Cửu công chúa mắt đỏ lên, cầm trong tay túi thơm. Đây là đồ vật thiếp thân của Kiều Nguyên Bảo.
Túi thơm này dùng sợi tơ ngũ sắc chế thành, làm thành hình dáng Đại lão hổ mà Kiều Nguyên Bảo yêu thích nhất, buổi sáng hôm nay Kiều Thị cố ý đeo lên người cho hắn khiến Kiều Nguyên Bảo rất là yêu thích, bảo bối này của hắn không cho ba biểu ca xem mà chỉ chịu cho tiểu biểu tỷ Giang Diệu xem.
Âm thanh Cửu công chúa mang theo tiếng khóc nức nở, nói: “Vừa mới nãy ta cùng với Nguyên Bảo chơi đùa, hắn liền chạy, ta đuổi theo, nhưng lại không nhìn thấy người hắn, chỉ nhặt được trên mặt đất cái túi thơm này... Ta đã gọi rất lâu nhưng không có phản ứng, liền nghĩ đến Nguyên Bảo đã bị người bắt đi.”
Cửu công chúa tuy là người thận trọng, nhưng vẫn là con nít. Nàng rất yêu thích Kiều Nguyên Bảo đáng yêu này, nhưng hôm nay chính nàng làm mất hắn rồi. Cửu công chúa cắn môi tự trách, nước mắt ở viền mắt đảo quanh, nhưng lại không chảy ra.
Giang Diệu nhất thời hoảng hồn, khuôn mặt bánh bao liền trắng bệch.
Đời trước, Kiều Nguyên Bảo vẫn luôn được đại gia đình từ trên xuống dưới che chở lớn lên, dưỡng thành tính tình thiện lương, đơn thuần. Hắn rất nhát gan, bị uỷ khuất cũng chỉ có thể khóc nhè, nhưng hắn dù có thể bị oan ức nhưng nhất định sẽ không cho người khác bắt nạt nàng. Kiều Nguyên Bảo ngoại trừ rất dính người thì còn là người nghĩa khí. Nàng lớn hơn hắn ba tuổi, nhưng quá mức gầy yếu, còn hắn vóc dáng khoẻ mạnh, nếu có người bắt nạt nàng thì hắn sẽ như nam tử hán che chở nàng. Chỉ là sau đó sẽ ở trong ngực nàng mà khóc nhè, mắng người khác là người xấu.
Giang Diệu nhìn Cửu công chúa, hỏi: “Dục tỷ tỷ đã phái người đi tìm rồi sao?”
Cửu công chúa gật đầu: “Ta để thị vệ đi tìm.”
Bên này Giang Chính Mậu cùng Kiều Thị nghe được tin tức, cũng không kịp để ý thân phận liền đi thẳng vào. Giang Chính Mậu làm việc luôn bình tĩnh, một bộ cẩm bào sắc xanh ngọc khiến cả người anh khí vĩ đại, nhưng Kiều Thị lại lo lắng, hoa dung thất sắc, đại lông mày nhíu chặt.
Cửu công chúa đem chuyện đã xảy ra kể lại một lần cho Giang Chính Mậu cùng Kiều Thị, nàng nhìn Kiều Thị sắc mặt tái nhợt, áy náy nói: “Xin lỗi, ta không nên đưa Nguyên Bảo ra ngoài chơi đùa.”
Nếu là người khác, Kiều Thị còn có thể trách cứ, nhưng trước mặt lại là Cửu công chúa, nàng nào dám? Kiều Thị lo lắng muốn rơi lệ.
Giang Diệu hô một tiếng nương.
Kiều Thị nhìn nữ nhi, tiến lên, đem nữ nhi đang được Lục Lưu ôm trong tay, kéo vào trong lồng ngực, hôn một cái lên khuôn mặt nõn nà nhỏ bé của nữ nhi, cắn môi không lên tiếng.
Lục Lưu nhìn trong tay trống không, vẻ mặt hờ hững nhìn hai mẹ con trước mặt, cũng không nói chuyện.
Giang Diệu biết mẫu thân mình lo lắng. Ngoại tổ phụ cùng ngoại tổ mẫu của nàng rất yêu thích tiểu biểu đệ, nếu mà không tìm được tiểu biểu đệ thì mẫu thân nàng nhất định sẽ tự trách đến chết. Hơn nữa trong kinh thành có nhiều bọn buôn người, mà Kiều Nguyên Bảo lại là tiểu hài từ mập mạp trắng trẻo, nên là đối tượng mà bọn buôn người luôn để ý chằm chằm.
Nếu thật sự xảy ra chuyện gì...
Giang Diệu không dám nghĩ tiếp nữa. Nàng giơ tay lên sờ sờ mặt mẫu thân, âm thanh non nớt nới: “Nương yên tâm, nhất định sẽ tìm được Nguyên Bảo.” Nàng chỉ là tiểu nữ oa sáu tuổi, cho dù có lo lắng thì cũng không làm được chuyện gì.
Giang Chính Mậu nhìn bộ dáng thê tử lo lắng, tâm liền đau dữ dội, nhưng hôm nay quan trọng nhất chính là tìm Kiều Nguyên Bảo. Giang Chính Mậu để mọi người ở lại nơi này chờ, còn hắn thì tự mình mang người đi tìm. Bây giờ mới mất tích không lâu, cơ hội tìm thấy có thể nhiều hơn một chút, thời gian mà càng kéo dài thì càng dễ dàng xảy ra chuyện.
Ba huynh đệ cũng muốn cùng phụ thân ra ngoài tìm Nguyên Bảo.
Giang Chính Mậu nhìn ba nhi tử trước mặt, suy nghĩ một phen, quay về phía Giang Thừa Nhượng cùng Giang Thừa Hứa nói: “Hai người các con đi theo ta cùng đi tìm.” Rồi nhìn về phía Giang Thừa Ngạn nói: “Còn Ngạn Nhi, con ở lại chăm sóc nương và muội muội.”
Giang Thừa Nhượng cùng Giang Thừa Hứa tuy rằng mới có mười một tuổi, thế nhưng từ nhỏ đã theo phụ thân luyện tập nên võ nghệ thật xuất chúng. Còn Giang thừa Ngạn so với hai ca ca thì võ nghệ kém hơn một chút, vấn đề này tuy rằng không lớn nhưng tính tình lại quá mức lỗ mãng, bộp chộp, nên Giang Chính Mậu không cho phép hắn đi theo.
Gương mặt trẻ con của Giang Thừa Ngạn có chút mất mát, tuy nhiên hắn rõ ràng giờ phút này không thể hồ đồ, liền ngoan ngoãn gật đầu, bảo đảm nói: “Cha yên tâm, nhi tử sẽ chăm sóc thật tốt cho nương cùng Diệu Diệu.
Từ chuyện Trần Ngưng Chỉ lần trước, hai cha con có chút khoảng cách, hiện nay nhìn Giang Thừa Ngạn một bộ dáng hiểu chuyện như vậy, tâm trạng Giang Chính Mậu cũng trấn an hơn, hắn ừ một tiếng, sau đó liền dẫn hai nhi tử cùng thị vệ đi ra ngoài tìm người.
Bầu không khí trong phòng nhất thời trở nên ngột ngạt.
Vệ Bảo Linh chưa từng chứng kiến chuyện tương tự như này bao giờ, khuôn mặt non nớt thanh lệ có chút sợ hãi. Hơn nữa, nàng chưa bao giờ thấy biểu tỷ khóc, bây giờ nhìn viền mắt hồng hồng của biểu tỷ, nàng cũng thoáng nhíu mày lại —— tuy rằng nàng không thích tên tiểu tử kia, nhưng nàng cũng không muốn vì hắn mất tích mà khiến biểu tỷ của nàng tự trách.
Vệ Bảo Linh có chút sợ sệt, nhíu mày nhìn Thập nhất hoàng tử, mở miệng nói: “Biểu ca, huynh nói Kiều Nguyên Bảo có thể hay không... Có thể hay không tìm về không được?” Không đợi Thập nhất hoàng tử trả lời, nàng lại nói tiếp: “... Muội trước đây từng nghe vú em nói, có nhiều tiểu hài tử bị bọn buôn người bắt cóc, bán cho những gia đình không có hài tử để họ nuôi.”
Gian phòng riêng rất yên tĩnh, nên lời này của Vệ Bảo Linh nghe đặc biệt là rõ ràng.
Kiều Thị nghe xong, tâm tình càng ngày càng xuống thấp. Nếu thật không tìm về được...
Giang Diệu nhấc mi, một đôi mắt to long lanh nước nhìn Vệ Bảo Linh, lúc trước nàng không có chán ghét nàng ta như vậy, dù sao đi nữa nàng mới chỉ là hài tử sáu tuổi, cùng nàng ta tính toán cái gì được đây. Nhưng hôm nay nghe lời này của Vệ Bảo Linh, Giang Diệu không nhịn được muốn mở miệng nói chuyện.
Nhưng Cửu công chúa nhanh hơn nàng một bước, nói: “Tử Hằng, đệ đưa biểu muội trở về đi, đỡ phải xảy ra thêm chuyện gì.” Tuy lời nói nghe có vẻ thân thiết, nhưng âm thanh Cửu công chúa có chút lành lạnh.
Dù Vệ Bảo Linh còn nhỏ tuổi, cũng nghe ra được Cửu công chúa không thích.
Chóp mũi nàng chua xót, âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Biểu tỷ tức giận sao?” Nàng cắn cắn phấn môi, lại nói: “Xin lỗi, muội cũng vậy... Muội cũng là lo lắng Kiều Nguyên Bảo sẽ xảy ra chuyện.”
Cửu công chúa không lên tiếng.
Thập nhất hoàng tử cùng Cửu công chúa là tỷ đệ long phượng thai, bây giờ tất nhiên hiểu rõ tâm tình tỷ tỷ nhất. Tỷ tỷ là người cực kì có trách nhiệm, nghĩa khí, hơn nữa tính tình cương trực, trong ngày thường yêu thích ai thì sẽ cùng người đó chơi đùa, còn đã không thích ai, cho dù đối phương có nhiệt tình thì tỷ tỷ hắn cũng không để ý nửa phần. Hôm nay tỷ tỷ lại chân tâm yêu thích tiểu đệ đệ Kiều Nguyên Bảo này, giờ lại chính mình làm mất đệ ấy, nên trong lòng tỷ tỷ nhất định đang rất tự trách.
Thập nhất hoàng tử nắm tay Vệ Bảo Linh an ủi: “Muội yên tâm, hoàng tỷ sẽ không tức giận. Để biểu ca đưa muội trở về.”
“...Vâng.” Vẫn là biểu ca thương nàng nhất. Vệ Bảo Linh giơ tay lên lau nước mắt, cảm thấy biểu tỷ vì tên Kiều Nguyên Bảo mập mạp kia mà tức giận với nàng, thực sự có chút quá đáng. Nàng không thích Kiều Nguyên Bảo, nếu lúc này không tìm về được là tốt nhất.
Thập nhất hoàng tử đưa Vệ Bảo Linh về Vệ phủ, trong phòng lập tức yên tĩnh lại.
Một lúc sau, bên ngoài truyền đến một trận tiếng nói ồn ào.
Lục Lưu nhíu nhíu mày lại, nhìn về phía Lục Hà, Lục Hà hiểu ý liền đi ra ngoài nhìn một cái.
Lục Hà tìm hiểu rõ một phen rồi mới trở về bẩm báo: “Thế tử gia, Lục tiểu thư cũng bị mất tích rồi, Vương gia đang phái người đi tìm.”
Lục tiểu thư này chính là nói Lục Linh Lung.
Theo lý thuyết, Lục Linh Lung là thứ tôn nữ, Tuyên Vương sẽ không thương yêu. Nhưng ngược lại, Tuyên Vương lại đối với con trai trưởng Lục Lưu chẳng hề quan tâm, so với thứ tôn nữ Lục Linh Lung này thì nàng được quan tâm cùng thương yêu hơn hẳn Lục Lưu.
Hôm nay là tết Đoan Ngọ, Tuyên Vương đương nhiên cũng mang theo thê thiếp cùng con cháu đến Bạch Tửu lâu xem đua thuyền rồng. Lão vương phi tuổi đã cao nên không đi, còn Lục Lưu xưa nay vốn không hợp với mọi người, thấy hắn không đến, Tuyên Vương cũng không nói gì, mỗi lần gặp Lục Lưu thì đều thấy hắn trưng ra cái bộ mặt lạnh nhạt, dửng dưng khiến Tuyên Vương nhìn thấy liền đau đầu, nên tốt nhất là nhắm mắt làm ngơ với Lục Lưu.
Vào lúc này Tuyên Vương nghe nói Trấn Quốc Công phủ cũng có hài tử bị mất tích, hắn liền phái người đi mời bọn họ tới để cùng nhau thương lượng một chút.
Hai nhà đều có hài tử bị mất tích, đúng là có cảm giác đồng bệnh tương liên. Tuyên Vương vốn là đang động viên Vưu trắc phi, nhưng khi nhìn thấy nhi tử mình cùng tiến vào với toàn gia Trấn Quốc Công phủ và Cửu công chúa liền làm hắn có chút buồn cười. Hôm nay là ngày cả nhà đoàn viên, nhưng hắn thà rằng đi với người ngoài cũng không tự nguyện cùng người nhà ở chung. Tốt... Thật sự là một nhi tử tốt!
Khi thấy Lục Lưu, sắc mặt Tuyên Vương khó coi một chút.
Lục Lưu tiến vào phòng, vẻ mặt xa cách hờ hững hướng về phía Tuyên Vương hành lễ.
Tuyên Vương lạnh nhạt “ừm” một tiếng, sau đó hướng về người của phủ Quốc Công hỏi thời gian Kiều Nguyên Bảo mất tích.
Cửu công chúa trả lời: “Chính là nửa canh giờ trước...Ta và Nguyên Bảo vốn là chơi cùng nhau, hắn chạy đằng trước ta, nhưng nhoằng một cái liền không thấy bóng dáng người.” Đôi mắt Cửu công chúa có chút hồng, nhưng tâm trạng so với lúc đầu đã tốt hơn nhiều rồi, nói chuyện cũng bình tĩnh, âm thanh lanh lảnh, nói chuyện đâu vào đấy.
Tuyên Vương hôm nay mặc một thân xanh lam hoa văn kim vân cùng áo cà sa, tuổi tuy rằng đã lớn nhưng vẫn là một nam nhân thành thục minh mẫn.
Hiện nay tuy hắn nghe Cửu công chúa nói nhưng đôi mắt lại hướng về phía Kiều Thị liếc nhìn, hai con mắt chăm chú rơi vào trên người Kiều Thị thuận thế ngắm nghía nàng.
Kiều Thị dung mạo mĩ miều, là mỹ nhân nổi tiếng khắp kinh thành. Tuyên Vương lại là người phong lưu, làm sao chưa từng nghe nói Kiều Thị có khuôn mặt câu hồn đoạt phách, hiện nay Kiều Thị lại ở ngay trước mặt khiến Tuyên Vương không nhịn được nhìn nhiều mấy lần, trong lòng âm thầm hít một phen.
Giang Diệu bị Kiều Thị ôm trong ngực, từ đầu đến cuối đều ngoan ngoãn không nói lời nào. Nàng vừa ngẩng đầu, liền thấy ánh mắt Tuyên Vương nhìn về nơi này, đang nhìn ai thì cũng quá rõ ràng rồi.
Lông mày Giang Diệu không khỏi xoắn chặt lại, trong lòng đầy một bụng tức giận.
Cháu gái thì mất tích mà hắn vẫn có tâm tình thèm nhỏ dãi sắc đẹp của mẫu thân nàng.
Thực sự là hỗn đản!
Kiều Thị lo lắng cho cháu trai, nơi nào có thể chú ý nhiều như vậy, nên nàng không hề nhìn thấy ánh mắt của Tuyên Vương.
Thấy Tuyên Vương vẫn không chịu rời đi ánh mắt, trong lòng Giang Diệu càng thêm tức giận, tay nàng nắm thật chặt thành quả đấm nhỏ, trong lòng nhanh chóng nghĩ biện pháp. Dường như nghĩ tới điều gì, Giang Diệu ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Lục Lưu phía đối diện.
Lục Lưu nhìn tiểu nữ oa mắt đen lay láy đang nhìn mình, dường như là rõ ràng tâm tư nàng, hắn làm như vô ý xoải bước đi tới trước mặt Tuyên Vương, ngăn trở tầm nhìn của Tuyên Vương về phía Kiều Thị.
Thấy nhi tử đứng trước mặt mình, Tuyên Vương nhíu mày lại, đang muốn nói chuyện thì bên cạnh Mạnh thị nước mắt như mưa mở miệng: “...Nếu Linh Lung không tìm được thì thiếp thân cũng không muốn sống.” Mạnh thị chính là thê tử của thứ trưởng tử Lục Thầm, sinh cho Lục Thầm một trai một gái là Lục Hành Chu cùng Lục Linh Lung, tính tình Linh Lung thích được nuông chiều, một phần nguyên nhân là do mẫu thân Mạnh Thị luôn sủng nịnh Ling Lung.
Mà bên cạnh Mạnh thị là một nam tử trẻ tuổi tuấn lãng, mặc một thân trường bào màu xanh cổ tròn, đây là thứ trưởng tử Tuyên Vương phủ - Lục Thầm.
Lục Thầm an ủi thê tử: “Nàng yên tâm, Linh Lung nhất định sẽ tìm được.”
Lục Hành Chu đứng bên cạnh mẫu thân mình, hôm nay muội muội bị mất tích, trong lòng cũng rất lo lắng, sốt ruột. Hắn tiến lên phía trước nói: “Là nhi tử không tốt, không trông coi muội muội.”
Sao có thể trách nhi tử được? Nhi tử cũng chỉ là đứa trẻ không quá mười tuổi mà thôi.
Mạnh thị bỗng nhiên nhớ tới điều gì, hỏi:
“Con mới vừa nói lúc trước Linh Lung mới kết giao với một tiểu cô nương đúng không?”
Lục Hành Chu gật đầu: “Vâng, vị Tạ tiểu thư kia cùng Linh Lung rất là hợp nhau.” Lục Hành Chu lại nói: “Sao nương đột nhiên lại hỏi việc này?”
Mạnh thị nói không có gì, chỉ bảo Lục Hành Chu mang tiểu cô nương kia đi vào. Lục Hành Chu liếc mắt nhìn phụ thân, thấy hắn gật đầu liền ngoan ngoãn ra ngoài gọi người.
Lục Hành Chu nhanh chóng dẫn một tiểu cô nương đi vào. Tiểu cô nương một thân nhu quần màu xanh nhạt, khuôn mặt xinh xắn đáng yêu, ước chừng khoảng bảy, tám tuổi.
Đây chính là Tạ Nhân đã bị đuổi ra khỏi Trấn Quốc Công phủ khoảng một tháng trước đây.
Giang Diệu đối với người của Tuyên Vương phủ vốn là không có hứng thú, nhưng khi nhìn thấy Lục Hành Chu mang theo Tạ Nhân tiến vào, nàng không nhịn được ngẩng đầu lên xem. Bây giờ Lục Hành Chu chỉ có mười tuổi, Tạ Nhân thì bảy tuổi, nhưng nhìn hai người này đứng chung một chỗ, Giang Diệu chợt nhớ tới đời trước —— Lục Hành Chu ôn nhu động viên Tạ Nhân, cẩn thận từng li từng tí hôn lên trán Tạ Nhân.
Lục Hành Chu là nam tử cực ôn nhu, nếu yêu thích một cô nương thì sẽ coi nàng như trân bảo. Lúc trước nàng không nghĩ tới Lục Hành Chu cùng Tạ Nhân sẽ lén lút quen biết, nhưng hiện nay nhìn Tạ Nhân vừa mới bị đuổi ra khỏi phủ không lâu, giờ đã bám theo Lục Linh Lung thì quen biết được Lục Hành Chu cũng là việc hiển nhiên.
Tạ nhân trang điểm nhẹ nhàng thanh lịch, chỉ bảy tuổi mà đã trấn định, cử chỉ tự nhiên hào phóng, nhìn dáng vẻ không thua kém gì tiểu thư nhà giàu có.
Tạ Nhân vào phòng, nhìn thấy người của Trấn Quốc Công phủ thì có chút ngẩn người, nhưng rất nhanh sau đó liền trấn định lại ngay, rồi hướng về phía Tuyên Vương hành lễ.
Mạnh thị hỏi Tạ Nhân một ít chuyện lúc trước Lục Linh Lung cùng Tạ Nhân chơi đùa, sau đó Lục Linh Lung bị mất tích, Tạ Nhân vì lo lắng cho Lục Linh Lung mà vẫn ở bên ngoài chưa có trở về phủ.
Tạ Nhân nhìn Mạnh thị ở trước mặt mình, biết đó là mẫu thân của Lục Linh Lung, hai con mắt liền rưng rưng nói: “Nhân Nhi cũng lo lắng cho Linh Lung, chỉ mong sao sớm một chút tìm được Linh Lung. Phu nhân yên tâm, Linh Lung nhất định sẽ không có chuyện gì.”
Mạnh thị nhìn Tạ Nhân, đối với Tạ Nhân cũng là chán ghét.
Một cô nương thân phận bình thường, phí hết tâm tư lấy lòng nữ nhi của nàng, nàng sao không biết tâm tư nhỏ kia của Tạ Nhân. Nhưng mà nữ nhi vui vẻ, nên nàng cũng thuận theo ý nữ nhi. Chỉ là hôm nay, nữ nhi của nàng thì mất tích, còn nàng ta thì khoẻ mạnh, điều này làm cho Mạnh thị không nhịn được nghĩ: vì sao người mất tích không phải Tạ Nhân này, mà lại là nữ nhi bảo bối của nàng.
Nhất thời Mạnh Thị nhìn Tạ Nhân càng thấy chướng mắt.
Tuyên Vương liếc mắt nhìn tiểu cô nương trước mặt, rồi lại nhìn một lượt trong phòng thấy mấy người khóc lóc, cảm thấy phiền lòng, liền nói: “Trấn Quốc Công phủ thì tiểu công tử bị mất tích, chúng ta thì là Linh Lung mất tích, ta nghĩ phần lớn là do bọn buôn người gây nên, hơn nữa chúng sẽ ở gần Bạch Tửu lâu. Bọn chúng bắt được hai hài tử thuận lợi như vậy, chắc chắn chúng sẽ lại tiếp tục ra tay, chúng ta sẽ thả một mồi nhử, rồi ôm cây đợi thỏ để bắt bọn chúng, mọi người thấy thế nào?” Tuyên Vương mặt mày mỉm cười, cảm thấy chủ ý này của hắn rất tốt.
Giang Diệu nghe xong, tiểu lông mày không nhịn được liền co lại.
Vì cứu nữ nhi, làm cách gì Mạnh thị cũng đồng ý, hiện nay nghe Tuyên Vương nói như vậy, ánh mắt Mạnh thị liền hướng về mọi người trong phòng nhìn một chút.
Tiểu hài tử trong phòng có Lục Hành Chu mười tuổi, Cửu công chúa tám tuổi, Giang Diệu sáu tuổi...ánh mắt Mạnh thị dừng lại chốc lát trên người Giang Diệu, biết hài tử này không thể được, lúc này mới nhìn sang Tạ Nhân ở phía trước mặt.
Tạ Nhân xác thực mong Tuyên Vương phủ có thể tìm người nhanh nhanh một chút, dù sao đầu óc Lục Linh Lung đơn giản, dễ dụ nhất, nàng chắc chắn có thể làm Lục Linh Lung nghe theo lời nàng. Trấn Quốc Công phủ đuổi nàng ra ngoài không quan trọng, Tuyên Vương phủ so với Trấn Quốc Công phủ còn lợi hại hơn nhiều. Nàng lo lắng cho Lục Linh Lung, bây giờ toàn gia Tuyên Vườn phủ đều nhìn thấy, sau này tìm được Lục Linh Lung, người Tuyên Vương phủ đương nhiên sẽ không thể không đồng ý cho nàng cùng Lục Linh Lung lui tới.
Nhưng hôm nay ——
Mấy tiểu hài tử ở trong phòng, mỗi người đều là thân phận cao quý, bất luận thế nào cũng không thể lấy ra mà mồi nhử. Sở dĩ... Tạ Nhân suy nghĩ một chút, vẻ mặt bình tĩnh giờ trắng bệch như tờ giấy, rồi hướng tới Mạnh thị, âm thanh run rẩy mở miệng nói: “Phu nhân, Linh Lung nàng...”
Hôm nay Tuyên Vương phi - tiểu Tống thị cũng ở đây.
Nàng vốn là cảm thấy buồn bực bởi vì Tuyên Vương an ủi Vưu trắc phi mà lạnh nhạt nàng, nàng đang lo không có chỗ chút giận đây. Nay nhìn tiểu cô nương này thế nhưng biết giả mù sa mưa, trong lòng tiểu Tống thị không nhịn được cười.
Khuôn mặt xinh đẹp của tiểu Tống thị liền quay về phía Tạ Nhân, khoé miệng hơi vểnh lên cười, chầm chậm nói: “Nếu vị Tạ tiểu thư này là bạn của Linh Lung, lại lo lắng cho Linh Lung, vậy việc cần người làm mồi nhử cứ để Tạ tiểu thư giúp đỡ cứu Linh Lung đi. Tạ tiểu thư chắc chắn không từ chối, đúng hay không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...