Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa

A Cẩn đồng ý thành thân với Phó Thời Hàn, điều này không ai ngờ đến, tuy biết rằng quan hệ của hai người vô cùng tốt, nhưng nếu nói thành thân sớm như thế thì lại khiến người ta cảm thấy kỳ lạ, lúc trước Hoàng Thượng từng nói, tuổi của A Cẩn vẫn còn nhỏ, không vội. Nếu như đã không vội, tất nhiên sẽ không thành hôn sớm như vậy. Hơn nữa, theo như tuổi của Oánh Nguyệt, A Cẩn thành hôn lúc này thực sự hơi sớm, thế nên khi mọi người nghe được tin đồn này thì đều rất kinh ngạc.

Mà bây giờ Phó Thời Hàn - nhân vật chính hiện đang ở trong Lục Vương phủ nói chuyện này với Lục Vương phi và A Cẩn. Còn về tin tức đồn ra ngoài, không phải ai khác, chính là Lục Vương gia tung ra.

Lục Vương gia cảm thấy mình cực kỳ vô tội, ông cũng chỉ nói sự thật thôi mà.

Lúc này đám Thời Hàn còn chưa biết, Lục Vương gia ở bên ngoài huyên thuyên rồi.

Thời Hàn mỉm cười: “Nếu đã như thế này, ta sẽ vào cung bẩm báo với Hoàng Thượng, đợi sau khi Gia Tường Quận chúa thành thân, ta và A Cẩn sẽ thành thân.”

Nghĩ đến có thể nhanh chóng thành thân với A Cẩn, Thời Hàn cảm thấy tâm trạng vô cùng vui vẻ: “Ừm, chắc có lẽ ta nên mời di phụ và di mẫu qua đây nói chuyện nhỉ?”

Lúc này, cuối cùng hắn cũng nhớ đến, chuyện thành thân này, không phải một mình hắn có thể quyết định, điều này là không thể.

Lục Vương phi mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy.”

A Cẩn nghiêng đầu xinh đẹp nhìn Phó Thời Hàn hỏi: “Đừng nói là huynh căng thẳng đấy nhé?”

Phó Thời Hàn bây giờ, khác hoàn toàn với Phó Thời Hàn lúc bình thường, không phải là căng thẳng thì là gì? Đột nhiên A Cẩn cảm thấy rất buồn cười, nàng vẫn luôn nghĩ, mình mới là người nên căng thẳng, suy cho cùng, người phải gả đi là nàng. Nhưng bây giờ xem ra, sự việc thật sự không giống như vậy nha, Phó Thời Hàn cũng căng thẳng, nếu như không căng thẳng thì huynh ấy sẽ không biểu hiện như vậy.

Thời Hàn lắc đầu nói: “Sao ta phải căng thẳng?”

A Cẩn phụt cười ra tiếng, nàng nghịch ngợm nói: “Vậy à, huynh không căng thẳng, huynh không căng thẳng, thế sao lại uống nhiều nước như vậy?” Dừng lại một lát, A Cẩn cười híp mắt vạch trần hắn, “Ừm đã là chén thứ năm rồi đó!”

Lục Vương phi lập tức che miệng cười, bà cũng đã từng trải qua tuổi trẻ, tất nhiên biết tâm tư của bọn chúng.

Thời Hàn muốn phản bác, nhưng cẩn thận nghĩ lại, chẳng phải mình rất căng thẳng à? Người ta cũng đâu nói sai đâu, nghĩ như thế, hắn bật cười, cười xong rồi nói: “A Cẩn thật sự là hiểu ta quá rõ. Nhưng việc ta căng thẳng chẳng phải là điều rất bình thường à? Ta rất lo lắng A Cẩn không thể cho ta hạnh phúc!” Hắn nháy mắt, hoàn toàn không cố kỵ Lục Vương phi đang ở đây, trêu chọc A Cẩn.

A Cẩn lập tức cạn lời, cứ trêu chọc con gái nhà người ta ở trước mặt mẹ của người ta, không sợ bị đánh chết à? Đứa trẻ này thật là một đứa trẻ nghịch ngợm!

A Cẩn nghĩ như thế, ngay sau đó hất cằm với Thời Hàn: “Nếu như huynh biểu hiện tốt, ta sẽ không bỏ rơi huynh!”

“Ừm ừm, người ta sẽ biểu hiện tốt.”

Hai người này còn nghiện diễn xuất.

Lục Vương phi thấy vậy, chỉ cảm thấy không còn gì để nói, bà cảm thán: “Hai đứa có thể bình thường một chút được không?”

A Cẩn vô tội nói: “Con vẫn luôn rất bình thường, bản thân Phó Thời Hàn nói huynh ấy lo lắng, nếu như huynh ấy đã lo lắng, dù sao con cũng phải để cho huynh ấy biết, biết con là người như thế nào chứ.”

A Cẩn như vậy, quả thật khiến Lục Vương phi câm nín, con gái nhà bà, quả nhiên không giống như con nhà khác.

“Được rồi, con và Thời Hàn, hai con đều nghiêm chỉnh lại cho ta, coi ta không tồn tại hả?” Lục Vương phi hít vào.

A Cẩn lại muốn phản bác, nhưng lời vẫn chưa kịp nói ra khỏi miệng đã nghe Lâm ma ma ở cửa bẩm báo: “Bẩm báo Vương phi, trong cung có người đến, nói là bảo ngài và Gia Hoà Quận chúa vào cung.”

Lục Vương phi ngạc nhiên, lúc này gọi bà vào cung làm gì?

Nhưng Lục Vương phi cũng không trì hoãn, lập tức nói: “Đi thôi!”

Lâm ma ma tiếp tục: “Còn có, tiểu thái giám truyền chỉ nói, nếu như Phó công tử cũng ở đây, thì mời công tử vào cung luôn.”

A Cẩn vô cùng kinh ngạc: “Sao Hoàng gia gia biết Phó Thời Hàn ở đây, chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến huynh ấy?” Nghĩ đến chỗ này, A Cẩn nhướng mày nói: “Đừng nói là, Hoàng gia gia biết ta dự định thành hôn với Thời Hàn nhé, người đang muốn hỏi tội?”

Lục Vương phi lườm nàng một cái, A Cẩn âm thầm nghĩ, từ khi có con rể biết nịnh hót, con gái là cái gì, đều là mây bay.

“Con nói lời này không đúng rồi. Chỗ này không thể dùng từ hỏi tội, từ này dùng ở trong trường hợp này là không hợp lý! Nếu như đồn ra ngoài, để người khác nghe thấy, sẽ suy nghĩ nhà ta như thế nào? Cái con bé này có thể để ý một chút được không. Hơn nữa, con vừa mới quyết định lúc nãy, làm sao Hoàng gia gia của con lại biết được chứ?”

A Cẩn lè lưỡi, đối với hành động tỏ vẻ dễ thương của A Cẩn, Lục Vương phi tỏ ý, mình không quan tâm!

Thời Hàn im lặng cúi đầu, ngón trỏ mảnh khảnh gõ nhẹ lên trên mặt bàn, suy nghĩ một lúc rồi bật cười, Phó Thời Hàn như thế khiến cho A Cẩn cảm thấy khó chịu, nàng hỏi: “Sao huynh lại cười ra vẻ thần bí như vậy? Chẳng lẽ huynh biết vì sao Hoàng gia gia tìm ta à?”

Thời Hàn nghiêm túc hỏi: “Phụ vương muội đâu?”

A Cẩn “hả” một tiếng, ngay sau đó nhận ra, nàng nhìn trời vừa bất lực lại buồn bã: “Nhất định là phụ vương của muội nói với Hoàng gia gia rồi, hừm!”

Mấy người nhanh chóng vào cung, quả nhiên không ngoài dự đoán, đợi đến lúc vào Ngự Thư Phòng, đã thấy Lục Vương gia đang nịnh hót bóp cánh tay Hoàng Thượng! A Cẩn thấy vậy, lập tức cảm thấy không khỏe trong người. Cái này chẳng phải chiêu nịnh hót độc quyền của nàng à? Sao lại bị phụ vương của nàng cướp đi rồi, thời buổi này, nịnh hót cũng không dễ dàng gì nha!

Sau khi thỉnh an, A Cẩn cười híp mắt đứng ở đằng sau Phó Thời Hàn.

Hoàng Thượng thấy dáng vẻ lén lút đó của nàng, không kiềm chế được nói: “A Cẩn à, con không có lời gì muốn nói với Hoàng gia gia à?”

A Cẩn bị điểm danh đầu tiên, nàng thò đầu ra, cười hề hề: “Không có ạ, tuy con không có nhưng Phó Thời Hàn có.”

Chiêu này gọi là… giá hoạ cho người khác.

Hờ hờ hờ, giá hoạ cho người khác!

Vẻ mặt của Phó Thời Hàn vô cùng dịu dàng, bị A Cẩn điểm danh hắn trực tiếp quỳ xuống: “Vi thần cung thỉnh Hoàng Thượng để vi thần có thể thành thân sớm với A Cẩn.”


Cứ nói thẳng ra như vậy!

A Cẩn lùi sau một bước, lại đứng ở bên cạnh Lục Vương phi, biểu cảm trên mặt kiểu “con không quen Phó Thời Hàn, con đều nghe lời Hoàng gia gia”.

Thấy dáng vẻ lấm la lấm lét của nàng, Hoàng Thượng không chịu được sức công phá, trực tiếp bật cười, ông hít một hơi nói: “Chuyện gì cũng là do con, bây giờ con lại tỏ vẻ mọi chuyện không liên quan đến con. Đứa trẻ Thời Hàn này thật đáng thương, trực tiếp xông lên tuyến đầu.”

A Cẩn che mặt: “Con ghét thành thân mà!”

Phụt! Mọi người không nhịn được đều bật cười.

Lục Vương gia nói: “A Cẩn nhà ta sắp gả đi rồi, cũng là một chuyện tốt!” Ông vui vẻ bóp cánh tay Hoàng Thượng, bóp bóp bóp!

Hoàng Thượng thấy cả nhà này, chỉ cảm thấy vô cùng ấm áp, tuy rằng Lão Lục không như người bình thường, nhưng Lục Vương phủ thực sự là Vương phủ hoà thuận nhất trong các Vương phủ. Cho dù là trên hay dưới đều đâu ra đó, đến cả Lục Vương phi cũng không hề ghen ghét lại còn có suy nghĩ riêng của mình.

Có lẽ cũng chính vì như thế, mấy đứa trẻ của Lục Vương phủ đều rất hiểu chuyện.

“Tuổi con còn nhỏ như thế, đừng ăn nói linh tinh. Nhưng… con đã quyết định như vậy mà lại không hề nói với Hoàng gia gia, Hoàng gia gia rất đau lòng.” Giọng điệu của Hoàng Thượng vô cùng đau xót, A Cẩn là đứa cháu gái ông yêu thương nhất.

A Cẩn vội vàng nói: “Nếu như không phải cái miệng rộng này của cha con, ngài đợi một lát nữa là biết rồi. Phải biết là, mấy ngày trước con mới thảo luận với cha mẹ con! Đây chẳng phải vừa mới tìm Phó Thời Hàn xong à, huynh ấy cũng chỉ biết sớm hơn ngài một chút chút thôi! Không phải không muốn nói trước với ngài, là con vẫn luôn do dự chưa quyết!”

A Cẩn chọc hai ngón tay thành thực nói: “Tâm trạng của con rất kỳ lạ, không biết có phải ai cũng như vậy không, sẽ do dự, rốt cuộc là thành thân sớm một chút tốt hơn hay là đợi thêm một chút nữa. Theo ý của con thì không thành thân sớm như vậy, nhưng con thấy thương Phó Thời Hàn.”

Hoàng Thượng không nhịn được bật cười: “Con bé này, còn thương Phó Thời Hàn. Thời Hàn, con cũng đứng dậy đi. Trẫm thấy, ở đây không đến lượt con nói chuyện, con cứ nghe người ta sắp xếp. Một người đàn ông lại bị một tiểu cô nương sắp xếp, ha ha.”

Nói đến cuối cùng, lại có ý mỉa mai.

Chỉ là Thời Hàn không hề để ý, hắn mỉm cười nói: “Có thể thành thân với A Cẩn, là mong ước từ trước đến giờ của con. Chỉ cần nàng ấy đưa ra quyết định, tất nhiên là con đồng ý một trăm phần trăm.”

Thời Hàn không nói lời lẽ hoa lệ gì, nhưng cũng chính vì điều này khiến cho Hoàng Thượng càng thêm yêu thích hắn. Vốn đã vô cùng thích, lại nhìn hắn lớn lên, biết được đây là đứa trẻ tốt bụng ngoan ngoãn, tất nhiên Hoàng Thượng vô cùng ấm lòng.

“Trẫm biết con là đứa trẻ tốt, nhanh đứng dậy.”

Thời Hàn đứng dậy, A Cẩn nháy mắt với hắn, không nói gì.

“A Cẩn, con nói đi, con dự định thế nào?” Hoàng Thượng lại hỏi lần nữa.

A Cẩn vui vẻ đáp lời: “Phó Thời Hàn đến ở nhà con, cũng không cần phải sắp xếp gì cả!”

Hoàng Thượng: “...”

“Phó Thời Hàn từng nói, nếu như bọn con thành thân, huynh ấy sẽ mang toàn bộ gia sản của huynh ấy đến sống ở nhà con. Hoàng gia gia, người cảm thấy có tuyệt vời không? Ha ha ha!” A Cẩn cảm thấy như vậy rất vui! Người nàng thích đều có thể sống cùng nhau rồi.

“Nói vớ vẩn!” Lời của A Cẩn không hề nhận được sự ủng hộ của Hoàng Thượng. Ông nhìn A Cẩn, khẽ thở dài, đúng là trẻ con!

“Thời Hàn làm như vậy chẳng phải tương đương với việc đến ở rể nhà các con à? Nói nó làm như thế cũng nói được? A Cẩn là một đứa trẻ nên không hiểu chuyện, hai ngươi làm cha mẹ cũng không hiểu chuyện như vậy?” Hoàng Thượng trách cứ Lục Vương gia và Lục Vương phi.

Hai người im lặng không nói.

“Trẫm biết hai người không muốn để con gái nhà mình gả ra ngoài, muốn cả đời này nó ở bên cạnh mình, nhưng hai người cũng nên nghĩ cho Thời Hàn một chút chứ, nó như thế dù sao cũng không hay.” Hoàng Thượng nói lời thấm thía: “Nếu như ai cũng giống như các ngươi, thế thì chẳng nhà nào cần phải gả con gái rồi.”

Thời Hàn nói: “Bẩm Hoàng Thượng, thực ra, vi thần không sao hết, ở rể gì đó, đều là trên danh nghĩa mà thôi, ta chỉ là sống ở Lục Vương phủ thì có sao đâu.”

Hoàng Thượng hận rèn sắt không thành thép, ông nghĩ cho nó như vậy, tên nhóc này lại còn cảm thấy không sao cả, thật là ngu ngốc, quả nhiên chỉ cần có dính dáng đến A Cẩn, đầu óc của tên này đều không dùng được.

Nghĩ đến đây, Hoàng Thượng nói: “Thế cũng không được, con thì cái gì cũng được, con có nghĩ người khác sẽ vì như vậy mà coi thường con không? Phó Thời Hàn, trên thế giới này không phải chỉ có hai người con và A Cẩn, trẫm là vì muốn tốt cho hai đứa. Bây giờ các con không hiểu, sau này sẽ hiểu.”

Dừng một lát, Hoàng Thượng cẩn thận suy nghĩ, sau khi nghĩ một chút, ông lại nói tiếp: “Bên cạnh Lục Vương phủ chính là Trần phủ. Trần lão đại nhân gần đây luôn nói muốn cáo lão về quê, trẫm thấy, ông ta cũng đã quyết tâm rồi, nếu như ông ta cáo lão về quê, chỗ ở đó sẽ trống. Để trẫm nói chuyện với ông ta, sau đó trẫm sẽ ban thưởng chỗ ở đó cho Thời Hàn, Thời Hàn dựa theo sở thích của con và A Cẩn mà trang trí. Đến lúc đó sẽ làm chỗ ở sau khi hai đứa thành thân. Như vậy hai đứa thấy được không?”

A Cẩn “hả” một tiếng, ngay sau đó nhìn sang Thời Hàn.

Thời Hàn nở nụ cười: “Tất cả đều nghe theo Hoàng Thượng.”

Trần phủ nằm ở bên phải của Lục Vương phủ, nếu như thật sự ở chỗ đó, cũng rất tốt.

Hoàng Thượng sắp xếp như thế, thật ra cũng là vì nghĩ cho bọn họ, A Cẩn không phải người nông cạn, nàng cười híp mắt: “Thế thì con phải mở một cái cửa nhỏ ở giữa hai nhà, sau này mỗi ngày đều có thể qua lại!”

Hoàng Thượng bật cười: “Đúng là ấu trĩ, giống đứa trẻ như vậy, sau khi thành thân thì phải làm sao. Thời Hàn, con phải bao dung với A Cẩn hơn, đối xử tốt với con bé.”

Thời Hàn bình tĩnh nói: “Con sẽ yêu thương A Cẩn.”

Sự việc giải quyết như vậy, A Cẩn lại cảm thấy tất cả đều không có thay đổi gì, tuy rằng sau khi thành thân không thể tiếp tục sống ở Lục Vương phủ, nhưng hai nhà sát cạnh nhau, nếu như nàng phá bỏ vách tường, thế thì khác gì chung một nhà đâu?

Nghĩ đến đây, A Cẩn cười híp mắt: “Con có thể tự mình thiết kế à?”

Tất cả mọi người đều bật cười: “Tất nhiên là có thể.”

A Cẩn: “Thế thì tốt quá!”

Hoàng Thượng: “Theo như trẫm thấy, thời gian Trần đại nhân chuyển đi phải mất một tháng, hai đứa sửa chữa trang trí khoảng nửa năm. Hay là quyết định hôn sự vào tháng Mười, chốt là tháng Mười năm sau, mọi người thấy sao?”


Hoàng Thượng đã mở miệng, cho dù không được cũng phải nói là được, mọi người đồng thanh nói rất tốt.

Nghĩ đến chuyện có thể tự mình trang trí, A Cẩn đã có chút không đợi được, quả thực là nóng lòng muốn thử.

Bằng cách này cũng coi như tất cả mọi người đều vui.

Thực ra ở chỗ nào, sửa chữa thế nào, mấy cái này hắn đều không quan tâm, chỉ cần có thể sống với A Cẩn là được, tất cả mọi thứ đều tốt, hắn nghĩ như thế, người khác lại không hiểu được tâm trạng này của hắn.

Đương nhiên, thấy A Cẩn cười híp mắt đã bắt đầu mong ngóng nên trang trí nhà của bọn họ ra sao, Thời Hàn lại cảm thấy trong lòng ấm áp, nghĩ đến, có một chỗ ở của riêng mình, thực ra cũng tốt. Suy nghĩ như vậy khiến hắn cảm thấy vô cùng biết ơn Hoàng Thượng, ở chỗ nào, sống ra sao, mấy cái này không quan trọng. Quan trọng là, hắn có thể “cùng” A Cẩn trang trí nhà của bọn họ. Là cùng trang trí, tâm trạng như vậy, lại cảm thấy vô cùng sung sướng.

Đợi đến tối quay về phủ, Thời Hàn không hề về cùng với đám A Cẩn, Hoàng Thượng còn có một vài công vụ tìm hắn, tất nhiên Thời Hàn phải ở lại.

Một nhà ba người ra khỏi cửa, Lục Vương gia cười ha ha lên xe ngựa: “Ta lớn tuổi rồi, không thích hợp cưỡi ngựa.”

A Cẩn quả thực cảm thấy mình quá phục cha mình, ông ấy còn chưa đến bốn mươi, nhưng đã muốn tỏ vẻ ta là lão già rồi, nghĩ như thế, A Cẩn âm thầm cạn lời.

Mấy ngày trước, chẳng phải còn suốt ngày đội tóc giả nói mình còn trẻ sao? Bây giờ lại nói lớn tuổi rồi, quả nhiên cha của nàng còn khó hầu hạ hơn phụ nữ, nghĩ đến đây, A Cẩn thở dài.

Xem ra, cha của nàng cho dù không có “dì cả” thì vẫn vui buồn thất thường, có điều… Sao cha lại vào cung nói quyết định của nàng cho Hoàng Thượng chứ?

(艹皿艹), nàng còn cho rằng Hoàng gia gia sẽ tức giận đó! Đương nhiên, kết quả rất tốt.

Nói ra, cha của nàng cho dù làm gì, kết quả thường đều là tốt, thể chất như vậy, người bình thường sẽ không có được, thật là khiến người ta ghen tỵ không thôi!

“Phụ vương!” A Cẩn chọc chọc ngón tay.

Lục Vương gia: “Con không cần cảm ơn ta.”

Hả… Cảm ơn cha cái gì, hoàn toàn không nhé, con chỉ đang định nói, cha có thể đừng kể hết chuyện nhà mình ra ngoài được không? Cho dù không nghe, A Cẩn cũng đoán ra được, chuyện này chắc chắn cả Kinh thành đều biết.

Nàng im lặng nhìn Lục Vương gia, ánh mắt liếc qua: “Cha còn nói với ai nữa?”

Nói đến chuyện này, Lục Vương gia lại đắc chí, ông ưỡn ngực: “Úi trời, cha nói với rất nhiều người. Sáng nay vừa ra cửa là chạy thẳng đến Phó gia…”

A Cẩn ngoáy lỗ tai: “Nhà ai?”

Lục Vương gia liếc A Cẩn với ánh mắt khinh thường, cảm thấy con gái nhà mình thật ngu ngốc, ông nghiêm túc nói: “Chính là Phó gia đó! Nhà của Phó Thời Hàn đấy, sao đến cả nhà của hắn con cũng không biết vậy? Ở Kinh thành này, gia đình họ Phó không nhiều. Ta nói chứ con gái à, đầu óc này của con, thực sự là không dùng được! Sao lại không hề di truyền được trí thông minh và tài năng của ta chứ? Nhưng nói ra cũng thật là đáng buồn, gia đình nhà ta, đầu óc này của con lại cũng coi như là thông minh, ca ca của con và tỷ tỷ con còn kém hơn, con nói xem vì sao các con lại không thể thừa hưởng di truyền của ta chứ?”

Nói rồi, Lục Vương gia nhìn sang Lục Vương phi, trong biểu cảm có một chút mất tự nhiên.

Lục Vương phi âm thầm nói: “Ý của ông là gì?”

Lục Vương gia cảm thấy, chắc là Lục Vương phi hiểu được, ông nghĩ, đầu óc của mình thông minh như thế, nổi trội như vậy, đặc biệt như thế, vì sao ba đứa con đều bình thường như vậy chứ? Vấn đề đó nhất định không phải do bản thân ông.

Còn về do ai, cái này có thể thấy rất rõ ràng, chắc là phía Lục Vương phi khá ngốc, thế nên mới tổng hợp được trình độ thông minh của bọn trẻ như thế.

Nghĩ đến điều này, Lục Vương gia nghĩ, mình thật sự vất vả mà.

“Ta không trách nàng.” Lục Vương gia nghiêm túc nói.

Lục Vương phi nhìn chằm chằm ông, giọng điệu lạnh lùng, bà nói: “Ông có ý gì?”

Lục Vương gia cười hề hề, nghĩ một lát, cảm thấy mình vẫn không nên chấp nhặt với bà. Đằng nào thì cũng là vợ của mình, chê bai bà ngốc cũng không được hay.

Lục Vương gia cảm thấy, thật sự là không ai có thể thấu hiểu sâu sắc hơn ông, nghĩ như thế, Lục Vương gia cười lấy lòng: “Ta không hề có ý chê bai nàng.”

Đúng là giấu đầu lòi đuôi, suy nghĩ của Lục Vương gia, Lục Vương phi nhìn thấy rõ, bà nghiến răng: “Ta… Ta không thèm chấp với ông.”

Nói với người ngu ngốc, hoàn toàn không thể nói được.

Nghĩ như vậy, Lục Vương phi hừm một tiếng, không thèm để ý đến Lục Vương gia nữa.

A Cẩn nhìn người này, nhìn người kia, cảm thấy mình mở ra một chế độ kỳ lạ, đây là cha của nàng cho rằng IQ của ông ấy là vô địch à? Là ai cho ông ấy cái sự tự tin như vậy? Là ai, nàng chắc chắn sẽ đánh chết hắn!

Lục Vương phi hung hăng hừ mũi một tiếng, coi như là một sự khinh thường sâu sắc đối với Lục Vương gia.

Rốt cuộc A Cẩn vẫn không nhịn được bật cười, quả nhiên nàng không hề đoán sai, người bình thường đều không thể chấp nhận nổi tính cách như vậy của cha nàng!

Thấy A Cẩn cười híp mắt, Lục Vương gia nói: “Ta nói cho con nghe này, sáng nay ta đi Phó gia…”

A Cẩn “hả” một tiếng, đúng vậy, cha nàng đi Phó gia, ông ấy đi Phó gia làm cái gì? Cái này chẳng phải là muốn gây sự à?

Lục Vương gia bị tiếng kêu của A Cẩn làm cho giật mình, ngay sau đó vỗ vỗ ngực nói: “Con thật là không hề có chút lịch sự nào, chậc chậc!”


A Cẩn truy hỏi: “Cha đi Phó gia làm gì?”

Lục Vương gia vô tội nói: “Cha đây chẳng phải là đi nói cho Phó Tướng quân tin tức khiến người ta vui vẻ ư? Nghĩ cũng biết, thân phận của ông ta như thế, nhất định sẽ không có ai nói với ông ta, ông ta đáng thương biết nhường nào nha. Tuy rằng lúc bình thường ta không thích ông ta, cũng thường đối chọi với ông ta. Nhưng dù ông ta có thế nào đi nữa, ta cũng không quan tâm, ta là một người rất tử tế.”

A Cẩn im lặng nhìn trời, cảm thấy thế giới này thật sự hư ảo, cha của nàng như thế, thật sự sẽ không khiến cho Phó Tướng quân tức đến ói máu đó chứ? Có nên nói trước chuyện này với Phó Thời Hàn một tiếng không?

Sao Lục Vương gia có thể hiểu được suy nghĩ của A Cẩn, tiếp tục vô cùng đắc chí nói: “Con người của ta có nhân phẩm tốt, người bình thường sẽ không giống như ta. Ta nói với con này, con đừng cho rằng cha của con là tên khốn chỉ biết gây chuyện, ta thật sự không phải vậy. Phó Tướng Quân và Phó Thời Hàn dù thế nào cũng là cha con, con người ta không thể nào chịu nổi khi thấy người ta đau khổ như thế, lần này ta đi, cũng là đang gián tiếp giúp bọn họ kết nối.”

Lục Vương gia càng nói càng đắc chí, quả thực cảm thấy mình chính là người hùng giải cứu Phó Thời Hàn và Phó gia.

A Cẩn ngốc nghếch hỏi: “Kết quả thì sao?” Phó Tướng quân sẽ không tức đến ói máu chứ? A Cẩn cảm thấy, tuy rằng mình chưa từng tiếp xúc với Phó Tướng quân, nhưng từ bên ngoài nhìn vào cũng biết được tính cách của con người Phó Tướng quân này, dù sao cũng cảm thấy, chuyện này sẽ không đơn giản có kết quả như thế.

Cha của nàng… sẽ không xúc phạm Phó Tướng quân quá mức đó chứ?

Tuy rằng biết cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng sâu trong lòng A Cẩn vẫn không muốn ầm ĩ quá mức với Phó gia. Tuy rằng Phó Thời Hàn kiên trì nói Phó gia và huynh ấy không liên quan gì đến nhau, nhưng có liên quan hay không thì chuyện ầm ĩ quá mức này, không nên là do bọn họ làm.

A Cẩn hỏi một câu như vậy, Lục Vương gia đắc chí cười ngu ngốc, một lúc sau, ông nghiêng đầu, khó chịu nói: “Ông ta không thèm để ý đến ta.”

A Cẩn: “Hả?”

Lục Vương gia: “Ông ta không thèm để ý đến ta, con nói có kỳ lạ không? Ta buồn bực vì sao ông ta lại không để ý đến ta! Ta tử tế nói chuyện với ông ta như thế, ông ta mất tập trung, căn bản không thèm để ý đến lời ta nói, ta còn chưa nói được mấy câu, đã đuổi ta ra ngoài rồi. Thật là kỳ lạ, nhưng con nói sao ông ta lại thô lỗ như vậy, sao có thể đuổi ta ra ngoài chứ?”

Lục Vương gia nói lời này, lại bắt đầu tức giận.

A Cẩn bày tỏ, điều này thực sự không có gì ngạc nhiên!

“(ˉ(∞)ˉ), ông ta đuổi ta ra ngoài, trong cơn giận dữ ta đi đến quán trà uống trà, thế là gặp được Phương đại nhân, Châu đại nhân, Trần đại nhân, Lâm đại nhân, Hứa đại nhân, Chu đại nhân… Ta đã nói hết chuyện vui của nhà chúng ta cho bọn họ.” Lục Vương gia hơi hếch cằm, giống hệt như lúc A Cẩn kiêu ngạo.

A Cẩn nghe thấy lời này, cảm thấy không còn gì để nói: “Mấy người này đều là người cha gặp ở quán trà?”

Điều này chẳng phải rất bất thường sao? Bọn họ không có chuyện gì mà đều đến quán trà?

Lục Vương cười xấu hổ một chút, “Ờm, ta còn đến quán rượu, ta còn đến gánh hát, ta còn đi… Tóm lại ta gặp được bọn họ.”

A Cẩn với Lục Vương phi đưa mắt nhìn nhau, hai người: “...”

A Cẩn khó khăn nuốt một ngụm nước bọt: “Con nói với phụ vương này, rốt cuộc cha đi bao nhiêu nơi vậy?”

Lục Vương gia bẻ ngón tay tính: “Để ta tính xem. Chắc là… Chắc là đi bảy tám nơi.”

A Cẩn: “...”

Im lặng một lúc, A Cẩn hỏi: “Con có thể hỏi một chút không? Bây giờ ở Kinh thành, còn có ai không biết chuyện này không?” Nàng hỏi vô cùng thành khẩn.

Lục Vương gia nghĩ một chút rồi nói: “Chắc là không có ai đâu. Ta nói với rất nhiều người, mấy người vừa nãy nhắc đến chỉ là một phần thôi! Con nhìn mấy đại thần có vẻ ngoài nghiêm chỉnh đó nhưng thật ra không phải thực sự như vậy, họ đều rất lắm mồm! Nói với bọn họ, không đợi đến qua đêm đã đồn ra ngoài rồi. Đều nói phụ nữ trong nhà thích tung tin đồn, ta thấy, đàn ông cũng không kém cạnh. Đây là không cho bọn họ cơ hội chứ cho họ cơ hội, bọn họ thật sự sẽ có thể trong nháy mắt tung tin đồn ra ngoài cho con. Con xem, con xem Hoàng gia gia của con chẳng phải cũng đều biết à? Ta biết, bọn họ đều là người đặc biệt mà.”

Mặt A Cẩn dại ra!!

Lục Vương phi không nhịn được nói: “Ông không xấu hổ khi nói người khác à? Bản thân ông chẳng lẽ không như vậy?” Vốn không muốn để ý đến ông già này, nhưng Lục Vương phi thực sự là không thể nào nhịn nổi, đây là cái thể loại gì không biết!

Lục Vương gia vô cùng nghiêm túc lắc dầu: “Không không không, nàng sai rồi, ta thật sự không phải kiểu người như vậy.”

Lục Vương phi: “Ha ha!”

Nháy mắt xe ngựa đã đến Lục Vương phủ, Lục Vương phi căn bản không thèm để ý đến lão già Lục Vương gia này, vội vàng về phòng. Nửa ngày rồi vẫn chưa được gặp hai đứa cháu trai cháu gái ngoan ngoãn của bà, Lục Vương phi cảm thấy mình nhớ bọn nó không thôi.

“Tiểu Hoan Hỷ và Tiểu Hoan Duyệt ở nhà có ngoan không?”

Lâm ma ma cười nói: “Ngoan lắm ạ!”

Nói ra, Tiểu Hoan Hỷ và Tiểu Hoan Duyệt đều là hai đứa trẻ ngoan ngoãn, đương nhiên đây là đối với Lục Vương phi mà thôi. Hai đứa nhỏ này chỉ có Lục Vương phi hoặc là Lý Tố Vấn chăm sóc thì mới ngoan ngoãn, nếu như đổi sang người khác, quả thực là vô cùng nghịch ngợm.

Hơn nữa, còn là hai đứa thích khóc.

A Cẩn cảm thán: “Nhất định là tẩu tử đang chăm sóc bọn nó.” Nghe thấy lời này của A Cẩn, mọi người đều bật cười. Nhưng đúng là như vậy.

Thực ra, trong phủ người không biết chăm sóc trẻ con nhất chính là A Cẩn, chỉ cần A Cẩn ôm bọn nó, hai đứa nhỏ này sẽ khóc, A Cẩn tỏ vẻ mình quả thật rất đau lòng, thật sự, vô cùng đau lòng.

“Tuổi con còn nhỏ, lại không biết chăm sóc bọn nó, bế bọn nó không được thoải mái, tất nhiên bọn nó phải khóc rồi.” Lục Vương phi nói.

A Cẩn hừm một tiếng, tỏ vẻ mình rất tủi thân: “Tương lai con sẽ có con, con của con sẽ không ghét bỏ con.”

Tuy là nói nhưng vậy, nhưng cảm giác tủi thân đó khiến cho Lục Vương gia ngay lập tức tức giận.

“Hai đứa trẻ nghịch ngợm này, bọn chúng dám chê bai con, ta đi đánh bọn nó. Thật là không biết ai là bề trên, con là cô cô của bọn nó, con phải có uy nghiêm của người làm cô cô.” Lục Vương gia nói như vậy, A Cẩn là người giống trẻ con nhất trong phủ của ông. Ông phải giúp đỡ A Cẩn!

Lục Vương phi lườm Lục Vương gia một cái, Lục Vương gia bị lườm thì co rụt lại, ông âm thầm nhìn Lục Vương phi, ha ha nói: “Sao, sao thế?”

Lục Vương phi nghiêm túc: “Không có gì thì ông im miệng đi.”

Lục Vương gia: “...” Bị ghét bỏ, ông bị vợ mình ghét bỏ! Ông không bị vợ ghét bỏ bởi vì lăng nhăng, ông cũng không bị vợ ghét bỏ bởi vì không chăm sóc được Cẩn Ngôn, Oánh Nguyệt, A Cẩn. Ông không bởi vì việc gây rắc rối mà bị vợ ghét bỏ, ông bị ghét bỏ bởi vì hai đứa nhóc này, ông không phải là người vợ ông yêu nhất ư…

Lục Vương gia lập tức ai oán.

Đợi đến khi Cẩn Ngôn vào phòng, đã thấy Lục Vương gia ai oán ngồi bên trái, mà A Cẩn tủi thân ngồi bên phải, hắn thấy mẹ mình đang trêu đùa hai đứa nhỏ, hai đứa bé vui vẻ không ngừng.

“Sao thế?” Cẩn Ngôn nhạy cảm phát hiện ra tình hình ở đây không ổn.

Lục Vương gia và A Cẩn giương mắt mong mỏi nhìn Cẩn Ngôn, cầu được an ủi.

Lục Vương phi liếc bọn họ nói: “Bọn họ tranh nhau ghen tị!”


Phụt, Cẩn Ngôn bật cười, hắn ngồi trên mép giường nhỏ, rồi nói: “Tháng Mười sang năm muội muội sẽ thành thân với Phó Thời Hàn?”

Lục Vương gia gật đầu, đắc chí: “Đều phải cảm ơn ta.”

Cẩn Ngôn “ha ha” cười lạnh, cười lạnh xong, tỏ ý mình không muốn để ý đến bọn họ. Muội muội của hắn vẫn còn nhỏ như vậy đã phải gả cho người khác, thật là khiến người ta không vui nổi mà!

Bị Cẩn Ngôn khinh thường, Lục Vương gia càng thêm buồn bực: “Con con con, con lại dám cười lạnh với ta, cuộc đời này của ta… sao lại khổ như vậy chứ…”

Lục Vương gia vừa hát vừa diễn, Lục Vương phủ trong một thời gian ngắn càng thêm thoải mái hơn.



Ngày hôm sau.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, Hoàng Thượng không phải kiểu người có tính cách lề mề, ông đã nhanh chóng hạ ý chỉ.

Nghe thấy chuyện này, mọi người đều không có gì bất ngờ, sao có thể bất ngờ được, hôm qua Lục Vương gia đã công bố khắp mọi nơi rồi, nếu đã công bố khắp nơi, tất nhiên bọn họ cũng biết rõ.

Nhưng đạo ý chỉ này hạ xuống, tất nhiên có người vui có người buồn.

Tứ Vương gia nghe thấy Hoàng Thượng ưu ái với A Cẩn như thế, ông ta càng cảm thấy mình thua thiệt, nhưng cho dù như vậy cũng chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn, bây giờ ông ta đã qua lại với Tề Vương gia và Phó Tướng quân, nắm chặt hai người này trong tay, ông ta muốn thứ gì, thực ra chỉ cần chờ đợi thôi.

Nghĩ như thế, Tứ Vương gia lại thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng Tứ Vương gia thở phào nhẹ nhõm, Minh Y nhà ông ta lại không thở phào nhẹ nhõm được. Hôm qua Minh Y ở trong phủ đón tiếp mấy tỷ muội, tuy rằng Oánh Nguyệt và A Cẩn đều không đến, nhưng Minh Y vẫn rất đắc chí, cuối cùng nàng ta cũng có thể mở mày mở mặt, tâm trạng như vậy, sao người khác có thể không hiểu được, thế nhưng cũng trong hôm đó, A Cẩn lại vào cung.

Mà hôm nay, A Cẩn đã chốt xong ngày thành hôn rồi, Minh Y tức giận không thôi, nếu như không phải cố ý ganh đua với nàng ta, sao A Cẩn lại lựa chọn ngày này, rõ ràng là không muốn thấy nàng ta được tốt đẹp.

Nghĩ đến đây, Minh Y càng thêm tức giận.

“Con tiện nhân này, quả thực là tiện nhân, ta vốn cảm thấy Minh Ngọc đã rất đáng ghét rồi, nhưng bây giờ xem ra, ả ta còn đáng ghét hơn, chỉ biết tranh đua với ta, bọn họ cứ phải tranh đua với ta.”

Minh Y tức giận đến mức không kiềm chế được bản thân, lại không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể ở trong phòng chửi bới.

Thấy Minh Y như thế, nha hoàn khuyên: “Quận chúa nên cẩn thận một chút, cẩn thận tai vách mạch rừng, bây giờ ngài đã nắm được hậu viện của Vương phủ, khó đảm bảo mấy người đó không ghen tỵ với ngài. Nếu như bên kia Hứa U U biết được điều gì đó, chúng ta sẽ mất nhiều hơn được.”

Từ khi Hứa U U giết chết Minh Ngọc, bà ta đã hoàn toàn mất quyền kiểm soát ở đây, tuy rằng vẫn có tâm phúc, nhưng thế lực đã không còn như trước.

Đương nhiên Minh Y nhiên không thèm để ý Hứa U U nữa, ai ai cũng biết, “người nhà” của bà ta hại chết tỷ tỷ của nàng ta, nên nàng ta không quan tâm đến bà ta là điều đương nhiên.

“Kiểu người như Hứa U U này, không giữ vững được lập trường. Nhiều năm như vậy, chỉ cần người khác hơi tính toán một chút đã bị cho vào bẫy, có thể thấy là người không có đầu óc.”

Nha Hoàn nói luôn: “Chó cùng rứt dậu, Quận chúa vẫn nên cẩn thận một chút mới được.”

Nhắc đến Hứa U U, lại khiến người ta nhớ đến Tứ Vương phi trước, tuy rằng bây giờ Hứa U U đã thất sủng, nhưng Tứ Vương phi trước vẫn không được thả ra, mà trước giờ Minh Y cũng không có ý định nói giúp cho bà ta câu gì.

Nha hoàn nói: “Quận chúa, mẹ của ngài… Sáng nay bà ấy sai người nói với nô tỳ, nói muốn gặp ngài.” Nàng ta cẩn thận nói, sợ Minh Y tức giận.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, nghe thấy vậy, sắc mặt của Minh Y lạnh lùng: “Bà ta sai người đến nói?”

Nha hoàn tiếp lời: “Đúng vậy.”

Minh Y hơi híp mắt: “Ta lại không biết, trong phủ này bà ta vẫn có người để dùng, ngươi đi xử lý người đó cho ta, nếu đã đồng ý giúp bà ta, thế thì để bà ta xuống dưới đó đợi đi.”

Nha hoàn co rúm lại nói: “Vâng.”

“Sau này không cần nói chuyện của bà ta với ta, chỉ cần bà ta sống, cứ để bà ta ở chỗ đó đợi đi, ta không muốn gặp bà ta, chẳng phải bà ta chỉ có một đứa con gái là Minh Ngọc thôi à? Không phải chỉ thích Minh Ngọc thôi sao? Ta sẽ khiến bà ta biết, cái gì gọi là sống không bằng chết.” Minh Y ác độc.

Nha hoàn: “Nô tỳ hiểu rồi.”

Lúc này, Minh Y không có tâm trạng gì đi đối phó với mẹ của mình, bây giờ nàng ta đang nghĩ nên làm thế nào để có thể sống tốt hơn.

“Ngươi giúp ta nghĩ xem, trong Kinh thành này còn có thanh niên tài giỏi nào không.” Minh Y nói.

Đám A Cẩn đều sắp lấy chồng rồi, nàng ta tuyệt đối không thể chậm lại phía sau được.

Nha hoàn cũng lâm vào thế khó, tất nhiên nàng ta biết ý của Quận chúa nhà mình, nhưng giỏi hơn Phó Thời Hàn hay là Cảnh Diễn thì thực sự không có nhiều!

Thấy nàng ta rơi vào thế khó, Minh Y quét hết chén trên bàn xuống: “Cút ra ngoài cho ta, hỏi ngươi có chút chuyện mà ngươi cũng không rõ, ngươi còn có thể làm được cái gì? Ngươi thấy A Bích bên cạnh A Cẩn không, ngươi không thể học được một chút sao?”

Nha hoàn cắn môi, nhắc nhở: “Quận chúa, nếu như ngài thành thân… Thế thì Vạn Tam bên đó thế nào?”

Nha hoàn vốn không biết, nhưng càng về lâu, nàng ta còn là nha hoàn thân thiết với Minh Y, tất nhiên cũng hiểu rõ. Nhắc nhở này cũng là vì muốn tốt.

Minh Y cười lạnh: “Chẳng lẽ ta thật sự muốn gả cho hạ nhân đó? Hắn chẳng qua là quân cờ của ta mà thôi.”

Nói rồi, Minh Y trầm ngâm một lát, tuy rằng nói như thế, nhưng nàng ta cũng hiểu, lời nha hoàn này nói có lý, chuyện của Vạn Tam, nên cẩn thận suy nghĩ!

“Con người của Vạn Tam này, nhiều mưu mô, ngươi tuyệt đối không được để lộ ra chút nào.” Minh Y dặn dò.

Tất nhiên là nha hoàn hiểu.

“Ta nên làm thế nào đây?” Minh Y nhíu mày, nhưng ngay lập tức nàng ta lại tức giận: “Sao bên cạnh ta không có người nào phù hợp như Phó Thời Hàn chứ? Đáng chết.”

“Quận chúa, nô tỳ, nô tỳ nghĩ đến một người.” Nha hoàn đột nhiên nói, thấy Minh Y tỏ ý, nàng ta nói tiếp: “Ngu Kính Chi, Ngu Kính Chi Tướng quân gia thế tốt, năng lực mạnh, ngoại trừ tuổi tác và đã từng trải qua một lần hôn nhân, những cái khác đều mạnh hơn Phó Thời Hàn rất nhiều.”

Minh Y sững sờ sau đó híp mắt: “Ngu Kính Chi à?”

Nha hoàn gật đầu: “Ngài cảm thấy ngài ấy thế nào?”

Minh Y mỉm cười: “Rất… tốt!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận