Edit: Holilinhk
"Vương gia!" Hạ Trọng Phương kêu nhẹ một tiếng, ngăn lời nói của Trầm Tử Trai, nhất thời thân thể rung động, kẹp chặt ngón tay Trầm Tử Trai, không cho hắn lại tiến thêm, vừa nâng chỗ đẫy đà của mình lên, đưa đến bên miệng Trầm Tử Trai, sau đó hắn mút một cái, cô chỉ cảm thấy được là toàn thân tê dại, người lại mềm oặt, mở ra, rên.
"Ưm!" sữa tươi vừa vào miệng Trầm Tử Trai, hắn hơi ‘đã’ cơn khát, uống từng ngụm từng ngụm, ngón tay ở dưới không thể dùng hết sức xâm nhập, chỉ nhẹ nhàng động đậy, rồi chợt dừng lại, hắn có cảm giác ôn mềm bao chặt lấy ngón tay, nhất thời toàn thân j□j , đành uống sữa thôi, hắn vẫn cảm thấy khát, vừa uống sữa, hắn vừa rì rà rì rầm: "Khá lắm tiểu yêu tinh, thế này ... thế này này." Nói xong, dùng miệng, phủ bên tai Hạ Trọng Phương, nói những lời còn lại vào tai cô, lại còn cắn lỗ tai không tha, thập phần khó nhịn.
Nghe Trầm Tử Trai nói những lời này, mặc dù Hạ Trọng Phương cảm thấy thẹn, nhưng trong lòng cũng hơi thinh thích, nhất thời động tình, cô cảm thấy phía dưới nóng lên, con sóng dũng mãnh trào ra ngoài, cô ngứa ngáy khó nhịn, kêu nhỏ ra tiếng, nắm lấy lưng áo, nhân nhượng cho ngón tay Trầm Tử Trai đi vào.
Trầm Tử Trai lại đâm vào, nhưng lại sợ phá thân Hạ Trọng Phương, nên rút ngón tay ra, ôm cô thật chặt, dụi vào người cô, vừa gọi: "Bảo bối, rên như vậy không sợ bổn vương nhanh tay làm thịt nàng à?" Hắn nói xong, thấy hai má Hạ Trọng Phương ửng hồng, kiều diễm ướt át, cổ họng hắn lại khô khát, toàn thân kéo căng.
"Vương gia bắt nặt tôi!" Ngón tay dưới thân Hạ Trọng Phương bất ngờ bị rút ra, cô đương nhiên là cảm thấy có chút mất mát, nhưng ngay sau đó phát hiện thân mình Trầm Tử Trai lại nóng vô cùng, cô cũng biết không ổn, dùng lực đẩy hắn, cuối cùng cũng đẩy ra, cô nhảy xuống giường, chỉnh lý lại xiêm y rất nhanh, chạy như bay. Ông trời ơi, nếu cô mà không chạy đi, cô không suy đồi với tên này mới là lạ.
Hạ Trọng Phương trở lại sương phòng, đi vào thùng nước mà sáng sớm Thanh Trúc đã cho người chuẩn bị trước, nhắm mắt thở dốc, một hồi lâu sau, ửng hồng trên mặt cô mới biến mất một ít.
Cô tắm rửa xong, mặc lại xiêm y lúc đến dự tiệc, chải đầu, vừa ngồi xuống đã thấy nha hoàn đến bẩm báo, nói là Giản phủ phái người tới đón cô trở về.
Thanh Trúc giúp Hạ Trọng Phương đứng dậy, nhỏ giọng nói: "Hạ cô nương cẩn thận dưới chân."
Hạ Trọng Phương phát hiện, chân mình mềm nhũn ra, lại đành phải bảo Tiền bà tử đến đỡ cô lên xe, ra đến ngoài cửa cổng trong của Vương phủ, sẽ có kiệu nhỏ của Vương phủ đến đưa cô và Hà ma ma đến ngoài cửa lớn, Tô Lương đích thân đến đưa cô đi, còn nói ngày hôm sau muốn đi đón cô, nhìn cô lên xe ngựa Giản gia, xong hết mới vào cửa.
Tới đón Hạ Trọng Phương và Hà ma ma, vẫn là Giản Mộc Huyền.
Đoàn người trở về Giản phủ rất nhanh, Giản Mộc Huyền nhìn nha hoàn giúp Hạ Trọng Phương xuống xe ngựa, cậu cười nói: "Tỷ tỷ, đệ thành lính của tỷ rồi, mỗi ngày đều đưa đi rước về nè."
"Cảm ơn Huyền nhi !" Hạ Trọng Phương vội nói cảm tạ, lại ngượng ngùng nói: "Huyền nhi nếu không thể đưa thì cứ bảo hạ nhân đưa tỷ qua cũng được."
"Cái đó không được đâu, tổ mẫu sẽ mắng." Giản Mộc Huyền cười nói: "Mà tỷ tỷ à, tỷ mỹ mạo như vậy, làm sao đệ dám để hạ nhân đưa rước tỷ chứ?"
"Dẻo miệng!" Hạ Trọng Phương không khỏi cười trêu Giản Mộc Huyền một câu, vừa vào phủ, cô cùng Hà ma ma đến gặp thái phó phu nhân trước tiên.
Thái phó phu nhân vẫn chưa nghỉ ngơi, vẫn còn chờ Hạ Trọng Phương về nói chuyện của Vương Tinh Huy và Vi Thanh Mi.
Hạ Trọng Phương nói tất cả những chuyện diễn ra, còn nói rằng cô toàn dựa vào Hà ma ma giới thiệu, Vi Thanh Mi mới chú ý tới mình, vân vân…
Thái phó phu nhân nghe tóc mai Vương Tinh Huy đã nhiễm chút bạc, bà không khỏi đau buồn: "Khi đó Tinh Huy thiếu niên đắc chí, thật là nở mày nở mặt. Không ngờ ngày đó gặp phải tai biến, cũng may rốt cục cũng được hồi kinh."
Hà ma ma thấy thái phó phu nhân đau buồn, vội vàng chuyển đề tài, cười nói: "Trạng nguyên gia có một đôi trai gái, đúng là tuấn nam mĩ nữ. Mặc dù thân thể Du cô nương suy nhược, nhưng lại tài mạo song toàn. Tông nhi mới mười tuổi, cậu bé rất thông minh, cách sống không khác gì trạng nguyên lang . Sau này lớn lên, tất nhiên sẽ là một nhân vật ưu tú."
Thái phó phu nhân nghe như thế, bà mới chuyển đang buồn thành vui vẻ mà nói: "Trước đây Tinh Huy rất thông minh, mọi người ai cũng nói nó sau này tất sẽ thành tài, nó được Vương gia dụng tâm bồi dưỡng. Khi đó nó cưới Thanh Mi, trai tài gái sắc, ai mà không ca ngợi? Bọn nó không ở kinh thành mấy năm, ta rất lo sợ bọn nó sẽ gặp bất trắc! Bây giờ hồi kinh rồi, nếu có thể yên ổn đặt chân, tự nhiên sẽ..." Bà nói xong, nhớ tới Thái tử tranh đấu cùng Vương Tinh Huy, cuối cùng thì im lặng không nói nữa.
Hà ma ma cũng không tiếp lời, bà thấy khuya rồi nên cáo từ ra về.
Hạ Trọng Phương ở lại nói chuyện với thái phó phu nhân chốc lát, mới quay về phòng.
Mấy ngày kế tiếp, đều là Giản Mộc Huyền đưa đón Hạ Trọng Phương qua lại Vương phủ và Giản phủ. Hạ Trọng Phương nói chuyện với Giản Mộc Huyền không ít cũng nhiều, quan hệ hai người cũng thân hơn so với những người khác.
Vốn Giản Mộc Huyền không thích người tỷ tỷ bất ngờ này, nhưng tiếp xúc lâu dần, cậu lại cảm thấy mặc dù tính tình tỷ tỷ dịu dàng, nhưng lại rất có lập trường cá nhân, không có chuyện ích kỉ như những nhà nghèo hay có, ngược lại còn tự nhiên hào phóng, cũng không hề thua kém Giản Mộc Thanh, Giản Mộc Lam. Cậu dần dà có cảm tình với người tỷ tỷ này hơn, nếu có chuyện gì, cũng sẽ chỉ cô vài thứ.
Hạ Trọng Phương vừa vào Giản phủ, cô sợ rằng bản thân sẽ không được ở đây được lâu, nhưng vì được Giản Mộc Huyền chỉ điểm, nên cô cảm thấy mọi việc dễ dàng hơn nhiều. Nhất thời rảnh rỗi, lúc trước cô có hứa với Trầm Tử Trai sẽ thêu cho hắn mười hai cái hà bao, nhưng phải thêu cho Giản Mộc Huyền trước đã.
Cô vốn khéo tay, thêu hà bao cũng cực kỳ tinh xảo.
