Thịnh Thế Đế Sủng: Đích Nữ Hoàng Hậu

Trong viện Vũ Hà, Bát di nương ngồi trên giường khó hiểu, hai ngày trước nàng muốn hãm hại đại phu nhân thất bại, lại không ngờ hại đến Mộ Hoàng Tịch; theo nha đầu nàng nói là lúc múc nước nghe thấy người ta nói vậy, nhưng mà trên thế giới này nào có chuyện trùng hợp như thế? Nhiều năm qua nàng điều tra không có kết quả vì sao đột nhiên lại nghe thấy?

Mà theo như lời Chu ma ma đó nói, thì cũng không phải là nói dối, bởi vì nàng ta có chứng cớ, hơ nữa nàng ta cũng cần gì lừa gạt mình, vậy thì là ai nói tin tức này cho nàng biets? Nếu muốn hại nàng đối địch với Đại phu nhân, thì người đó nhận được gì tốt? Chẳng lẽ là Tứ di nương? Hay là nói có ai đang âm thầm giúp nàng?

Bát di nương càng nghĩ càng thấy kỳ quặc, nhưng mà không nghĩ ra cái gì.

“Di nương!” Chi nhi đi đến, trông thấy di nương đang trầm tư, đặt chén trà ở một bên: “Tiểu thư có luẩn quẩn gì trong lòng sao?”

Bát di nương hoàn hồn, nghe thấy Chi nhi gọi nàng một tiếng tiểu thư, trong lòng của nàng lập tức cẩm động, nha đầu này đi theo nàng từ khi nàng còn là một ca cơ, hôm nay nhập phủ nhiều năm như vậy vẫn trung thành và tận tâm. Đối với Chi nhi, nàng hoàn toàn tin tưởng không nghi ngờ: “Ta chỉ đang nghĩ lần trước có được tin tức cũng kỳ lạ, hình như có người cố ý nói cho ta biết vậy!”


Chi nhi khẽ lắc đầu: “Tiểu thư đa nghi, vừa rồi nô tỳ ra ngoài có lưu ý, nghe nói người nọ là nghĩa tử mà Chu ma ma từng lén nhận, lúc Chu ma ma đến thăm, hắn không biết rõ nói lên, lại bị nô tỳ phát hiện, mà có lẽ Đại phu nhân đã nhận ra điều gì, người kia đã không thấy.”

“Hừ!” Bát di nương sầm mặt, bàn tay nhỏ bé vỗ lên bàn: “Bà ta cho rằng đã diệt hết chứng cớ để che giấu tội ác từng làm, nhưng ta đã biết chân tướng thì sẽ không để ba ta yên đâu.”

“Tiểu thư bớt giận! Ngàn vạn lần đừng để thương thân trước khi báo thù!” Chi nhi đi lễn vỗ lưng Bát di nương, lập tức trong mắt lóe lên tinh quang: “Di nương, ta có một cách có thể tra tấn đại phu nhân, hơn nữa có thể làm nàng sống không bằng chết!”

“Thật sao?” Bát di nương vui vẻ: “Nói mau!”

Chi nhi đưa lỗ tai đến bên Bát di nương, nói cách của mình cho nàng biết, Bát di nương càng nghe con mắt càng sáng, đứng bật dây, ngẩng đầu lên: “Chi nhi, giúp ta trang điểm, ta muốn đi nghênh đón lão gia!”

Tây viên

“Tiểu thư, chuyện thành rồi!” Vân nương cười yếu ớt bước vào phòng Tây viên.

“A!” Mộ Hoàng Tịch ở tren giường chớp mắt, quần áo toán loạn, khuôn mặt trắng noãn mang nét đỏ vừa tỉnh ngủ, đôi mắt mờ sương, lười biếng như mèo làm người ta có cảm giác muốn phạm tội. Ngọc Nô cũng nhập nhèm thò đầu sau lưng Hoàng Tịch,, phố hợp vẻ mặt trẻ con lại càng đáng yêu: “Tiểu thư, chuyện gì?”


“Không có việc gì!” Hoàng Tịch ấn đầu nàng: “Ngủ tiếp đi, còn sớm!”

“A!” Ngọc Nô lập tức đi ngủ.

Vân Nương cười yếu ớt nhìn màn này, theo Hoàng Tịch lâu như vậy cũng không tính là khổ, mà Hoàng Tịch cũng không giống những tiểu thư khác, ngược lại coi nàng như bằng hữu, hơn nữa là tín nhiệm nàng như vậy, thời gian lòng người ấm lạnh dễ đổi, cả đời nàng đã không suy nghĩ, nếu có ngày chết vì tiểu thư, cũng cảm thấy cam tâm tình nguyện.

Hoàng Tịch đắp chăn cho Ngọc Nô, thoáng hạ giọng: “Chi nhi đã nói biện pháp đó cho Bát di nương, Bát di nương mặc quần áo trắng, trang điểm đi gặp Thừa tướng đại nhân!”

“A!” Hoàng Tịch cũng không biến đổi sắc mặt cho lắm, Bát di nương là một người thông minh, nàng hiểu được dùng cách gì tốt, chính nàng ta cũng hiểu được, muốn lật đổ Đại phu nhân ngay là không thể, biện pháp bây giờ có thể làm Đại phu nhân khổ sở, lại có thể xả cơn tức trong lòng, đương nhiên nàng ta đều nghe theo.

“Đúng rồi! Tiểu thư, chủ viện truyền đến tin tức, Đại phu nhân chuẩn bị đi sơn tự bái phật cầu phúc, không biết có cho tiểu thư đi theo!”


“Đến lúc đó xem đi!” Mới ra khỏi miếu tự, nàng còn chưa muốn về đâu.

“Còn có, giữa trưa Tam thiếu gia đi ra ngoài chơi gái, bị Thừa tướng bắt tại chỗ, bây giờ đang bị phạt quỳ từ đường, Nhị di nương đang gấp, đi tìm Đại phu nhân cầu cứu rồi!”

“A!” Lần này, Hoàng Tịch đã nở nụ cười, hai phụ tử cùng đi chơi gái, còn gặp được nhau, không chuyện gì buồn cười hơn thế, nói không chừng, bọn họ từng cùng cưỡi một nữ nhân đấy! Ngẫm lại đã thấy chán ghét!

Hoàng Tịch quay đầu nhìn Vân Nương, trong mắt có một tia thưởng thức, đây là lần đầu tiên từ khi nhập phủ nàng nhìn vào năng lực Vân Nương, có được tin tức sớm như vậy, rõ ràng nàng đã bỏ không ít công sức trong thời gian này, xem ra lúc trước ánh mắt nàng cũng không sai!

“Tiểu thư!” Vân Nương hiểu được ý tứ trong ánh mắt Hoàng Tịch, lập tức cảm động vô cùng, không có gì vui vẻ hơn chuyện cố gắng của mình được khẳng định!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui