Thịnh Sủng Thê Bảo

💋 edit: Phương Moe 💋

Giang Diệu nằm nhoài sau tấm bình phong, hai chân mềm nhũn, mỏi rã rời, căn bản là đứng không được vững.

Nàng cắn cắn môi, nhìn thứ chất lỏng chảy dọc từ trên đùi mình xuống, xấu hổ nhìn nam nhân bên cạnh đang giúp nàng sửa soạn lại quần áo, nước mắt rưng rưng nói:

“Chàng đáng gét… không cho chàng chạm vào thiếp.”

Lục Lưu ôm lấy thê tử từ phía sau, nắm bàn tay nhỏ của nàng đưa lên môi hôn một cái, mặt mày lại vui vẻ nói:

“Là ta không tốt..”

Rồi hắn đem mặt dán sát vào, nói tiếp:

“Có điều đây cũng không phải tại ta, ta ở bên ngoài luôn quy củ, không hề trêu hoa ghẹo nguyệt, nếu trở về nhà mà nửa điểm ham muốn nàng cũng không có, vậy nàng sẽ lo lắng, không phải sao?”


Hứ… hắn còn nguỵ biện! Giang Diệu mới không tin, nàng cảm thấy hắn chính là người háo sắc, nào có quy củ như vậy??

Có điều nàng cũng nghe qua một ít chuyện, thê tử muốn biết phu quân của mình có hay không có ở bên ngoài phong lưu thì buổi tối ở trên giường nhỏ thăm dò một phen, nếu phu quân trên giường uy phong nhiệt tình, vậy chứng tỏ không ở bên ngoài vụng trộm; còn nếu phu quân đối mặt với thê tử thiên kiều bá mị mà nửa điểm cũng không có phản ứng, rồi liền mấy ngày cũng không có ân ái vợ chồng, nếu có mấy biểu hiện này thì chắc chắn bên ngoài có nữ nhân khác.

Một khắc trước Giang Diệu vẫn còn cáu kỉnh, hiện nay nghe Lục Lưu cãi chày cãi cối, rồi lại liên tưởng đến chuyện này, Giang Diệu đã dần dần nguôi giận.

Có điều nghĩ đễn vừa nãy Bảo Cân, Bảo Lục còn đứng ở bên ngoài, Giang Diệu lập tức đỏ bừng mặt, nghẹn ngào nói:

“Tại chàng… thiếp không có mắt mũi nào mà gặp người rồi.”

Lục Lưu thu dọn lại thật tốt xiêm y, đem thê tử ôm lấy, mặt đối mặt cọ cọ chóp mũi của nàng, hơi thở ấm áp của hắn phả lên mặt nàng:

“Trong lòng nàng nghĩ gì, nàng cho rằng ta không biết sao? Nàng cứ ngoan ngoãn cho ta, ta sẽ bảo vệ cưng chiều nàng đàng hoàng, đảm bảo không đi ra ngoài làm mấy chuyện trêu hoa ghẹo nguyệt.”

Lời này nói… Giang Diệu trợn hai mắt như chuông đồng, làm ra dáng vẻ hung hãn:


“Vậy nếu thiếp không ngoan, vậy thì chàng có cớ đi trêu hoa ghẹo nguyệt hửm??”

Lục Lưu thở dài, nắm tay nhỏ của nàng đưa lên miệng cắn hờ một cái, trầm giọng nói:

“Vậy ta đành phải chịu oan ức… dùng biện pháp khác thôi.”

Cái gì mà biện pháp khác? Giang Diệu đang sững sờ, đã thấy hắn cười cười nhìn tay nàng, nhất thời nàng liền nhớ tới hình ảnh Lục Lưu nắm tay nàng để xử lý… lỗ tai Giang Diệu liền đỏ chót, nàng chỉ cảm thấy da mặt Lục Lưu càng ngày càng dầy, vậy mà ở trước mặt người khác thì lúc nào cũng thanh cao lạnh lùng.

Chân nàng mềm nhũn tựa ở trong ngực hắn, tuỳ ý để hắn ôm, nàng nghe thấy hắn thủ thỉ bên tai nàng:

“….Diệu Nhi, từ bé đến bây giờ, ta chỉ có duy nhất một nữ nhân là nàng, từ trước vẫn thế, hiện tại cũng vậy và cả sau này cũng sẽ không bao giờ thay đổi!”

Giang Diệu thông tuệ, làm sao không biết ý tứ này của Lục Lưu? Nàng nhếch miệng lên, tuy rằng nàng đã tự nhủ không nên để ý đến quá khứ, nhưng giờ khắc này nghe được lời này của Lục Lưu, trong lòng nàng rất là mừng rỡ. Nàng cười cười, giẫy giụa ra khỏi lồng ngực của hắn, sẵng giọng:

“Không thèm nói với chàng, thiếp đi tắm.”

Lục Lưu cũng cười vui vẻ, rồi theo nàng cùng vào tịnh thất tắm rửa.

(๑>◡◡


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui