Bệ hạ biết Mai Như bị thương, hai ngày trước ra lệnh nàng dưỡng thương, lại phái thái y đến trị liệu.
Mai Như may mắn chân chỉ sưng lên, không rách, sưng giống như bánh màn thầu.
Căn bản không cởi giày ra được.
Thậm chí không thể đụng vào, chạm vào nàng liền đau đến nỗi thở mạnh, chảy cả nước mắt.
Cuối cùng vẫn là Ý Thiền lấy cây kéo cắt ra.
Đam Mỹ Hay
Trên người nàng lúc trước ngã trên đá, hiện giờ cởi xiêm y nhìn, sau lưng cô nương gia như ngọc tím tím xanh xanh, thẫm đến dọa người, hơn nữa chạm vào……
Mấy nha hoàn đồng thời rớt nước mắt.
Ý Thiền một bên bôi thuốc cho Mai Như một bên gạt lệ: “ Bôi như thế nào mới tốt đây?”
Mai Như đau nhe răng trợn mắt, hừ hừ hai tiếng, miễn cưỡng cười nói: “Mau mang chút đồ ăn đến để ta phân tâm.” Nàng lúc này đau muốn chết, mồ hôi lạnh toát ra, chỉ có thể chính mình tìm việc phân tâm.
Mấy nha hoàn đều bị nàng chọc cười: “Cô nương còn có tâm tình nói giỡn.” Tuy rằng như thế, Tĩnh Cầm lấy ra một đĩa bánh, một đĩa chà bông, để ở bên cạnh, nói: “Cô nương, đây là thập nhất điện hạ lúc trước đưa tới.”
Biết được Mai Như xảy ra chuyện, Phó Chiêu rất áy náy.
Mấy ngày trước Thất ca đã nhắc nhở hắn, đừng ham chơi, chú ý Mai Như nhiều hơn, nhưng Phó Chiêu ham chơi, không ngờ tới xảy ra chuyện, may mắn Thất ca kịp thời đến…… Phó Chiêu càng nghĩ càng áy náy, trên đường về chắp tay thi lễ nhận lỗi với Mai Như, lại đáng thương hề hề nói: “Bổn hoàng tử hôm nay cùng người đua ngựa được ăn ngon, chờ lát nữa nhường cho ngươi.” Mai Như lúc ấy nói: “Ta còn thiếu điện hạ miếng ăn này sao?” Không nghĩ tới Phó Chiêu thật đúng là sai người đưa tới……
Mai Như cầm một mảnh chà bông nhập khẩu.
Này chà bông khá ngon, nhai rất ngon, chua chua ngọt ngọt, nàng ăn xong vài miếng, tâm tình cuối cùng tốt lên.
Nơi xa, Mai Thiến đối diện Phó Tranh hành lễ nói lời cảm tạ: “Muội muội ta bị thương nghiêm trọng, lúc này ít nhiều có Yến Vương điện hạ ra tay tương trợ……”
Phó Tranh nói: “Chỉ là việc nhỏ, Mai cô nương không cần nhớ trong lòng.”
Che mặt ho nhẹ một tiếng, Mai Thiến lại nói: “Đợi trở về kinh, ta đưa tạ lễ đến phủ điện hạ.”
“Không nhọc Quốc công phủ, huống chi……” Phó Tranh dừng một chút, chậm rãi nói, “Bổn vương cứu Tam cô nương cũng là việc nên làm.”
Cái gì gọi là việc nên làm việc không nên làm?
Mai Thiến có chút ngơ ngác, chợt nhàn nhạt cười nói: “Điện hạ khách khí.”
Phó Tranh gật gật đầu, cũng không nói nhiều, xoay người rời đi.
Mai Thiến rũ mắt, chỉ nhìn cây cỏ trên mặt đất.
“Cô nương, bên ngoài gió lớn……” Minh chi nhắc nhở nàng.
Mai Thiến hoàn hồn cười cười, nói: “Chúng ta đi thăm Tam muội muội.”
Chủ tớ hai người đi tới lều trại Mai Như, vừa lúc gặp được Mạnh An.
“An biểu ca.” Mai Thiến chào hỏi.
Mạnh An bước chân vội vàng, hiện giờ sắc mặt đỏ lên, vội dừng lại, đáp lễ nói: “Thiến biểu muội.”
“Biểu ca đây là đi đến chỗ Tam muội muội sao?” Mai Thiến hỏi.
Mạnh An nghiêng người gật đầu: “Ta mới vừa đi săn trở về, liền nghe được biểu muội đã xảy ra chuyện……” Lại nôn nóng nói: “Như biểu muội hiện tại như thế nào? Nghe nói chân bị thương, không thể động?”
Mày liễu hơi chau, Mai Thiến nói: “Muội cũng chưa biết, muội chuẩn bị đi đến chỗ Tam muội muội.”
Mạnh An “Ừm” một tiếng, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện g, vội vàng nói: “Ta hôm nay chỉ săn được một con thỏ, vừa lúc cho Như biểu muội dưỡng thương giải buồn.” Hắn nói trong tay có một con thỏ trong lồng đưa cho Minh Chi.
Minh Chi nhậ.
Mai Thiến cười nói: “Ta thay Tam muội muội cảm tạ biểu ca.”
Nàng cười, gương mặt tuyết trắng, hỗn loạn một phân thần sắc có bệnh, thêm rất nhiều nhu nhược đáng thương.
Mạnh An mặt càng thêm đỏ, hắn có chút ngượng ngùng nói: “Ngày khác lại săn một con tặng Thiến biểu muội.”
Lúc Mai Thiến đến chỗ Mai Như, toàn thân Mai Như đã bôi thuốc, thay xiêm y sạch sẽ nghỉ ngơi.
Nàng chỉ có thể ngày thứ hai lại đến, lúc tới Mai Như trong miệng đang ăn!
“Tam muội muội.” Mai Thiến ngồi ở bên cạnh.
Nhìn nàng, Mai Như cười cười, nói: “Nhị tỷ tỷ thân mình không tốt, cũng đừng đến chỗ muội, miễn cho lại chịu phong hàn.”
Mai Thiến ho nhẹ một tiếng, nói: “Ta hôm nay đã khoẻ hơn..” Lại nói: “Tam muội muội, ta trước cảm tạ Yến Vương điện hạ, tạ lễ liền chờ hồi phủ.”
“Nghe Nhị tỷ tỷ là được.” Mai Như nhàn nhạt nói.
Mai Thiến lại nói chuyện con thỏ.
Mai Như chỉ cảm thấy buồn cười, An biểu ca đưa nàng con thỏ làm gì? Để nàng nướng ăn sao? Mai Như vẫn cảm thấy buồn cười.
Mai Thiến nói: “Tam muội muội, muội lúc này xảy ra chuyện……” Lời còn chưa dứt, Tĩnh Cầm nói: “Nhị cô nương, Tam cô nương, Chu tiểu thư đã xảy ra chuyện!”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...