Khi Giản Mộc Huyền nhận được hà bao, đầu tiên là sửng sốt, sau đó là lật qua lật lại xem, cuối cùng cậu cười nói: "Đây là lần đầu tiên đệ được một cô gái tặng hà bao đó!" Nói xong đeo ngay bên hông, cậu dương dương đắc ý nói: "Quả nhiên người đẹp mới dễ thu hà bao."
Hạ Trọng Phương thấy cậu để lộ bản chất con nít, nhất thời che miệng cười nói: "Ta là tỷ tỷ của đệ, cho đệ cái hà bao thì có là gì đâu? Đợi sau này đệ thành thân, nương tử đệ thêu cho đệ hà bao, đến lúc đó đắc ý cũng chưa muộn."
Ngày hôm sau, Giản Mộc Huyền đưa Hạ Trọng Phương đến Vương phủ, khóe miệng cậu nổi một cục mụn, nhất thời nghĩ đến Phương ngự y cũng ở trong vương phủ, cậu liền thuận đường cầu kiến, muốn nhờ Phương ngự y bắt mạch giúp, nhờ hắn viết cho một phương thuốc.
Phương ngự y nhìn khóe miệng Giản Mộc Huyền hắn hỏi: "Bắt mạch sao? Ngươi tưởng ta ăn no rửng mỡ, không có việc gì làm à? Nổi mụn cũng bắt bản ngự y bắt mạch?"
Giản Mộc Huyền trừng mắt nói: "Gì, tỷ tỷ nhà ta, mỗi ngày đều đi qua đây cứu vương gia các ngươi, ngươi chỉ giúp bản công tử bắt cái mạch thì có sao đâu?"
Phương ngự y lắc đầu, tự mình cầm một bao thuốc, đưa cho Giản Mộc Huyền và nói: "Cầm, bảo hạ nhân sắc thuốc, đêm nay uống, sáng mai sẽ ổn."
"Thần kỳ vậy sao?" Giản Mộc Huyền hỏi.
"Chỉ là thức đêm nhiều, tâm hoả mà thôi, chỉ cần uống một thang thuốc sẽ ổn, có gì thần kỳ với không thần kỳ chứ?" Phương ngự y nói xong, nhìn hà bao bên hông Giản Mộc Huyền: "Tuổi ngươi còn nhỏ, mà đã có người tặng hà bao, thế mới thần kỳ đấy!"
"Đâu? Cái này là tỷ tỷ ta thêu cho ta đó mà." Giản Mộc Huyền nói xong cầm thuốc bước đi. Phương ngự y ở đây ngẩn người, đợi gặp Hạ Trọng Phương, hắn liền hỏi: "Hạ cô nương , lần trước cô nhận lời thêu cho ta túi thơm đâu?"
"Hỏng bét, tôi quên mất." Hạ Trọng Phương vội vàng xin lỗi: "Sáng sớm ngày mai tôi sẽ bắt đầu thêu."
"Không quên là được rồi!" Phương ngự y hơi bực bội, nhớ rõ thêu hà bao cho em trai nhà mình, vậy mà lại quên đi cái túi thơm đã sớm hứa với hắn!
Phương ngự y muốn túi thơm, Trầm Tử Trai cũng muốn hà bao.
Hạ Trọng Phương mỗi đêm đến Vương phủ cho sữa, mỗi ngày còn phải đi học, vừa phải bồi thái phó phu nhân nói chuyện, rảnh rỗi mới thêu hà bao, cô cũng bận ngập đầu.
Một ngày này, vì Hà ma ma về nhà, nên Hạ Trọng Phương không cần phải đi học, khó có được nửa ngày nghỉ ngơi, không ngờ nha hoàn đến bẩm: "Phương cô nương, bên ngoài có một vị Phương nương tử đưa một thiếp giấy nhỏ cầu kiến." Nói xong đưa thiếp giấy.
Hạ Trọng Phương mở ra thì thấy, thì ra là Phương Chấp Tâm cầu kiến, cô liền hỏi Linh Chi: "Nếu có các cô nương khác đến gặp tiểu thư Giản phủ, vậy có cần phải bẩm trước với phu nhân không?"
Linh Chi nói: "Cũng không cần. Bạn bè Thanh tiểu thư và Lam tiểu thư cũng nhiều, khoảng năm ba ngày là có người tới thăm, các cô lại thăm đáp lễ, cũng không cần phải bẩm phu nhân. Chỉ là cần phải biết gia đình đối phương như thế nào, mới có thể cho vào, nếu là gia đình bình thương, e là không thể!"
Hạ Trọng Phương cũng biết thân phận mới của mình, ngoại trừ chơi cùng Phương Chấp Tâm, sợ cũng không thể kết giao với quý nữ khác được, nên cô bảo với nha hoàn: "Thỉnh Phương nương tử vào đi!"
Phương Chấp Tâm không ngờ sau khi mình vào Vương phủ một chuyến, còn có thể bước chân vào Giản phủ, nhất thời hưng phấn gương mặt đỏ rần.
Tiếu nương tử thấy cô luống cuống, vội vàng nhắc nhở: "Tâm nương tử, đây là Giản phủ, người Giản gia cực kì cao ngạo, lời nói cử chỉ của chúng ta phải cẩn thận, đừng khiến người khác chê cười."
Phương Chấp Tâm ứng, thấp giọng nói: "Đợi gặp được Hạ cô nương xong, quay về nhà, chắc chắn các tỷ muội sẽ ganh tị với ta cho xem! Các nàng chưa từng tới những nơi như thế này, nhưng ta đã đến rồi."
Tiếu nương tử cười nói: "Là nhờ phúc khí Hạ cô nương."
Phương Chấp Tâm gật gật đầu. Lần trước nhờ Hạ Trọng Phương, mà cuối cùng Nghiêm gia cũng thả chồng cô với con ngựa ra. Vì thế, cô ở nhà chồng cũng có thể ngẩng cao đầu, không ai dám xem thường. Nên lần này, cô phải đến cảm tạ Hạ Trọng Phương.
Khi vào Giản gia, nha hoàn dẫn cô và Tiếu nương tử vào đình viện, thấy các nơi mặc dù không phú quý bằng Vương phủ, nhưng lại được cái lịch sự tao nhã, trong lòng âm thầm tán thưởng.
Hạ Trọng Phương đợi Phương Chấp Tâm và Tiếu nương tử đi vào, liền mời hai người ngồi xuống, Hạ Trọng Phương cười nói: "Mới chuyển đến Giản phủ không bao lâu, mà các ngươi đã biết rồi, tin tức thật là nhanh nhạy."
Phương Chấp Tâm: "Chuyện Giản phủ đưa Hạ cô nương đến, bên ngoài truyền khắp mọi nơi, nói rằng Hạ cô nương bên ngoài chịu khổ, hiện nay là khổ tận cam lai."
Tiếu nương tử lanh mồm lanh miệng nói: "Gian ngoài đã viết thành hí kịch rồi."
"Hí kịch à?" Hạ Trọng Phương không khỏi hỏi một câu.
Tiếu nương tử cười nói: "Đó là lấy thân thế Hạ cô nương, biên thành hí kịch."
Các cô nói chuyện bên này, Bạch thị phu nhân cũng đang tức giận, đập vỡ cái chén: "Được lắm, dám biên hí kịch? Muốn làm Giản gia mất hết mặt mũi mới chịu sao?"
Thì ra bên ngoài lấy thân thế Hạ Trọng Phương biên thành hí kịch, đã trình diễn khắp nơi, nên có người đến bẩm lại với Bạch thị phu nhân.
Mặc dù Hí kịch không chỉ đích danh ai, là ẩn danh tính, nhưng người có tâm vừa nghe, ai chẳng biết là chỉ thị chuyện Giản gia nhận nữ nhi.
Mà nội dung hí kịch, vì để hí kịch thêm kịch tính, lại tự thêm mắm thêm muối. Nói rằng năm đó Giản Phi Văn đến Giang Nam, ông kết bạn một vị tài nữ, hai người tâm đầu ý hợp, nhưng sau đó Giản Phi Văn lại e ngại trong kinh thành có hãn thê (vợ dữ dằn), nên bỏ rơi tài nữ để hồi kinh. Không ngờ người tài nữ ấy lại âm thầm mang thai, sau khi sanh được đứa con gái, vì khi sinh sản chịu kích động quá độ, nên bị điên rồi, ôm đứa con gái của mình đổi lấy đứa con của vợ chồng họ Hạ. Mười mấy năm sau, đứa con gái ấy trưởng thành, gả cho tiến sĩ lang, nhưng lại bị tiến sĩ lang hưu, suýt chút nữa tự tử, cuối cùng lên kinh... , hiện nay đã tìm được thân phụ, ít ngày nữa sẽ gả cho vương gia làm vương phi,… vân vân.
Chuyện như thế, cũng rơi vào tai Tô thục phi trong cung, bà cười khẩy nói: “Không biết là ai biên chuyện? Muốn tạo thế để Hạ Trọng Phương gả cho Tề vương, trở thành câu chuyện cho mọi người ca tụng à?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...