Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa

Năm Thiên Khải ba mươi chín, Hoàng Đế tạ thế.

Hoàng Thượng băng hà, Nhị Vương gia leo lên Hoàng vị. Có lẽ vì trước đó đã có nhiều chuẩn bị từ sớm, bất kể là triều chính hay những chuyện khác đều đâu vào đấy.

Đối với rất nhiều người mà nói, Hoàng Thượng chỉ là một danh từ, Hoàng Đế chết chỉ đại biểu cho tân quân sẽ đăng cơ. Nhưng đối với người của Triệu gia thì lại không phải, người qua đời kia chính là người thân quan trọng nhất của họ.

Lục Vương gia vịn quan tài khóc điên loạn, nước mắt nước mũi của ông hòa thành một dòng, thương tâm nhất. Bây giờ đã là cuối thu, không biết có phải ông trời cũng đau lòng vì Hoàng Đế qua đời hay không mà cũng lập tức trở lạnh.

Đêm khuya trông coi quan tài, Lục Vương gia mặc quần áo đơn bạc, nói thế nào cũng không chịu rời đi khoác thêm một chút quần áo. Cẩn Ngôn thấy thì lệnh cho tiểu thái giám đi chuẩn bị áo choàng cho Lục Vương gia.

Thật ra Hoàng gia gia băng hà, bọn họ đều cực kì đau lòng, dù sao cũng là người thân của mình. Nhưng thật ra sâu trong lòng, bọn họ đều đã có chuẩn bị một chút tâm lý đối với chuyện này. Nếu như nói có người chưa chuẩn bị tâm lý thì chính là phụ thân hắn, có lẽ cũng vì thế mà Lục Vương gia là người đau lòng khổ sở nhất.

Người đã chết, mọi thứ cũng tan thành tro bụi. Lục Vương gia nhìn quan tài, nhớ đến cả đời của phụ thân mình, lại nghe tiểu thái giám đọc điếu văn thật dài, chỉ cảm thấy kiếp sống của con người đúng là ngắn ngủi.

“Phụ hoàng à! Sao người cứ chết đi như thế chứ! Phụ hoàng…” Lục Vương gia ôm quan tài khóc lớn.

“Phụ vương, Hoàng gia gia dưới suối vàng có biết cũng không muốn thấy người khó chịu thế này…” Cẩn Ngôn đỡ Lục Vương gia.

Lục Vương gia hất hắn ra tiếp tục khóc, khóc đủ rồi, ông quỳ gối trước quan tài hít mũi. Đúng vậy, người đã chết, cái gì cũng không còn. Giống như ông vậy, sau này ông cũng sẽ chết.

Nếu như để cho Lục Vương gia nhớ lại cả đời, ông cảm thấy cả đời này của mình thật ra cũng không tầm thường. Đúng, chính là không tầm thường. Nhưng nếu bảo ông nói cụ thể vì sao không tầm thường thì dường như không nói rõ được, ông nghĩ cẩn thận, đời người có chừng mấy bước ngoặt nhỉ.

Suy nghĩ của ông lập tức trở về năm ông năm tuổi. Năm đó, ông còn được gọi là tiểu Lục, Lục Hoàng tử Triệu Uẩn Triết.

Bước ngoặt đầu tiên xảy ra vào năm ông năm tuổi, trước năm tuổi, ông đúng là thông minh lanh lợi lại ngoan ngoãn, ngây thơ đáng yêu khiến người ta thích. Gì cơ? Ngươi cảm thấy đây là bịa chuyện? Không không, những người già có thể nhớ lại chuyện năm đó đều biết lúc nhỏ Lục Vương gia là một người như thế. Đó có lẽ là quãng thời gian ông thông minh vẻ vang nhất trong cuộc đời mình, nhưng vì sao lại thay đổi chứ.

Lục Vương gia cảm thấy hẳn là mình không quên được.

Đó là mùa đông lúc ông năm tuổi, phải biết rằng, tiết trời lúc đó còn lạnh hơn bây giờ nhiều. Ông giận dỗi với “mẫu thân”, tuy nói là mẫu thân, nhưng dù ông còn nhỏ cũng biết, đó không phải là mẫu thân ruột thịt. Mẫu thân ruột thịt của ông là Đàm Quý nhân, mà nghe nói lúc Đàm Quý nhân sinh ra ông đã không còn nữa. Những chuyện này ông đều biết, có thể thấy ông là một hài tử thông minh thế nào.

Người bây giờ nuôi dưỡng nhóc thật ra là Lệ Tần – dì của nhóc. Dì của nhóc và mẫu thân ruột cũng không phải tỷ muội ruột thịt, mà là đường tỷ muội, cùng tiến cung. Tuy đều xuất thân từ Đàm gia, nhưng thân phận của Lệ Tần lại là thứ mà Đàm Quý nhân không thể so được.


Tiểu hài tử không phải người lớn, làm sao nhóc quan tâm thân phận gì đó, chỉ muốn mẫu thân ruột của mình. Tuy nhóc được coi là một tiểu hài tử thông minh, nhưng làm sao giấu được con mắt của người lớn. Có lẽ vì vậy mà Lệ Tần không vui lắm, mà ngòi nổ lần này chính là do Lệ Tần hạ lệnh dùng trượng đánh chết tiểu thái giám phục vụ bên cạnh nhóc, nói là tiểu thái giám dạy hư nhóc. Làm gì có dạy hư, rõ ràng là do nhóc nghe nói hôm nay là ngày giỗ của mẫu thân, nhóc muốn lén lút bái tế một chút thôi.

Lệ Tần không thể xử lý nhóc, nhưng lại có thể xử lý người bên cạnh nhóc, tiểu thái giám kia chỉ là kẻ chết thay.

Nhóc nắm chặt tay trốn trong góc hẻo lánh, bây giờ ngay cả bái tế mẫu thân ruột của mình, nhóc cũng không làm được. Cái Hoàng cung này chính là thực tế như vậy, không có ai quan tâm một người đã chết. Thứ mọi người quan tâm chính là có thể khiến ngươi có được bao nhiêu người sống.

“Mau đi tìm người, nếu như không tìm thấy Lục Hoàng tử thì đừng trách chủ tử lột da của ngươi ra.” Một giọng nữ thanh thúy vang lên, nhóc nhận ra đây là Đại cung nữ Tri Xảo bên cạnh Lệ Tần. Từ trước đến nay, Tri Xảo luôn đối xử cực tốt với nhóc.

Nhóc do dự mình có nên ra ngoài hay không.

Mọi người đều rời đi, chỉ thấy Tri Xảo nắm chặt khăn, lo lắng trở về.

Tiểu Lục nghĩ một chút, cảm thấy mình vẫn không nên gây chuyện rắc rối. Nhóc bắt đầu nghĩ, tuy mẫu thân đối xử với nhóc cực kì nghiêm khắc, cũng không thích nhóc bái tế mẫu thân ruột thịt, nhưng bình thường vẫn đối xử rất tốt với nhóc.

Thấy Tri Xảo còn lo lắng như thế, nhóc có thể tưởng tượng được mẫu thân lo lắng cho nhóc thế nào. Tiểu Lục là một hài tử hiểu chuyện, càng nghĩ như vậy lại càng cảm thấy áy náy. Có lẽ nhóc thật sự không nên bốc đồng như thế.

Chui ra khỏi khe hở, tiểu Lục vui vẻ chạy về điện Trường Lạc – nơi ở của Lệ Tần.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Vốn tiểu Lục muốn đuổi kịp Tri Xảo, cùng về với nàng ta. Tiểu hài tử luôn có chút tính toán, nếu như trở về với Tri Xảo thì dường như có thể miễn được hình phạt. Nghĩ đến đây, nhóc lại bước nhanh hơn, nhưng cho dù như thế vẫn không đuổi kịp Tri Xảo. Đợi khi nhóc đến sân viện thì không thấy ai, nghĩ đến chuyện mọi người đều đi tìm nhóc, tiểu Lục ngại ngùng gãi đầu một cái.

“Nương nương, bọn họ đều đi tìm người rồi. Ngài yên tâm, Lục Hoàng tử không đi xa, một hài tử còn nhỏ vậy, cáu kỉnh lại có thể đi đâu được chứ.” Đây là giọng của Tri Xảo.

Không biết vì sao mà tiểu Lục chần chừ một chút, núp dưới cửa.

Đột nhiên nhóc rất muốn biết mẫu thân sẽ nói cái gì.

“Sau này ai dám nhắc chuyện của Đàm Quý nhân trước mặt nó, lập tức cho người giết chết.”

Tiểu Lục cảm thấy âm thanh này đúng là khiến người ta run lẩy bẩy.


“Nhưng mà nương nương, chỗ của chúng ta thường xuyên có người chết, Hoàng hậu nương nương mà trách tội xuống thì cũng không ổn.” Tri Xảo lo lắng, nàng ta nói tiếp: “Nô tỳ nghĩ Lục Hoàng tử còn nhỏ, chỉ cần dạy hắn đàng hoàng, hắn sẽ nghe lời. Cứ luôn có người chết thế này sợ là không giải thích được.”

Lệ Tần nghiêm nghị: “Ngươi cho rằng Hoàng hậu ăn chay sao. Bên này tiểu Lục vừa muốn bái tế Đàm Quý nhân, bên kia sẽ có người báo lại ngay cho Hoàng hậu nương nương, đến lúc đó chúng ta mới là người không chịu nổi. Ngươi đừng chỉ thấy Hoàng hậu nương nương đấu đá với Ngu Quý phi kịch liệt, nàng ta cũng không lơ là giám thị những chuyện khác đâu. Ta đã nuôi tiểu Lục lớn như thế, hiếm có nhất là nó lại là con ruột của Đàm Quý nhân, dù sao cũng là người trong nhà chúng ta. Ta không thể để cho Hoàng Hậu nắm được cơ hội giết nó.”

“Nhưng không phải Ngu Quý phi sắp sinh hài tử sao? Bây giờ không phải Hoàng hậu nương nương nên tập trung toàn lực đối phó nàng ta sao?” Tri Xảo không hiểu.

“Ngu gia thật không đơn giản, bây giờ Ngu Quý phi lại sắp sinh, đương nhiên sẽ đề phòng Hoàng hậu. Hoàng hậu không thể ra tay từ chỗ này, càng không thể bỏ qua cho người khác ở chỗ kia. Ngươi cho rằng Đàm Quý nhân chết thế nào. Nếu như ta không phải dì của tiểu Lục, làm sao đến lượt ta nuôi hài tử này được. Nhưng nếu ta đã nuôi dưỡng thì đây chính là thẻ bạc tốt nhất của ta, đợi đến ngày tiểu Lục leo lên Hoàng vị, cho dù nó có mẫu thân ruột thịt cũng phải tôn xưng ta một tiếng Thái hậu. Cho nên ta nhất định không thể để cho nó bị Hoàng hậu tìm cơ hội giết chết.”

Tiểu Lục co người dưới cửa, cảm thấy cả người đều rét run. Bản thân nhóc là một hài tử thông minh, cho dù chỉ mới năm tuổi cũng không ngốc. Nghe đến đó, dường như nhóc cũng đã hiểu rõ một chút.

Là Hoàng hậu, là Hoàng hậu giết mẫu thân ruột thịt của nhóc. Mà người mẫu thân luôn đối xử với nhóc rất nghiêm khắc nhưng cũng rất tốt này cũng chỉ vì coi nhóc như thẻ đánh bạc mà thôi.

“Nó phải còn sống. Nó còn sống thì chúng ta mới càng có tiền đồ xán lạn. Đi, đi tìm người tiếp đi, ta muốn nó còn khỏe mạnh.” Lệ Tần nói.

“Nhưng tiểu Lục thông minh như vậy, bất kể học cái gì cũng đọc một lần là biết, không hề phí sức chút nào. Người thông minh như vậy, Hoàng hậu và Ngu Quý phi sẽ không buông tha cho Lục Hoàng tử. Cho dù chúng ta cẩn thận thì cũng chưa chắc có thể bảo vệ được.” Tri Xảo có lo lắng của mình.

“Vậy thì sao chứ?” Lệ Tần cười lạnh: Tiểu Lục leo lên Hoàng vị là ta giả dụ, ta càng hi vọng nhi tử của ta có thể leo lên Hoàng vị hơn. Bây giờ nó biểu hiện tốt một chút, Hoàng Thượng sẽ đến thăm ta nhiều hơn, thăm nhiều hơn rồi đương nhiên là sẽ có cơ hội. Chỉ cần thị tẩm nhiều, chắc chắn ta sẽ mang thai. Đợi ta có nhi tử ruột rồi, còn có thể đặt nó ở trước chắn tên thay cho nhi tử của ta. Cho nên nhất định phải giữ tiểu Lục lại, hơn nữa, ta muốn nó biểu hiện tốt một chút. Nó càng thông minh, ta sẽ càng vui mừng.”

Tiểu Lục cắn tay mình, nhóc liên tục rơi nước mắt. Làm sao nhóc cũng không ngờ chuyện lại là thế này, lại là thế này, hiện thực còn đáng sợ hơn so với tưởng tượng của nhóc.

Nghe đến đây, cuối cùng nhóc cũng không nghe nổi nữa, vội vàng chạy ra ngoài.

Tiểu Lục chạy không ngừng, chạy rồi chạy, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, rời khỏi những người này, những kẻ đáng sợ này…

Tiểu Lục cũng không biết mình đã chạy được bao lâu. Nhóc rất sợ, sợ chết trong tay bất cứ ai ở Hoàng cung này.

Hoàng hậu và Ngu Quý phi không hợp nhau, Hoàng hậu hại chết mẫu thân ruột của nhóc, vậy thì Ngu Quý phi chắc là một người tốt nhỉ? Chắc vậy nhỉ?

Cung của Ngu Quý phi cách cung của Lệ Tần rất xa, tiểu Lục mặc kệ những chuyện đó. Nhóc không hề do dự chạy về phía cung của Ngu Quý phi.


“Rầm!” Nhóc đụng phải một tiểu cô nương đẹp như đúc từ ngọc.

Tiểu cô nương bị ông va vào một cái, chống nạnh không vui: “Tiểu quỷ đệ sao lại lỗ mãng như thế.”

Tiểu Lục thấy tiểu cô nương này xinh đẹp, lấy lòng nắm chặt tay tiểu cô nương: “Tiểu muội muội, thật sự xin lỗi. Ta không cố ý, ta chỉ muốn tìm Ngu Quý phi.”

Tiểu cô nương liếc hắn: “Đệ là ai? Tìm Ngu Quý phi làm gì?”

Tiểu Lục nghiêm túc: “Ta là Lục Hoàng tử, mọi người đều gọi ta là tiểu Lục. Muội thì sao? Muội muội, muội là ai thế! Muội muội thật là xinh đẹp, ta chưa từng gặp muội ở trong cung.”

Tiểu nữ hài trợn mắt: “Ta lớn hơn đệ, đệ nên gọi ta là tỷ tỷ. Đệ chưa gặp ta là chuyện rất bình thường, ta là tiểu tiên nữ.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Tiểu Lục lập tức sợ ngây người: “Tiên nữ sao? Tiên nữ gì thế? Nhưng mà tiên nữ đều là đại tỷ tỷ đẹp như tiên nữ, rõ ràng muội là muội muội nha.”

Tiểu nữ hài không vui: “Tại sao ta không phải tiên nữ chứ!”

Tiểu Lục nở nụ cười xấu hổ, nhóc chọc chọc hai ngón tay vào nhau: “Nhưng rõ ràng muội là muội muội mà.”

Tiểu cô nương hỏi: “Được, đệ nói ta là muội muội, đệ nói khó khăn của đệ cho ta, ta nghĩ kế giải quyết cho đệ. Như thế đệ sẽ biết ta có phải là tiên nữ thật không!”

Tiểu Lục lắc đầu: “Ta không nói, muội bay một cái cho ta xem, ta sẽ tin muội.”

Cảnh Lê Tịch vỗ trán, sao tiểu hài tử bây giờ đều không dễ lừa thế chứ.

Nàng trợn mắt: “Được rồi được rồi, không lừa đệ nữa, ta tên Cảnh Lê Tịch, là nhị nữ nhi của Cảnh Thừa tướng, Ngu Quý phi là dì của ta. Vậy bây giờ đệ có thể tin ta chưa? Nói một chút xem đệ có chuyện gì thế? Bây giờ dì của ta không gặp người khác. Bà ấy mang thai, phải rất cẩn thận đó! Hơn nữa một hài tử như đệ thì có chuyện gì quan trọng!” Cảnh Lê Tịch kéo nhóc ngồi xuống bên tường, nàng lơ đãng nhìn sang, thấy tay của Lục Hoàng tử nhỏ máu. Nàng vội hỏi: “Tay của đệ sao thế? Đây là… đây là do đệ tự cắn sao?”

Nàng vội vàng móc khăn ra băng bó cho nhóc.

“Sao đứa nhỏ đệ lại ngốc như vậy!”

Thấy nàng dịu dàng, cẩn thận từng li từng tí băng bó cho mình, lại liên tục thổi thổi, nhóc banh mặt, nói: “Muội muội, Hoàng hậu nương nương là người xấu. Muội đi nói cho Quý phi phải thật cẩn thận, đừng để cho đệ đệ không được sinh ra.”

Cảnh Lê Tịch ngạc nhiên ngẩng đầu, nàng nhìn Lục Hoàng tử, nghiêm túc hỏi: “Đệ biết cái gì sao?”

Tiểu Lục mím môi, chần chừ một chút bèn nói hết những chuyện mình nghe được ra. Cảnh Lê Tịch nghe thì sắc mặt tái nhợt, sau đó nói: “Đệ đừng nói những chuyện này cho người thứ hai.”


Tiểu Lục không hiểu, cắn môi.

“Đệ nghe ta nói, chuyện này đệ không nên kể thêm cho người thứ hai. Nếu như đệ muốn sống tốt thì không cần nói cho bất cứ kẻ nào. Nghe lời của ta, thành thật làm một đứa nhỏ ngốc. Người ấy mà, không thể thông minh quá, nếu như thông minh quá sẽ chỉ khiến người ta coi như bia ngắm. Hơn nữa, đệ hẳn là nên ăn một chút nên uống một chút, không biết còn sống được bao lâu nữa đâu! Trong Hoàng cung này không dễ chịu, mà đệ là một người không có mẫu thân ruột thịt, dưỡng mẫu lại dùng đệ để có hài tử, sau đó dùng đệ chắn đao. Làm sao đệ đấu lại những nữ nhân cả ngày đều tính kế người khác? Cho nên ta cảm thấy tốt nhất là đệ đần một chút, ngốc một chút, ngu một chút, như thế đệ mới có thể sống thật tốt. Đệ cũng không phải một con mèo, không có chín cái mạng. Chỉ cần đệ thông minh, người ta sẽ muốn hại đệ. Còn không bằng sống càn rỡ, đệ hiểu không?”

Tiểu Lục không hiểu. Nhóc nắm chặt góc áo của Cảnh Lê Tịch, hỏi: “Cái gì gọi là đần một chút, ngốc một chút, ngu một chút?”

Cảnh Lê Tịch nhìn trời, phiền muộn nói: “Người trong cung đều nói đệ là một hài tử thông minh, ta thấy đệ lại không thông minh chút nào, ngốc muốn chết!”

Tiểu Lục nuốt nước miếng, gật đầu.

“Được rồi, thấy đệ ngốc như vậy, ta sẽ chỉ bảo cho đệ một chút. Chính là bình thường mọi người không cho đệ làm cái gì thì đệ làm cái đó là được. Bảo đệ lên lớp, đệ hoặc là không đi, hoặc có đi thì cũng quậy phá. Thấy tiên sinh không vừa mắt thì thêm muối ăn hoặc mực vào nước uống của tiên sinh. Đã hiểu chưa? Ngoài ra, đệ muốn làm cái gì thì làm cái đó! Ăn nhậu chơi bời, cái gì cũng biết là được.” Cảnh Lê Tịch chỉ bảo nhóc.

Tiểu Lục nghi ngờ nhìn nàng, chần chừ hỏi: “Như thế thật sự được chứ?”

Cảnh Lê Tịch vỗ vỗ bả vai nhỏ của nhóc, nói: “Được. Thật ra dạy đệ thế này thật sự không tốt, nhưng bây giờ tình hình của đệ đã thế này, mà Lệ Tần lại không phải là một người đáng tin. Bây giờ đệ quá nhỏ, trông cũng không giống người cực kì cơ trí. Cho nên thay vì mệt gần chết tranh đoạt Hoàng vị, còn không bằng làm một Vương gia nhàn tản, như vậy sẽ sống lâu hơn. Cả đời người chỉ cần vui vẻ là được.”

Tiểu Lục cắn cắn ngón tay: “Như thế có được không?”

Cảnh Lê Tịch mỉm cười: “Nếu muốn sống lâu thì đệ phải nhớ kĩ lời ta.”

“Còn nữa, từ đây chúng ta không quen nhau. Trong cung này không thể dựa vào bất cứ ai, cho dù là Ngu Quý phi cũng thế. Đừng nói là đệ đã từng gặp ta, đi thôi, trở về làm một tiểu Ma vương quậy phá đi!” Cảnh Lê Tịch cảm thấy đúng là hiếm khi mình có lòng tốt.

Tiểu Lục tiếp tục cắn ngón tay: “Bà ấy cũng không được sao? Nhưng bà ấy không phải dì tỷ sao?”

Cảnh Lê Tịch cười xán lạn, giọng nàng trong trẻo: “Có phải dì của ta hay không không quan trọng, đệ muốn sống thì phải hiểu chuyện. Nhớ kỹ lời vừa rồi của ta, biết chưa?”

Tiểu Lục gật đầu: “Ta biết rồi. Tỷ tỷ, sau này ta cưới tỷ được không?”

Cảnh Lê Tịch gõ đầu nhóc: “Thằng nhóc này, nghĩ vớ vẩn gì đấy, ta trưởng thành sẽ gả cho ca ca Phó gia. Nếu như đệ dám phá hư, ta sẽ giết chết đệ. Nếu như ta hung ác lên thì lợi hại hơn Hoàng hậu và Lệ Tần nhiều, đệ hiểu chưa?”

Gương mặt tinh xảo của Cảnh Lê Tịch lộ ra biểu cảm hung ác. Tiểu Lục lập tức cảm thấy mình lạnh rụn. Môi nhóc giật giật, nhóc hít một cái rồi gật đầu: “Ta biết rồi.”

“Nghe rõ chưa!” Cảnh Lê Tịch nghiêm nghị!

Tiểu Lục cuống quýt gật đầu: “Nghe, ta nghe rõ rồi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận