💋 edit: Phương Moe 💋
Giang Diệu làm sao không biết kế vặt của hai nha hoàn? Nhưng nàng xác thực là giống như trong suy nghĩ của mấy nha hoàn, nàng không muốn nữ tử khác nhìn thấy dáng vẻ Lục Lưu mặc y phục.
Nói nàng ghen tị cũng được, nhưng thuở nhỏ nhìn cha mẹ ân ái, nàng đã rõ ràng một đạo lý —— những chuyện liên quan đến phu quân của nàng thì chỉ có thể do bản thân nàng tự làm, tuyệt đối không cho nữ nhân khác đụng tới.
Giang Diệu nín giận tiến vào tịnh thất, liền thấy Lục Lưu trần truồng đứng ở trước mặt của nàng…
Nam nhân mới vừa tắm rửa xong, trên người còn chưa lau khô ráo, nước chảy dọc theo sợi tóc rơi xuống phần gáy của hắn rồi một đường lướt qua, không ngừng lăn xuống… nhìn bề ngoài Lục Lưu thì rất nhã nhặn nhưng thân thể bên trong của hắn thì không nhã nhặn chút nào, chính vì thế nên khi xiêm y khoác lên cơ thể hắn, phối hợp với khuôn mặt tuấn mĩ vô song cũng có thể trở nên gieo hoạ.
Giang Diệu nhìn thấy vóc người Lục Lưu, hoảng hốt một trận, sau đó nàng đem xiêm y đặt ở một bên, chuẩn bị đi ra ngoài.
Thế nhưng nam nhân lại che ở trước mặt nàng.
Sau đó Giang Diệu cúi đầu xuống, nhưng ánh mắt lại đụng phải vật nam tính của hắn, nàng liền tức giận ngẩng đầu lườm hắn:
“Vương gia mau mau mặc đi, thiếp thân đi ra ngoài trước.”
Thời điểm ân ái thì một câu Lục Lưu, hai câu Lục Lưu, gọi đại danh đến là thuận miệng. Vào lúc này giận dỗi, tiểu thê tử liền trực tiếp kêu hắn là Vương gia, lại còn ngoan ngoãn tự xưng thiếp thân. Lục Lưu gãi gãi mũi, biết nàng thật sự tức giận, hắn liền nói:
“Vương phi là thê tử của Bản vương, nên hầu hạ Bản vương mặc y phục mới phải, có đúng không nào?”
Tốt lắm… đã không dỗ nàng thì thôi, vào lúc này còn để cho nàng mặc y phục cho hắn!
Giang Diệu kìm nén lửa nóng, lấy tiết khố chuẩn bị giúp hắn mặc, chỉ là đến cùng nàng vẫn thẹn thùng, nhìn cái vật kia thì tay nàng cũng run rẩy, sau đó không nhịn được mà nuốt nước miếng một cái, sau đó mới giả vờ hờ hững giúp hắn mặc tiết khố.
Lục Lưu trầm thấp nở nụ cười, nhắc nhở: “Còn chưa có lau khô đâu.”
Giang Diệu ngược lại cũng nghe lời, làm một người thê tử hiền lành dịu ngoan, giúp hắn lau sạch từ trên xuống dưới, ngay cả vật nam tính kia nàng cũng giúp hắn lau khô, chỉ là trong lúc nàng giúp hắn lau thì cái tên vô lại trong tay nàng lại ngẩng đầu hướng về phía nàng chào hỏi, Giang Diệu mới cấp tốc nhảy ra, xấu hổ đem xiêm y nhét vào trong ngực hắn, nói:
“Vương gia tự mặc đi!”
Sau đó nổi giận đùng đùng đi ra khỏi tịnh thất.
Lục Lưu mặc thật tốt xiêm y, lúc đi ra ngoài đã thấy thê tử đang thu dọn đồ đạc, hắn mới lại gần kêu:
“Diệu Nhi?”
Giang Diệu lạnh nhạt nói:
“Thiếp thân mấy ngày nay không tiện, hôm nay sẽ đi Lâm Linh cư ngủ.”
Lâm Linh cư cách Ngọc Bàn viện không xa, được xây dựng ở bên cạnh hồ sen, vì Giang Diệu rất thích đi hái hạt sen, nên nàng sai người thu dọn Lâm Linh cư sạch sẽ, thời điểm đi lấy hạt sen cũng thuận tiện nghỉ ngơi một chút.
Lục Lưu suy nghĩ một chút, nói:
“Thân thể nàng chịu không được lạnh, chỗ ấy gió rất lớn…”
Lục Lưu dừng lại một chút, mới nói:
“Ta vừa vặn có chút công sự chưa xử lý xong, hôm nay có lẽ sẽ phải xử lý rất muộn, ta sẽ ở lại thư phòng nghỉ ngơi, nàng cũng đi ngủ sớm một chút.”
Giang Diệu có chút choáng váng. Nàng không xuống nước, nói muốn đi Lâm Linh cư ngủ chính là muốn hắn dỗ dành nàng rồi cho nàng một lời giải thích.
Hắn ngược lại thì tốt rồi, liền thẳng tắp muốn đến thư phòng ngủ.
Lúc này Giang Diệu cũng lên giường, không hình tượng mà vung chân một cái để cho giày tự rơi ra, sau đó kéo chăn cuốn người lăn vào bên trong.
Đi đi… đi luôn đi. Lúc này đi thư phòng ngủ thì sau này đừng muốn trở về!
(๑>◡
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...