta!"
"Tiểu thư!" Vân Nương không ngờ Mộ Hoàng Tịch vì ép Mộ Diệc Thần đi, thậm chí lời nói ác như vậy còn nói ra được.
Thân thể Mộ Diệc Thần cứng đờ, sau đó chậm rãi buông vạt áo Mộ Hoàng Tịch ra, Mộ Hoàng Tịch nghĩ, hắn rốt cuộc bỏ qua, nhưng động tác một khắc sau của Mộ Diệc Thần lại làm nàng kinh hãi, chỉ thấy hắn đột nhiên lấy ra chủy thủ giấu ở bên hông, không chút do dự cắt vào mạch đập của mình, mặc dù Mộ Hoàng Tịch ra tay ngăn cản, nhưng vẫn bị hắn cắt trúng, máu đỏ thẫm chảy ra ngoài, máu tanh mà chói mắt.
" Rốt cuộc ngươi đang làm gì?" Mộ Hoàng Tịch cáu kỉnh chất vấn, hiển nhiên là tức rồi.
Nào có thể đoán được Mộ Diệc Thần vui vẻ cười một tiếng: "Tỷ tỷ, ta không muốn chảy dòng máu của kẻ thù ngươi cho nên ta muốn bỏ qua nó, như vậy...... Tỷ tỷ sẽ không chán ghét ta nữa....."
Mộ Hoàng Tịch bị kinh sợ đứng nguyên chỗ, một chữ cũng không nói ra được, tại sao cuối cùng lại là kết quả này, rốt cuộc hắn ngốc hay nàng ngốc?
"Diệc Thần!" Vân Nương thét một tiếng kinh hãi, Mộ Hoàng Tịch hồi hồn, lúc này mới nhìn thấy Mộ Diệc Thần đã hôn mê, cổ tay chảy máu, trên mặt còn treo nụ cười nhàn nhạt.
Mộ Hoàng Tịch mím môi, cuối cùng cúi người xuống ôm hắn lên, thân thể Mộ Diệc Thần mới vừa trổ mã ở trong lòng nàng vốn không có sức nặng gì, nhưng vì phát sốt, nóng bỏng kinh người, Mộ Hoàng Tịch liếc nhìn Vân Nương lo lắng vô cùng: "Còn không mau đi mời đại phu!"
"Ta sẽ đi!" Vân Nương hốt hoảng, dùng khinh công bay ra ngoài.
Mộ Hoàng Tịch liếc nhìn bầu trời đêm trống rỗng, liếc nhìn Mộ Diệc Thần trong ngực, trong lòng không thể làm gì thở dài một tiếng, thật nhanh điểm huyệt đạo cầm máu, sau đó ôm hắn trở về phòng của mình.
Bởi vì Mộ Diệc Thần vừa bẩn vừa ướt, cho nên Mộ Hoàng Tịch lột sạch y phục của hắn mới ném hắn lên giường, cả quá trình nước chảy mây trôi, Mộ Hoàng Tịch vốn không nhìn vóc người khô khan kia mà nhét hắn vào ổ chăn, ngồi bên giường chờ Vân Nương, vừa truyền chân khí cho hắn.
"Tiểu thư!" Trong chốc lát Vân Nương dẫn một vị lão đại phu vào, đại phu này nửa đêm bị người ta cho bay lâu như vậy, thiếu chút nữa đứng cũng không vững.
"Nhanh lên qua đây xem một chút!"
Có lẽ là bản tính thầy thuốc, thấy có bệnh nhân, ông hiểu được ý các nàng, ngược lại bớt sợ chút, cẩn thận đi tới bắt mạch cho Mộ Diệc Thần, chợt kinh hãi: "Vị cô nương này, thứ cho lão phu nói thẳng, vị công tử này lội mưa nhưng không lập tức tắm rửa dẫn đến sốt cao, mà còn không chỉ hai ngày! Thật có chút nghiêm trọng!"
"Mặc kệ có nghiêm trọng không, ngươi trực tiếp kê đơn thuốc chữa bệnh là được!"
Đại phu lắc đầu một cái: "Cô nương, không phải lão phu không trị, mà là vị công tử này đã không chữa được rồi, hắn sốt cao quá độ, lục phủ ngũ tạng sớm đã suy giảm, thậm chí ngay cả đầu chỉ sợ cũng bị ảnh hưởng, cộng thêm hắn mất máu quá nhiều, coi như lão phu muốn cứu cũng bất lực, xem như vị công tử này mạng lớn có thể sống sót, chỉ sợ cũng chỉ có thể nằm trên giường cả đời!"
Sau khi Vân Nương nghe xong, dưới chân mềm nhũn ngã trên đất, trong miệng thất thanh nỉ non: "Tại sao có thể như vậy......"
"Mặc kệ như thế nào, ngươi chữa bệnh trước!"
Khi đại phu hốt thuốc thì Mộ Hoàng Tịch đỡ Vân Nương dậy, để nàng ngồi vào một bên, thấy nàng như bị đả kích lớn, trong lòng cũng có chút không dễ chịu: "Đừng lo lắng, ta sẽ không để hắn có chuyện!"
"Tiểu thư......" Vân Nương hồi hồn nhìn về phía Mộ Hoàng Tịch, nước mắt trước một bước lại rơi xuống, nàng níu lấy y phục Mộ Hoàng Tịch thật chặt: "Tiểu thư, Vân Nương biết mình không nên nói như vậy, nhưng Vân Nương vẫn muốn xin tiểu thư tha thứ cho đứa bé kia có được hay không? Mấy ngày này sống chung, ta sớm liền xem đứa bé kia là đứa bé của mình, ta...... Ta không muốn hắn cứ như vậy chết đi!"
"Đứa bé kia nghe lời người nhất, quan tâm nhất cũng là người, cho nên ta van cầu tiểu thư, tha thứ hắn có được không? Chỉ cần người tha thứ hắn, hắn nhất định sẽ sống lại......"
Thấy lời nói Vân Nương không mạch lạc van xin, Mộ Hoàng Tịch chỉ đành dịu dàng an ủi: "Được! Ta tha thứ cho hắn!"
"Cô nương, phương thuốc lão phu viết đàng hoàng rồi, không biết đi y quán của ta lấy thuốc, hay các ngươi tự mình phối?"
"Ta theo đại phu lấy thuốc!" Vân Nương nghe thấy lời nói của Mộ Hoàng Tịch, giống như chộp được cọng rơm cuối cùng, lập tức đi theo đại phu lấy thuốc.
Đến khi Vân Nương rời đi, Mộ Hoàng Tịch mới ngồi ở mép giường, giơ tay lên bắt mạch cho Mộ Diệc Thần, tiếng mạch đập bé đến mức không thể cảm nhận được, giống như lão đại phu nói, hắn đã không thể cứu, lục phủ ngũ tạng đã bị thiêu hủy, làm sao có thể sống?
Khi mạch đập sắp biến mất, Mộ Hoàng Tịch đưa tay chuyển qua bên môi Mộ Diệc Thần, trên ngón tay kéo lê một dấu vết tinh tế, vài giọt máu đỏ tươi cứ như vậy nhỏ xuống, từng giọt từng giọt chảy vào trong miệng của hắn! Máu Phượng Dực nhất tộc cộng thêm Phượng Dực Hỏa Liên, hắn muốn chết cũng không chết được!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...