Ân Từ Mặc vô cùng hối hận. Biết thế lúc nãy ả cứ trực tiếp giải quyết vấn đề của tổ bốn mà không trêu chọc đến tổ ba chi cho phức tạp. Ả đã chuẩn bị sẵn trong tay vài người từ các gia tộc nhỏ, cũng xem như vừa đủ. Lúc nãy khi Tả Sương vừa chất vấn thì lấy mấy người này ra ngay để đưa cho tổ bốn thì đã không có chuyện gì rồi. Chẳng qua vừa rồi cơ hội đúng là quá tốt nên ả không muốn bỏ qua. Khổ nỗi giờ Tạ Ý Hinh làm vậy khiến ả đâm lao phải theo lao, nếu thật sự để cho cô ta tách tổ mà đi như thế thì giống như ả không có năng lực làm việc quá.
Mặt Quân Cảnh Di tối tăm, trong lòng bực mình Tạ Ý Hinh không thức thời. Y khua môi múa mép trước mặt phụ hoàng rằng sẽ làm tốt mọi việc, bị cô nàng tung một cú như vậy đâm ra mọi việc chỉ xem như tạm được.
Quân Nam Tịch liếc mắt nhìn Tam ca của hắn, thấy y không biết đang nghĩ gì mà lại chẳng hề có bất cứ động tác nào thì nhíu mày. Những lúc thế này phải có người đứng ra hòa giải, là một Hoàng tử, trong một tình huống như thế dù gì cũng phải lên tiếng một hai, chứ không thì đám con cháu các thế gia có mặt tại đây sẽ coi Hoàng gia ra gì. Lúc nãy không Hoàng tử nào lên tiếng cũng là do thân phận cho phép như vậy. Một người lãnh đạo đương nhiên sẽ không thích những kẻ dưới quyền đoàn kết chặt chẽ, cứ cho phép bọn họ đấu tranh miễn là đừng quá đáng thôi. Vả lại, một kết quả như thế sẽ không tốt với cả hai nhà Tạ Kim, bởi bề trên tuy biết rằng họ tỉnh táo, nhưng đồng thời cũng sẽ ghim chuyện họ bỏ đi không góp sức.
Ba người Tạ Ý Hinh nói xong nhưng còn chưa đi, chỉ đứng đó đợi. Nếu các Hoàng tử không ai lên tiếng thì chính là ngầm đồng ý cho phép tình huống này xảy ra. Quân Nam Tịch nhìn về phía Đại hoàng huynh, Đại hoàng huynh nhìn hắn lắc đầu. Tứ hoàng huynh nhìn xuống cái quạt trong tay, hiển nhiên là cũng không nghĩ nhúng tay vào việc này.
“Khoan đã --” Quân Nam Tịch vốn vẫn im lặng giờ lên tiếng, cười cười nói, “Mục đích của chúng ta hôm nay là làm chút gì đó giúp đỡ cho dân chúng chứ có phải điểm danh tướng sỹ nơi biên thành đâu, cần gì phải chi li nề nếp đến vậy.”
Ân Từ Mặc cho rằng hắn nói vậy là cố ý giải vây cho ả nên nhìn hắn cười biết ơn.
“Ngũ đệ nói đúng, chúng ta còn chưa bắt đầu mà đã để cho có người rời khỏi đội ngũ thì kỳ quá.” Quân Cảnh Di phụ họa.
“Đúng vậy, ta thấy như vậy không tốt tí nào.”
Những người khác thấy nhóm Hoàng tử đều đã tỏ thái độ nên cũng lên tiếng khuyên bảo.
“Hay là như vầy, Tạ đại tiểu thư và hai vị thiếu gia họ Kim vẫn ở tổ ba, còn tổ bốn nếu thấy thiếu người thì cứ nói với ta, ta đến nha môn lấy vài người đến giúp các ngươi.” Quân Cảnh Di lời hay khuyên bảo, ánh mắt không rõ cảm xúc nhìn tổ thứ tư.
Tả Sương hiểu được Tam Hoàng tử nói vậy là đang cảnh cáo không được làm lớn chuyện nữa, nên lập tức hừ một tiếng rồi quay mặt đi chỗ khác.
Tạ Ý Hinh cười nhẹ, “Như vậy cũng tốt.”
Kim Tòng Khanh cũng hiểu được là các Hoàng tử đã đứng ra hoà giải rồi thì chuyện vừa rồi liền xem như cho qua.
Cậu béo thì vẫn xù xụ mặt không vui.
“Tiếp theo chúng ta xem đại hoàng huynh, ta và hai hoàng đệ sẽ phân đến tổ nào đi, ta cũng rất tò mò đây.” Câu này của Quân Cảnh Di đã phá vỡ không khí có phần nặng nề tại đây. Mọi người lại trở nên phấn khởi, nhìn lên trên đài với vẻ chờ mong.
Ân Từ Mặc nhanh tay mở kết quả, “Đại Hoàng tử bắt được tổ một, Tam Hoàng tử bắt tổ hai, Ngũ Hoàng tử bắt tổ bốn, Lục Hoàng tử bắt được tổ hai.”
Hay thật, nàng và Quân Cảnh Di giờ lại chung một tổ. Nhìn Quân Cảnh Di đang đi tới phía này, Tạ Ý Hinh yên lặng xoay mặt sang chỗ khác. Quân Cảnh Di chắc vẫn còn bực mình chuyện nàng làm lúc nãy nên sau khi gia nhập tổ ba thì lập tức lôi kéo người nhà họ Tần và họ Thang nói chuyện sôi nổi chứ không để ý tới nàng. Tạ Ý Hinh nhún vai mặc kệ, tự nhiên lại được nhàn rỗi.
Sau đó, Ân Từ Mặc lại nhắc nhở một số chi tiết cần chú ý rồi tuyên bố xuất phát.
Tạ Ý Hinh nhấc chân muốn đi lại phát hiện đi không được, cúi đầu nhìn thì thấy một bàn tay mập mạp đang túm chặt vạt áo mình, ngẩng lên phát hiện cậu béo đang hất mặt mím môi nhìn sang nơi khác chứ không nhìn nàng.
Tạ Ý Hinh ra hiệu cho cả nhóm đi trước. Kim Tòng Khanh mỉm cười nhìn thoáng qua rồi cũng chậm rãi đi theo sau mọi người.
Tạ Ý Hinh thở dài, “Sao không đi?”
“Vừa rồi ngươi nói ta béo.” Tiếng nói dấm dẳng truyền đến.
Tạ Ý Hinh đưa mắt ngắm cánh tay chia làm hai ngấn mập mạp, thế mà không béo à? “Ừ đấy.” Thành thật thừa nhận đúng là nàng nói thế.
Lặng im, bàn tay ú nu đang cầm vạt áo nàng hơi buông lỏng ra.
“Nhưng mà béo tròn tròn trông đáng yêu lắm, từ xa là nhận ra được ngay.” Tạ Ý Hinh bổ sung một câu.
“Ừ.” Cậu béo ừ một tiếng từ trong mũi, rồi nhìn thân thể tròn vo của mình. Đáng yêu á?
Ngay sau đó, cộp cộp cộp, cậu béo liền xông chạy ra ngoài. Khi thấy phía sau không có động tĩnh gì, cậu quay đầu lại, trợn mắt, “Biến ngốc à, còn không mau đuổi theo! Muốn ta chờ ngươi hả?”
Tạ Ý Hinh lắc đầu bật cười, gân cổ rống cậu, “Không biết lớn nhỏ, đừng quên ta là biểu tỷ của ngươi đó nha.”
“Hừ.” Cậu béo hừ một tiếng, xoay người, nhưng bước chân cũng chậm hơn.
Đúng là con nít, cảm xúc tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Mọi người chậm rãi đi về phía Thành Hoàng miếu, Tạ Ý Hinh và cậu béo lại giống như hai cái đuôi tha ở phía sau. Thành Hoàng miếu chỉ cách nha môn của Kinh Triệu Doãn hai con phố, rẽ trái rồi rẽ phải, không đến một khắc là đã đến.
Sân bãi nơi đây đã được bố trí đâu vào đấy, trong sân dựng bốn lều lớn rộng rãi, bên trong mỗi lều còn bày một cái bàn. Người của bốn tổ chọn một lều rồi đi vào.
Con phố chính dẫn đến Thành Hoàng miếu đã được dọn sạch hàng quán và giới nghiêm trông rất tĩnh mịch. Các nha dịch trong tối ngoài sáng đều tập trung toàn bộ tinh thần chú ý xung quanh xem có ai bất thường hay không, bởi sáu bảy mươi người đến đây hôm nay toàn là con ông cháu cha, ai mà thiếu một cọng tóc gáy thì nha dịch bọn họ đều chịu không nổi đâu.
Vừa đến giờ Tỵ, dân chúng bên ngoài liền được cho vào. Phần lớn những người này đều tuổi trung niên, ai nấy đều cầm trong tay một thứ gì đó, bắt đầu xếp hàng theo hướng dẫn của nha dịch.
Người trong tổ của Tạ Ý Hinh được chia làm ba bộ phận, một bộ phận phụ trách kiểm tra đồ dùng vật phẩm có sử dụng được hay không, một bộ phận phụ trách ghi lại, số người còn lại chịu trách nhiệm sửa sang lại đồ vật rồi mang ra xe bên ngoài. Đồ vật được quyên tặng thôi thì đủ loại, cái gì cũng có, từ quần áo cũ giày mới đến dụng cụ nông nghiệp hơi mòn, thậm chí ngay cả xoong chảo chum vại cũng có người mang đến quyên góp.
Ban đầu mọi người đều thật ngạc nhiên và hưng phấn bởi phát hiện có quá nhiều đồ vật mà mình không hề biết đó là cái gì. Dần dà, sau khi đã ổn định cảm xúc thì lại thấy công việc này cũng hơi buồn tẻ. May mà ai nấy đều biết cư xử và biết kiềm chế nên không vì công việc đơn điệu nhàm chán liền quăng gánh mặc kệ.
Giờ không nói về nhóm con cháu thế gia này mà nói về dân chúng đi. Dân chúng khi biết được là hôm nay sẽ tập trung thu nhận vật tư quyên tặng thì những người có tâm đã lập tức sửa sang đồ đạc trong nhà để chọn ra vật đóng góp. Khi đi đến đầu đường thấy có nha dịch tuần tra thì cũng hơi nao núng, song nha dịch chỉ xem xét lược qua rồi lập tức cho qua thì bà con dần dần cũng bắt đầu vững tin hơn.
“Cậu kia nhìn quen quá, hình như là nhị thiếu gia nhà họ Tương, năm ngoái ta có gặp qua ở trong thôn.”
“Bà nói mơ đấy à! Dù bà có từng gặp qua nhị thiếu gia họ Tương thật nhưng người ta sao có thể đến đây làm mấy việc này. Nhưng trông cậu này cũng tuấn tú đấy, con gái nhà ta mà chưa gả --”
“Bà nghĩ hay nhỉ, mau mà dẹp mấy ý tưởng này đi. Những cô cậu kia nhìn là thấy khí chất cao vời, dân đen như bọn mình sao với đến được?”
“Mấy người cũng thấy quen mắt đúng không? Hay thật! Mọi người nhìn người bên kia kìa, thấy có giống Đại Hoàng tử không? Lần trước tế thiên ta đã từng thấy xa xa rồi.”
“Còn nữa còn nữa, cậu thanh niên kia kìa, đích thị là con trai cả của Lâm đại nhân --”
Các ông chú bà thím trao đổi sôi nổi, rồi cùng ngẩn ra. Úi cha mẹ ơi, hóa ra mấy cô mấy cậu hôm nay tới đây hỗ trợ thu gom vật dụng quyên tặng đều có thân phận không đơn giản chút nào nha. Rồi từ đó mọi người đâm ra cảm động vô cùng bởi đã thật sự cảm nhận được sâu sắc hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, cảm thấy đúng là kiếp trước đã tu luyện tích phúc mới được sống trong triều đại này. Có một Hoàng Đế và bá quan văn võ biết quan tâm đến dân chúng như thế, dân đen như họ còn muốn đòi hỏi gì thêm? Vừa nghĩ thế, ai nấy đều thầm nghĩ lúc nào về nhà sẽ tìm xem xem còn cái gì có thể sử dụng mà mình lại không dùng đến thì sẽ đem đến đây góp hết. Xem nào, đôi giày mới cạp kia định giữ để mang, giờ nghiến răng, tặng luôn. Không ít người đều đang âm thầm cân nhắc một quyết định tương tự. Sau khi hiểu được thân phận của những thiếu niên đang đứng đây, các ông chú bà thím lại càng tự động tự giác xếp hàng, không chen không lấn, nói chuyện cũng nhẹ nhàng nhỏ nhẹ.
“Cô gái kia là đại tiểu thư Ân gia đó, lúc phát cháo năm ngoái nàng cũng có đến, cháu nội ta còn nhận được một chén cháo do nàng tự tay múc đó nha.” Một bà thím mặt mày kích động nói.
“Thật à? Đại tiểu thư Ân gia này giỏi lắm nha, nghe đâu nàng hiến kế cho Hoàng Thượng ba biện pháp để giải quyết vấn đề thiếu hụt tiền bạc cứu tế và giải cứu ngàn vạn dân chúng ở Cừ Nam đó nha.” Ông chú đứng cạnh bà sáng mắt lên, mặt đầy vẻ khâm phục vô cùng.
“Đúng là Bồ Tát sống mà.”
“Đi, chúng ta qua bên kia xếp hàng.”
“Không, ta không đi, ta đứng đây thôi. Học đường mà cháu nội ta đang học là do Tạ gia quyên tiền sửa chữa, ta muốn đứng đây để ủng hộ nhà họ.” Một thím khác lại ngẩng đầu ưỡn ngực nói.
Khi thấy vài ông chú bà thím rủ nhau rời đi thì mặt mày các thiếu niên đứng phía trước phụ trách việc ghi lại danh sách bỗng tối đen, nhưng ngay sau đó lại phấn khởi trở lại khi nghe câu nói của thím kia. Tạ Ý Hinh vừa sửa sang lại mớ quần áo và dụng cụ cũ vừa dỏng tai nghe lời bàn tán của các cô bác xếp hàng, trong lòng vui vẻ không thôi. Đều là thiếu nam thiếu nữ tuổi dậy thì, ai mà chẳng có lòng ganh đua háo thắng.
Trước đó vì lo lắng cho an toàn mà không công bố cho dân chúng biết thân phận của bọn họ. Nhưng ánh mắt của người dân đều sáng như gương, chỉ cần thấy khí chất khác hẳn thường dân của nhóm thiếu niên này, hơn nữa trong đó còn có một hai chàng công tử mà ai trong Kinh thành cũng đều quen mặt, thì chẳng khó gì mà không đoán ra được tám chín phần thân phận của bọn họ. Thật ra, Hoàng Đế cũng không mong là đám thiếu niên con ông cháu cha này làm ra được thành tích vẻ vang gì, chỉ hy vọng bọn họ có thể góp mặt để tạo nên hình tượng thân dân cho triều đình mà thôi. Như bây giờ là đã tốt lắm rồi.
“Ý Hinh, tỷ nói họ Ân kia có cái gì tốt mà lắm người ào ào ùa về phía nàng vậy?” Thang Tĩnh Trần đưa mắt xem xét tổ bốn, phát hiện lượng người đứng xếp hàng bên đó dài hơn bên đội mình rất nhiều, vừa ra sức lắc lắc bộ quần áo cũ trong tay kia vừa làu bàu với Tạ Ý Hinh, “Cười, cười, cười gì mà dữ vậy, bộ muốn bán rẻ tiếng cười à.”
Cô bé nhà họ Thang này không lớn lắm, lại đúng vào lứa tuổi hoạt bát, từ lúc Tạ Ý Hinh chủ động đứng ra lĩnh nhiệm vụ thủ lĩnh liền đeo dính nàng ngay.
“Đừng nói lung tung, người ta như vậy gọi là bình dị gần gũi đó.” Tạ Ý Hinh tiếp nhận bộ quần áo từ tay cô bé, cúi đầu xếp lại cho gọn, “Muội đừng có nản, cũng nhiều người đi đến đội chúng ta đấy thôi.”
“Cứ như làm nền cho cô nàng ấy.” Thang Tĩnh Trần bĩu môi bất mãn.
Tạ Ý Hinh cười cười không tiếp lời, mắt vẫn không rời biểu ca và cậu béo nhà nàng, còn thường xuyên chú ý tình huống ở chỗ ngã tư đường.
“Tỷ đang nhìn cái gì vậy?” Thang Tĩnh Trần tò mò hỏi, “Ta thấy nãy giờ tỷ nhìn ra ngoài đó mấy lần rồi đó.”
“Không có gì.” Nàng làm sao có thể nói cho cô bé rằng chỉ chốc lát nữa thôi sẽ có chuyện cực kỳ xấu xảy ra đây?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...