Thịnh Thế Đế Sủng: Đích Nữ Hoàng Hậu

Edit: Đào Sindy

Mộ Phủ

Đại phu nhân nói Mộ Tâm Vi đã biết chuyện kia, Mộ Tâm Vi càng nghĩ càng thấy trong lòng nguy hiểm, không phải nàng ta sợ Mộ Hoàng Tịch kiện nàng ta, mà là hai lần trước đột nhiên Mộ Hoàng Tịch xuất hiện bên cạnh nàng ta, hiện tại nàng ta còn có ám ảnh trong lòng!

Nếu Mộ Hoàng Tịch lao ra nàng ta không cảm thấy gì, nhưng nếu như nàng âm thầm trả thù thì sao? Lần trước nàng vì một nha đầu mà cầm cây trâm chỉa vào cổ họng nàng ta, lần này nàng ta thiếu chút nữa giết nàng, nàng nhất định sẽ trả thù! Suy tư hồi lâu, Mộ Tâm Vi đi tìm đại phu nhân,  nói băn khoăn trong lòng ra, có chút kinh hoảng cầm tay đại phu nhân. 

"Nương, người nói con nên làm thế nào!"

"Tâm Vi con nói đều là thật?" Đại phu nhân có chút không xác định hỏi.

"Ừm!" Mộ Tâm Vi gật đầu thật mạnh: "Nương, đây đều là thật, người phải giúp nữ nhi một chút!"

"Không sao!" Đại phu nhân vỗ vỗ tay Mộ Tâm Vi, dịu dàng nói: "Con không cần phải lo lắng, có nương ở đây nàng không dám làm gì con, những chuyện khác, nương sẽ giúp con nghĩ cách!"

"Nương! Nhưng người nhất định phải giúp con đó!" Mộ Tâm Vi cầu khẩn, sau đó nghĩ đến thứ gì, sắc mặt đột nhiên trở nên ác độc: "Nương, người nói nếu tiện nhân kia vĩnh viễn biến mất thì như thế nào?"


Đại phu nhân sớm có lòng diệt trừ Mộ Hoàng Tịch, lần trước trở lại từ Tự Miếu bà ta nhìn ra Quân Hạo Hiên đối xử đặc biệt với Mộ Hoàng Tịch, mà cũng nghe Mộ Tâm Vi nói Mộ Hoàng Tịch từng cùng Hiên vương dạo thuyền hoa, theo ý bà thì Mộ Hoàng Tịch là chướng ngại vật của Mộ Tâm Vi như trước, cho nên phải diệt trừ, trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, nhưng bà ta không thể dạy nữ nhi như vậy, chỉ đành phải ấm giọng nói: "Tâm Vi con không cần phải suy nghĩ nhiều, thời gian không còn sớm, mau trở về đi!"

"Ồ!" Mộ Tâm Vi bất đắc dĩ rời đi, nhưng nàng ta tin tưởng đại phu nhân sẽ có cách, cho nên ngược lại không có bao nhiêu lo lắng!

Sau khi Mộ Tâm Vi đi, đại phu nhân vẫn ngồi tại chỗ suy tư, suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc đứng lên, đi vào trong phòng lấy ra văn phòng tứ bảo*, viết xuống thật nhanh mấy dòng chữ, sau đó dùng  thuốc bột không biết tên vẩy lên trên, chữ trên tờ giấy trước mặt kia liền biến mất sạch sẽ, sau đó bỏ giấy vào lá thư, lúc này mới gọi: "Lưu ma ma!"

*bút, mực, giấy, nghiên.

Lưu ma ma đi vào: "Phu nhân, có gì phân phó?"

Đại phu nhân đưa vật trong tay tới, khẽ hạ thấp giọng: "Đưa đi chỗ cũ!"

Lưu ma ma nhìn cũng không nhìn, thuần thục nhận lấy lá thư xoay người rời đi.

Lưu ma ma đi chuyến này, cho đến ngày hôm sau mới trở về, còn đem theo một cái bình đen như mực và một chai  thuốc bột; đại phu nhân không dám đưa tay nhận lấy hai thứ này, chỉ cười nói: "Đi phòng bếp xem một chút, phân phó tối nay ăn canh thịt dê!" 

Tây viện


Vân Nương chọt bụng Tiểu Hoa, cười nói: "Tây viện của chúng ta chuột nhiều, rất hợp khẩu vị Tiểu Hoa, mới chưa bao lâu nhỉ? Nó đã mập lên gấp đôi rồi!"

Ngọc Nô nghe vậy, bắt lấy Tiểu Hoa nhìn một chút, tán đồng gật đầu một cái: "Quả thật, mập thêm tý nữa là có thể nấu canh rồi!"

Dứt lời, Tiểu Hoa lập tức rụt thân thể một cái, từ lần trước nó nhe răng nanh với Vân Nương, kết quả bị Ngọc Nô nhổ hết hai cái răng độc đó, nó liền nghĩ Ngọc Nô là siêu cấp ác ma, hiện tại nó tình nguyện đụng Vân Nương cũng không muốn đi theo Ngọc Nô nữa, cô nương này quá đáng sợ! Nhất là bây giờ còn muốn đem nó nấu canh!

Tiểu Hoa vô lực rũ thân thể xuống, như sợi mỳ: sao mạng nó lại khổ thế này!

Vân Nương nhìn bộ dáng này của Tiểu Hoa, cũng biết nó sợ Ngọc Nô rồi, cười một tiếng, ngay sau đó cảm thán, vốn nàng cũng rất sợ rắn, thế nhưng Tiểu Hoa sửng sốt bị Ngọc Nô trị phải nghe lời, hình như nó có thể nghe hiểu tiếng người, cảm thấy vô cùng thú vị; từ lần trước Ngọc Nô nhổ răng độc của nó, Tiểu Hoa đã không còn cách gì, thật giống như sợ Ngọc Nô, cũng thích dính nàng, Từ lâu rồi, ngược lại nàng cảm thấy rất đáng yêu, không còn bao nhiêu sợ, nhưng giới hạn chỉ là một con rắn mà thôi!

Hoàng Tịch ngồi ở bên cửa sổ để quyển sách xuống, nhếch môi cười khẽ: "Rất lâu không có ăn thịt rắn rồi ngược lại muốn nếm thử một chút!"

Tiểu Hoa khóc: Sao nó lại gặp một đống người ghê tởm như vậy! Chỉ có Vân Nương khá hơn một chút! Nghĩ tới, Tiểu Hoa ở trong tay Ngọc Nô ra sức giãy giụa, trượt vào ngực Vân Nương, mà giọng Hoàng Tịch lần nữa vang lên:

"Vân Nương, đem nó đi nấu thôi!"


Thân thể Tiểu Hoa cứng đờ, có loại cảm giác sắp chết, biết mình chạy không khỏi, định không trốn rồi, bổ nhiệm nằm trong ngực Vân Nương, bộ dạng nửa chết nửa sống.

"Ha ha! Tiểu thư, muốn ăn thịt rắn, nhưng Tiểu Hoa chỉ có một con, hay là giữ lại đi!" Vân Nương biết Hoàng Tịch nói chơi, nhẹ nhàng cười bỏ nó vô hộp để ngủ, ngay sau đó xoay người ra ngoài nấu cơm.

Ban đêm, ma ma phòng bếp đưa tới một chậu canh thịt dê, nói là chủ viện hôm nay ăn thịt dê, đại phu nhân đặc biệt phân phó đưa tới.

"Oa! Thơm quá!" Ngọc Nô hít một hơi mùi thơm thật sâu, thật nhanh đưa tay cầm lên một miếng, cũng không quản nóng hay không, trực tiếp nhét vào trong miệng, nhai nuốt hai cái, đột nhiên bất động.

"Thế nào? Có phải bị nóng rồi không?" Vân Nương thấy thế lập tức gấp gáp hỏi, Mộ Hoàng Tịch để đũa xuống nhìn sang.

"Ưmh......" Ngọc Nô lắc đầu một cái, phun miếng thịt dê ra: "Tiểu thư, cái này không thể ăn!"

"Thế nào?" Mộ Hoàng Tịch biết Ngọc Nô sẽ không tuỳ tiện nói như vậy, khom lưng ngửi ngửi một chút, trừ mùi thơm, ngược lại không đoán được gì cả.

Ngọc Nô cầm nước súc miệng, nói: "Trong canh này có thêm một số thứ!"

Mộ Hoàng Tịch nghe vậy, thì không tiếp tục hỏi, Ngọc Nô rất nhạy cảm với độc dược, chỉ cần nàng nói có vấn đề, liền nhất định có vấn đề; Ngọc Nô không biết bên trong là thuốc gì, nàng cũng sẽ không thử, ngồi trở lại vị trí, phân phó nói: "Vân Nương, bưng đồ đi đi!"

Vân Nương gật đầu, đưa tay bưng khay nóng đi, ngay sau đó nghĩ đến bên trong có thuốc độc, nhìn về phía Mộ Hoàng Tịch: "Tiểu thư, nếu như có người muốn hại người, nhất định sẽ để ý người có uống độc này chưa, nếu như bị phát hiện cứ vứt sạch như vậy, nói không chừng sẽ hạ độc lần nữa!"


Mộ Hoàng Tịch suy nghĩ một chút, Vân Nương nói rất có lý, chỉ là một nồi thịt dê thì nên làm sao? Mộ Hoàng Tịch từ từ đưa mắt nhìn sang vị trí Tiểu Hoa, hơi nghi ngờ nói: "Rắn ăn được thịt chín chứ?"

Nghe Mộ Hoàng Tịch nói như vậy, Vân Nương lập tức hiểu, để chậu canh thịt dê trước mặt Tiểu Hoa, mà Ngọc Nô thì giám sát nó ăn!

Tiểu Hoa im lặng, nếu rắn có thể khóc, nó đã sớm khóc chết rồi, từng thấy con rắn nào cực khổ như thế chưa? Dưới ánh mắt vô tình hay hữu ý của Mộ Hoàng Tịch, còn có Ngọc Nô ‘ hung thần ác sát ’ nhìn soi mói, Tiểu Hoa thành con rắn duy nhất trên thế giới uống canh thịt dê nóng......

Một buổi tối cứ như vậy lại tới, lúc Ngọc Nô và Vân Nương đi ngủ, ngược lại Mộ Hoàng Tịch không để ý, lúc đứng dậy mới phát hiện, đã nửa đêm rồi, đi tới bên cửa sổ, đột nhiên nhìn thấy có một thứ gì trắng trắng phát sáng dưới ánh trăng.

Cái tứ trắng trắng kia tốc độ không nhanh không chậm bơi đến gian phòng kế bên Mộ Hoàng Tịch, ở nơi đó là Ngọc Nô, còn có Hoa Xà kia.

Trong lòng có chút suy đoán, Mộ Hoàng Tịch từ cửa sổ nhảy vào, quả nhiên nhìn thấy một con rắn cả người màu trắng, nó đang bơi về chỗ Tiểu Hoa!

Tiểu Hoa uống canh thịt dê đang không thoải mái vậy, cảm giác đột nhiên có hai hơi thở nguy hiểm đến, một người trong đó nó vô cùng quen thuộc, đến từ Mộ Hoàng Tịch; mà cái còn lại...... Tiểu Hoa bắn đầu ra, nhìn thấy một con bạch xà đang bò về hướng nó, trực giác động vật nói cho nó biết, người này nguy hiểm.

Nhưng  khi Tiểu Hoa nghĩ đến Mộ Hoàng Tịch và Ngọc Nô đều ở đây, nó không sợ chút nào, ngược lại mặc niệm cho con bạch xà này...... Lão huynh à lão huynh, ngươi ở bên ngoài đang tốt, sao lại vào ổ trộm cướp này chứ!

Không đợi Tiểu Hoa mặc niệm xong, ma trảo Ngọc Nô không biết ở nơi nào đưa ra, một tay bắt lất bạch xà, cười hắc hắc: "Ha ha, con rắn này thật xinh đẹp, da trăng trắng, lột ra xong nhất định đẹp mắt!"

Nghe vậy, Tiểu Hoa và bạch xà cùng nhau rùng mình một cái.. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui