Thịnh Sủng Bà Xã Phúc Hắc

Edit: susublue

"Lạc Lạc, anh vẫn chưa nói cho em biết, rốt cuộc chúng ta đi đâu?" Ngồi ở ghế phụ lái, Mộc Yên cúi đầu nhìn Dung Lạc đang thắt dây an toàn cho mình. Bởi vì vừa rồi hôn quá phấn khích nên giọng của cô có chút ảo não.

Dung Lạc ngẩng đầu, mấy sợi tóc mềm mại lướt qua môi cô, hương thơm nhẹ nhàng khoan khoái phảng phất. Áp sát vào môi cô, hơi thở ấm áp xen lẫn nhau, nhưng lần này anh không hề hôn nữa mà tiếp tục duy trì khoảng cách mờ ám, "Cục cưng, giận sao?" Giọng nói trầm thấp có chút âm u, Mộc Yên lại thấy giật mình vì Dung Lạc gọi mình như vậy.

"Ngoan, em là cục cưng của một mình anh." Hôn nhẹ lên mí mắt cô, lối nói khiêu gợi bày tỏ tình ý như vậy vốn dĩ rất buồn nôn nhưng khi phát ra từ miệng Dung Lạc lại không hề có cảm giác buồn nôn mà ngược lại còn có chút mủi lòng và yêu chiều. Cảm nhận được lông mi dài của cô đang run rẩy, anh lại khó nhịn muốn tiếp tục hôn cô. Không gian kín đáo trong xe, hơi thở mờ ám làn tỏa khắp nơi, Dung Lạc hôn lên đôi môi xinh đẹp của cô, từng chút lại từng chút, một lần lại một lần nữa, giống như mãi mĩa cũng không có cảm thấy thỏa mãn. Đối với cô anh mãi mãi nhẫn nại, sự tự chủ của anh ở cô trước mặt luôn bị đánh tan.

Lồng ngực đang trong trạng thái kinh hoàng, hai trái tim cùng một nhịp đập, phối hợp cực kỳ ăn ý.

Bởi vì Dung Lạc có kỹ xảo hôn sâu làm cho người bình tĩnh như Mộc Yên cũng bắt đầu mờ màng. Da thịt trắng nõn cũng ửng hồng, nhiệt độ không khí cũng tăng lên, cô cảm thấy cả người mình cực kỳ nóng, cơ thể Dung Lạc lại rất lạnh nên được anh ôm chặt thì lại cảm thấy rất thoải mái.

"Cục cưng." Giọng nói dụ dỗ đã an ủi được nỗi bất an trong lòng cô, đôi mắt âm trầm, đồng tử mê hoặc người nhiễm đầy sắc tình.

Càng hôn càng sâu, trong lúc thở dốc, nụ hôn ẩm ướt chậm rãi di chuyển đến cổ cô."Lạc Lạc." Cô nhắc nhở anh là điện thoại đang rung không ngừng, màn hình lóe sáng có thể thấy được là Cố Minh gọi tới, cả người đã động tình, anh không còn tâm trạng để ý tới mấy cái này, lại tiếp tục hôn lên môi cô, dienxdaffnleequysdoon anh bắt đầu nhẹ nhàng gặm cắn. Vì không ai nghe máy nên cuộc gọi tự chuyển sang dạng tin nhắn thoại, người trầm ổn như Cố Minh lúc này lại bắt đầu lo lắng, "Thiếu gia, khi nào ngài về đến khách sạn Rhino, Lương tổng đã đến rồi, ông ấy đã chờ ngài một lúc lâu, nhận được tin nhắn này, hi vọng thiếu gia mau chóng đến đây, Lương tổng đang đợi..."

"Lạc Lạc." Nghe thấy giọng nói của Cố Minh trong điện thoại, Mộc Yên lập tức tỉnh táo lại, đôi mắt cũng nhanh chóng khôi phục lại bình thường, "Lạc Lạc." Cô lại gọi anh một tiếng, "Đêm nay anh có hẹn ai sao?" Cô hỏi anh, giọng nói có chút khàn khàn.


"Ừ." Rời khỏi da thịt cô, anh nhìn vào đôi mắt sâu thẳm như nước, mê hoặc người của cô, "Đưa em đi bàn bạc một cuộc làm ăn."

"Nhưng mà em cảm thấy có khả năng anh phải bồi thường rồi." Thương trường như chiến trường, trễ một phút là có thể mất hơn một ngàn vạn thậm chí hơn một triệu, anh đến muộn như vậy, không biết đối phương có tức giận đứng dậy bỏ về hay không.

Biết cô đang nghĩ cái gì, Dung Lạc giúp cô sửa lại quần áo hôn loạn, không thèm để ý nói, "Bồi thường thì bồi thường." Vì cô, dù có phải đền bù với giá trên trời thì anh cũng không sợ, tiền có thể kiếm lại được, nhưng nếu để mất cô thì mãi mãi cũng không lấy lại được.

Nghe thấy Dung Lạc trả lời, Mộc Yên không nhịn được oán thầm: Quả nhiên là kẻ có tiền, cái gì cũng không thèm để ý. Một viên chức nhỏ ở tòa soạn giống như cô nếu mà rộng rãi như anh thì chắc sẽ có một ngày phải nhịn đói.

Chiếc xe Lamborghini màu trắng dừng lại trước cửa khách sạn Rhino, một bồi bàn đeo găng tay trắng tiến lên mở cửa xe, cung kính chờ bọn họ đi xuống rồi dẫn bọn anh vào đại sảnh đã được sắp xếp tốt của khách sạn.

Dưới ánh đèn thủy tinh xa hoa, trên bàn cơm dài được trải một chiếc khăn trắng như tuyết, dao nĩa bằng bạc được đặt trên mặt bàn gốm sức tinh xảo, ly thủy tinh chân dài còn sủi bọt của rượu sâm banh. Đây đúng là một buổi dạ tiệc, Mộc Yên nhìn mọi người mặc váy dài, đi giày tây trang ở xung quanh, rồi lại nhìn lại quần áo bình thường trên người, cô giật nhẹ tay áo của người bên cạnh nói, "Lạc Lạc, anh thật sự muốn em mặc thế này tới đây tham gia buổi tiệc thượng lưu này hả?"

Dung Lạc ôm lấy cô vừa đi về phía trước vừa nhẹ nhàng cười nói, "Cục cưng rất hay thu hút sự chú ý của người khác, như vậy cũng rất tốt." Trong cái vòng luẩn quẩn của giới xã hội này có rất nhiều người quyền quý, anh không muốn cục cưng của anh bị người khác dòm ngó.

Trên thực tế, Dung Lạc luôn không thích nơi đông người, nhưng vì hôm nay có bản hợp đồng nên không thể không đến nơi đối phương hẹn. Sợ rằng hôm nay sẽ về khuya, thời gian ở với Tiểu Yên cũng sẽ ít hơn, sau khi lo lắng suy nghĩ thì liền chạy đến tòa soạn báo đón cô đến đây.


Ở một góc sáng sủa yên tĩnh, bởi vì có cây xanh thấp thoáng nên giống như ngăn cách với bữa tiệc náo nhiệt bên ngoài.

----- susublue ~ diendan -----

Mộc Yên nhìn bóng lưng người phía trước, cả người là tây trang màu đen thẳng tắp, tuy rằng là ngồi nhưng Mộc Yên vẫn đoán được người đó nhất định rất cao. Tay cầm ly sâm banh chặt đến mức lộ rõ khớp xương. Càng tới gần, Mộc Yên càng có thể thấy rõ bộ dáng của anh ta, cằm rõ nét cứng ngắc, trên sống mũi cao thẳng là một chiếc kính đen, đằng sau đó là một đôi mắt sắc bén như chim ưng. Xã hội thượng lưu quả thật không thiếu đàn ông anh tuấn nhưng người trước mắt lại khiến người khác kinh sợ, khí chất tỏa ra khiến người khác không thể rời mắt được. Hơn nữa, Mộc Yên ngửi thấy hơi thở quen thuộc trên người đối phương, hơi thở tàn ác có dính máu tươi. Đây tuyệt đối không phải là người làm ăn bình thường, nghĩ đến đây đôi mắt của cô cũng dần dần trở nên u ám.

"Dung thiếu." Anh nhìn thấy người đi tới thì đứng dậy cười khẽ, Mộc Yên kinh ngạc, không biết vì sao khi người đàn ông lạnh lùng cứng rắn này cười rộ lên thì trong đầu cô lại hiện lên bốn chữ "Nhã nhặn cặn bã", nhất là cặp mắt kính trên mũi anh, cô cảm thấy rất giống.

"Lương tổng giám đốc đợi lâu rồi." Khác hẳn với Lương Đình Hạo, lúc gặp mặt người ngoài Dung Lạc luôn duy trì sắc mặt băng hàn. Nói xong lời khách sáo, nhìn cử chỉ hành vi thì có thể thấy anh hoàn toàn không có cảm giác có lỗi.

Mộc Yên khiếp sợ vì Dung Lạc biến sắc mặt quá nhanh, cô thật sự không thể tưởng tượng được người đàn ông dịu dàng mấy giây trước còn áp sát vào vành tai và tóc mai gọi cô một tiếng "Cục cưng" kia và người lạnh lẽo như băng này là cùng một người. Anh trở mặt còn nhanh hơn lật sách.

"Vị này là?" Nhìn người trong lòng Dung Lạc, Lương Đình Hạo kinh ngạc. Dù sao Dung Lạc luôn lạnh nhạt, đột nhiên trong ngực anh xuất hiện một "Thiếu niên" hoặc là "Thiếu nữ" xinh đẹp như vậy thật sự khiến anh khiếp sợ.


"Vợ của tôi." Lời giới thiệu đơn giản nhưng lại làm cho Lương Đình Hạo nhìn Mộc Yên với ánh mắt đầy thâm ý. Lúc này, Mộc Yên cũng không ngờ Dung Lạc lại giới thiệu mình như vậy, dù sao bọn họ vẫn chưa kết hôn, trên pháp luật vẫn không phải quan hệ vợ chồng.

"Sao?" Lương Đình Hạo khiếp sợ cất cao giọng, "Thật sự không ngờ Dung thiếu lại có người trong lòng nhanh như vậy."

"Lương tổng giám đốc hẹn tôi đến đây chắc không phải chỉ muốn nói mấy cái này thôi chứ." Dung Lạc không muốn nói nhiều về Tiểu Yên của anh cho người ngoài biết, dù sao thân phận của cục cưng càng ít người biết càng tốt, anh sợ có một ngày cô bị người khác bắt để đe dọa anh.

"Đương nhiên là có chuyện quan trọng hơn muốn bàn với Dung thiếu rồi." Từ khi bắt đầu bàn bạc, Lương Đình Hạo luôn duy trì nụ cười ở khóe miệng, nhưng Mộc Yên lại cảm thấy anh ra cười rất xa cách.

Buông ly thủy tinh trong tay ra, Lương Đình Hạo cười yếu ớt, "Về dự án phố buôn bán tại thị trấn cổ xưa của Dung thị ở thành phố A, ban giám đốc hội nghị đã thông qua, chúng tôi cảm thấy vẫn nên để nhiều nhà đầu tư cạnh tranh với nhau thì sẽ tốt hơn."

Dung Lạc nhíu mi, "Ý Lương tổng là muốn phá bỏ hợp đồng với Dung thị sao.” Anh nheo mắt lại, cả người đầy hơi thở nguy hiểm.

"Không không, Dung thiếu nói vậy là sai rồi." Lương Đình Hạo vội vàng giải thích, "Thực lực và tài chính của Dung thị chúng tôi đều thấy rất rõ ràng, nhưng giá mà ngài đưa ra thật sự không phù hợp với tiêu chuẩn của chúng tôi."

"Cho nên Lương tổng liền chuẩn bị áp dụng hình thức cạnh tranh cho các nhà đầu tư khác?" Dung Lạc hừ lạnh, từ trước đến nay thứ Dung thị coi trọng thì người khác đều không dám mơ tưởng.

Lương Đình Hạo hớp một ngụm rượu, giọng nói hòa hoãn, "Dù sao cạnh tranh với nhau mới công bình không đúng sao."

Công bằng? Thương gia cạnh tranh mà nói là công bằng, tất cả đều đặt lợi ích lên hàng đầu.


"Được, nếu Lương tổng đã nói như vậy thì cứ làm như vậy đi." Thứ Dung thị muốn thì không ai lấy được, Dung Lạc rất có tự tin.

Khi Dung Lạc và Lương Đình Hạo bàn bạc chuyện thu mua thì Mộc Yên lại nhìn về phía nữ phục vụ đang bưng khay không ngừng đi về bên này.

Người phụ nữ diện mạo bình thường lúc đi tới đây thì trên khay cũng đã không còn rượu nữa, cầm lấy một ly sâm banh đưa cho Lương Đình Hạo, ngay khi cô chuẩn bị đưa một ly cho Dung Lạc thì lại bị một đôi tay tinh tế trắng noãn nhận lấy.

"Tiểu thư cám ơn nhưng anh ấy không cần." Đôi mắt sâu thẳm, vươn tay nhét ly rượu lại trong tay nữ phục vụ, Dung Lạc và Lương Đình Hạo đều quay đầu lại, Mộc Yên lại nở một nụ cười an tâm với Dung Lạc. Buông tay anh ra cô xoay người nhìn ánh mắt run sợ của nữ phục vụ, dien*dafn;lle#quys&do0n rượu sâm banh trong ly rượu bị dao động, nhân lúc không ai chú ý, Mộc Yên và nữ phục vụ âm thầm dùng sức, các cô đều nắm ly rượu, tuy rằng trên mặt không hề thay đổi nhưng ánh mắt lại đang đối kháng lẫn nhau.

Cuối cùng nữ phục vụ lùi từng bước, ổn định ly rượu, ánh mắt không còn giống như lúc nãy nữa. Đôi mắt âm u, đè nén cảm xúc và lửa giận của mình.

"Lạc Lạc, em đi toilet một chút." Xoay người, Mộc Yên lắc lắc cánh tay Dung Lạc mỉm cười.

"Đi đi." Vỗ vỗ tay cô, lúc nhìn ánh mắt cô thì liền trở nên mềm mại.

Trong một góc khuất, hai bóng người đứng ở mái hiên tầng hai mươi của khách sạn Rhino.

"Vì sao cản tôi?" Nữ phục vụ mở miệng chất vấn, nổi cơn giận dữ không chút che lấp, lớp mặt nạ cải trang trên mặt cũng bị xé rách, cả người đầy sát khí.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui