Thịnh Sủng Thứ Phi

Màn đêm buông xuống, trên trời đầy chấm sáng nhỏ, ánh trăng nhu hòa.

Thu Minh Nguyệt vừa tắm rửa xong, trên người khoác một tấm áo choàng gấm
mềm mại ngồi trên tháp thượng đọc sách. Hồng Ngạc tiến vào đổi bấc đèn,
nói:” Tiểu thư, sắc trời không còn sớm, nghỉ ngơi chút đi.”

“Ừ.” Thu Minh Nguyệt không ngẩng đầu lên: “Ngươi xuống trước đi, ta hiện tại không sao.”

“Vâng” Hồng Ngạc nhẹ bước lui ra ngoài.

Thu Minh Nguyệt chăm chút nhìn trang sách, từng dòng chữ xẹt qua trước mắt, rất nhanh bị nàng tiêu hóa. Bất tri bất giác, hai canh giờ nhoáng cái
trôi qua, mà quyển sách trên bàn cũng gần kết thúc.

Gió đêm thổi vù vù, ánh nến trong phòng chợt tắt. Nàng biến sắc, quát:” Ai?”

Cửa sổ bỗng nhiên mở ra, một đạo bạch quang nhanh chóng bay vào, giây lát sau lại xuất hiện trước mặt Thu Minh Nguyệt.

Thu Minh Nguyệt trừng lớn mắt nhìn thiếu niên ngồi trên xe lăn:” Là ngươi?”

Đôi mắt long lanh của Phượng Khuynh Ly như một chấm nhỏ trong màn đêm. Hắn
thấy nàng tóc tai không chỉnh tề, ngọc nhan diễm lệ, mắt phượng tràn đầy kinh ngạc, môi đỏ khẽ mở, thổ khí như lan. Áo choàng mỏng manh là lí y
đặc chế, không che được xương quai xanh duyên dáng bên dưới. Nàng dáng
điệu uyển chuyển, vóc người xinh xắn linh lung. Tiết khố bằng vải bông
rộng thùng thình lơi lỏng, gió nhẹ thổi vào liền có thể thấy được cặp
đùi ngọc thon dài. Hắn nao nao, mặt bỗng nhiên đỏ lên.

“Ta…”

Thu Minh Nguyệt dưới ánh mắt chăm chú của hắn đột nhiên phát hiện mình chỉ mặc áo ngủ, lập tức kinh hô một tiếng.

“A-“

“Tiểu thư, xảy ra chuyện gì?” Thanh âm lo lắng của Hồng Ngạc truyền đến.

Phượng Khuynh Li chấn động, còn chưa kịp phản ứng, Thu Minh Nguyệt đã trực
tiếp nắm tay hắn lôi lên giường, sau đó chân trái đá một cái, đem xe lăn đẩy về phía sau bình phong gỗ khắc hoa. Hắn bị hành động nhanh nhẹn của nàng làm cho ngây người, còn chưa tỉnh lại, hắn đã thấy Thu Minh Nguyệt cởi áo choàng ra, nhanh chóng lên giường.

Mùi thơm đặc trưng của nữ tử xông vào mũi, không khí chung quanh đều là hơi thở của nàng.

Phượng Khuynh Li cả đời chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với nữ tử, sau
khi hết ngạc nhiên thì hai má hắn lại trở nên đỏ hồng. Dung mạo kia xứng đáng với danh hiệu tuyệt thế vô song. Nếu vẻ đẹp này bị Thu Minh Nguyệt bắt gặp được hẳn sẽ bị nàng mắng là ‘Yêu nghiệt’.

Chẳng qua nàng hiện tại nàng không có tâm tình đi thưởng thức, bởi vì gần như lúc nàng vừa nằm lên giường thì ‘két’ một cái, cửa đã bị người đẩy ra.

“Tiểu thư?” Hồng Ngạc đi tới, ngạc nhìn nhìn Thu Minh Nguyệt đang ngồi đọc
sách trên giường, sắc mặt không chút khác thường, ngay cả trong phòng
cũng không có bất cứ dị thường nào.

Thu Minh Nguyệt buông sách xuống, nhíu mày.

“Không phải bảo ngươi đi xuống rồi sao? Sao lại vào đây?”

Hồng Ngạc kinh ngạc “Nô tỳ vừa rồi nghe tiếng tiểu thư kêu, cho nên nghĩ rằng…”

Thu Minh Nguyệt cười nhẹ đánh gảy lời nàng “Nào có tiếng gì đâu? Ngươi nằm mơ rồi.”

Hồng Ngạc mờ mịt “Nằm mơ?”

Thu Minh Nguyệt quay đầu tiếp tục đọc sách “Mấy ngày nay vất vả cho các
ngươi. Sau này đừng gác đêm nữa. Hoặc là để bọn Túy Văn ở bên ngoài coi
chừng giúp cũng được.”

“Vâng.” Hồng Ngạc vẫn có chút thất thần.
Nàng cẩn thận đánh giá bốn phía, như cũ không thấy có chút khác thường.
Chẳng lẽ, nàng thật sự sinh ảo giác?

“Thời gian không còn sớm,
ngươi xuống nghỉ ngơi đi. Ta cũng muốn ngủ.” Thu Minh Nguyệt nói xong
liền ngáp một cái phối hợp, nhìn như thật sự mệt mỏi.

Hồng Ngạc vội cúi đầu nói:” Vâng, tiểu thư nghĩ ngơi cho tốt, nô tỳ canh giữ bên ngoài.”

“Không cần đâu.” Thu Minh Nguyệt thản nhiên nói:” Ta thấy tinh thần ngươi cũng không tốt, sớm về nghỉ đi. Ngươi canh giữ bên ngoài ta cũng không yên
tâm ngủ.”

“Vâng.” Hồng Ngạc đóng cửa, sắc mặt vẫn mờ mịt. Nhìn
ánh trăng đang trốn trong từng tầng mây, miệng nàng thì thào tự hỏi:”

Chẳng lẽ lúc nãy thật sự ngủ quên nên nằm mơ sao?” Nàng lắc đầu “Quên
đi, nếu tiểu thư đã không sao thì nghĩ nhiều như vậy làm gì?” Nàng bước
xuống cầu thang, đi ra ngoài sân.

Mà ở trong phòng hiện tại, Thu
Minh Nguyệt ngay khi Hồng Ngạc rời khỏi lập tức ngồi dậy, sắc mặt nháy
mắt lạnh như băng. Xác định tiếng bước chân của Hồng Ngạc biến mất, nàng lập tức xoay người xuống giường, với tay lấy áo choàng, sau đó, nàng
phóng ánh mắt như dao nhìn Phượng Khuynh Li đang nằm bên trên.

“Đứng lên!”

Giờ phút này Phượng Khuynh Li đã bình phục lại, thấy nàng một bộ dạng thẹn quá hóa giận, hắn cúi đầu cười ra tiếng.

“Không nghĩ rằng Thu ngũ tiểu thư ôn nhã dịu dàng lại mạnh mẽ như vậy.”

Tiếng cười đê mê của hắn lọt vào tai, dung mạo như tranh, quần áo lúc nãy do
dây dưa mà rớt xuống một chút lộ ra da thịt nõn nà. Ngón tay hắn tựa như điêu khắc, tóc dài đen nhánh khẽ rơi xuống. Thân thể nằm nghiêng, đầu
hơi cúi, nụ cười trong đêm tối tựa như yêu cơ, điên đảo chúng sinh.

Thu Minh Nguyệt bực bội nụ cười yêu nghiệt cửa hắn, nàng đi qua kéo áo hắn đẩy ra ngoài.

“Cút!”

Phượng Khuynh Li không ngại nàng đột nhiên hành động, nhưng cũng không có
chuẩn bị, cứ như vậy bị nàng kéo ra. Cũng may phản ứng của hắn nhanh
nhẹn, lúc sắp rơi xuống đất, hắn đập tay một cái vào bàn trang điểm,
xoay một vòng giữa không trung rồi cuối cùng đáp xuống tháp thượng nhỏ
trước mặt Thu Minh Nguyệt.

Thu Minh Nguyệt càng thêm tức giận:” Đứng lên mau!”

Phượng khuynh Li ngẩng đầu nhìn nàng, hơi thở dốc vì lúc nãy vừa hoạt động mạnh.

“Ta cũng rất muốn đứng lên.” Hắn cúi đầu nhìn chân mình. Thu Minh Nguyệt
lúc này mới nhớ tới việc hắn bất tiện, âm thầm tức giận. Sau đó, nàng đi ra sau bình phong đẩy xe lăn của hắn tới.

Phượng Khuynh Li nhìn xe lăn kia, lại nhìn chân mình, vẻ mặt vô tội nhìn Thu Minh Nguyệt.


Thu Minh Nguyệt cắn răng:” Đừng nói với ta là ngươi không có biện pháp ngồi lên đây.” Giỡn hoài, vừa rồi hắn còn có thể bay lên trời phóng qua
nhuyễn tháp. Hiện tại chẳng qua thay đổi chỗ thôi, bằng thân thủ của
hắn, quả thực không cần tốn nhiều sức.

Càng nghĩ nàng lại càng
tức. Nàng thế nào đã quên? Yêu nghiệt trước mắt này có một thân võ công
cao thâm khó lường? Vừa rồi lúc Hồng ngạc tiến vào, hắn hoàn toàn có khả năng vô thanh vô tức chạy đi. Nàng cần gì phải tự hủy trong sạch? Kỳ
thật thân là phụ nữ thế kỷ hai mươi mốt, cùng nam tử ở chung một phòng,
thậm chí nằm chung giường nàng cũng không coi là gì. Chỉ là thời đại này lễ giáo nghiêm khắc. Nếu vừa rồi Hồng Ngạc xông vào thấy có nam tử
trong phòng nàng, kinh ngạc la lên, để người ta biết được thì danh dự cả đời này của nàng coi như xong. Nàng thì không sao, nhưng mẫu thân và đệ đệ sẽ bị liên lụy.

Nghĩ đến đây, nàng không nhịn được sinh khí:” Đường đường là thân vương thế tử, sao lại thích làm việc đêm tối trèo
vào cửa sổ phòng người ta, không sợ bị chê cười sao.”

Phượng Khuynh Li không nhăn nhó, không một chút xấu hổ vì chạy vào phòng khuê nữ nhà người ta.

“Là ngươi để ta vào mà.”

Thu Minh Nguyệt trừng lớn mắt, thật sự không nhịn được.

“ngươi nửa đêm không có việc gì đứng trước cửa sổ phòng ta làm gì? Có biết làm vậy lỡ người ta thấy được thì cuộc đời của ta coi như bị ngươi làm hỏng không? Các ngươi là công tử bột nhà giàu, không thể so sánh với người
thường chúng ta, càng không thể biết được lễ giáo thời đại này hà khắc
với nữ tử chúng ta thế nào. Đối với ngươi mà nói, hôm nay chẳng qua là
tùy hứng. Nhưng đối với ta, cơ hồ là chuyện cả đời, ngươi có hiểu hay
không?”

Nàng thật sự giận bốc lửa. Hoàng thất thì sao chứ? Con
cưng của trời thì sao chứ? Cao cao tại thượng nhìn xuống thiên hạ thì
sao chứ? Cứ phải đem tính mạng, danh dự của một người, hay thậm chí cả
gia tộc, thân nhân của người ta dẫm nát dưới chân, coi như bùn đất sao?

Hừ, bất quá chỉ là một thằng nhóc thôi. Cần gì phải ở trước mặt một người
trải qua bao bão táp cuộc đời như nàng giả bộ thâm trầm chứ?

Phượng Khuynh Li lẳng lặng nhìn bộ dạng phẩn nộ của nàng, tựa như còn chưa hồi phục lại tinh thần. Hai mắt hắn mê mang, mờ mịt nhìn nàng.

Gió đêm thổi lành lạnh, ánh nến lay động, đôi mắt thiếu niên tươi đẹp tựa như ánh nến kia.

Hắn cúi đầu thở dài, tiếng thở tựa như phiên tan trong không khí, cùng với
giọng nói trầm ấm của hắn truyền vào tai Thu Minh Nguyệt.

“Thật xin lỗi.”


Hả?

Lần này tới phiên Thu Minh Nguyệt ngạc nhiên. Nàng nhíu mày nhìn thiếu niên đang cúi đầu, có chút khó hiểu.

“Ngươi rốt cuộc tới đây làm gì?” Nàng bưng ghế ngồi xuống, nhìn hắn hỏi.

Phượng khuynh Li cúi đầu, bỗng nhiên thân thể khẽ chuyển động, vững vàng ngồi trên xe lăn.

Thu Minh Nguyệt nhíu mày, trong mắt xẹt qua tia tán thưởng.

“Ngươi có võ công?” Phượng Khuynh Li có chút không xác định hỏi. Hắn rõ ràng
không cảm nhận được nội lực của nàng, nhưng động tác của nàng lại vô
cùng nhanh nhẹn, chuyện này giải thích thế nào đây?

Thu Minh
Nguyệt tay vuốt vuốt tóc, nói:” Trước kia có học qua vài chiêu khoa chân múa tay.” Nàng làm luật sư, sau mỗi phiên tòa đều thường xuyên gặp
người đến trả thù, nếu không học mấy chiêu phòng thân thì làm sao nàng
có thể an toàn vô sự đến giờ?

Phượng Khuynh Li giương mắt nhìn
nàng. Hắn thấy ánh mắt nàng lạnh lẽo, khóe miệng trào phúng thì trong
lòng bỗng nhiên đau xót. Một cô gái mới lớn, danh môn khuê tú, vốn là
phải phú quý cả đời, nhưng cuối cùng nàng đã trải qua cái gì lại khiến
tâm trí nàng thành thục ổn trọng như vậy, thậm chí còn chưa lớn đã phải
gánh lấy trách nhiệm bảo vệ cho mẫu thân và đệ đệ? Cũng giống như mình,
tuổi còn nhỏ đã mang theo một nỗi tang thương, lại còn phải giấu mình
trước những ánh mắt như lang như hổ đang thầm tính kế.

Nữ tử này, thật sự rất giống hắn, cùng một nỗi thương tâm. Vậy mà mình lại muốn
kéo nàng vào một cái chảo nhuộm lớn như vậy, thật sự đúng đắn sao?

Giờ khắc này, Phượng Khuynh Li vẫn mê mang.

Mười sáu năm sinh mệnh, hắn lần đầu tiên mê mang vì một nữ tử.

Rất lâu trước kia, từng có người ghé vào tai hắn nói một câu:” Li nhi, thời điểm con vì một nữ tử cảm thấy tò mò, mơ màng thì lúc đó, con đã động
tâm, thậm chí yêu thương nàng.”

Lúc đó, những lời nói này như ẩn
như hiện trong đầu hắn, hoàn toàn không rõ ràng. Nhiều năm về sau hắn
mới biết được, thì ra ông trời vẫn rất công bằng với hắn. Ít nhất, sau
bao lần trải qua khó khăn, hắn rốt cuộc tìm được sự ấm áp tuyệt diệu
nhất trên thế gian.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận