Thịnh Sủng Bà Xã Phúc Hắc

Edit: susublue

Bởi vì mấy người Mộc Yên đứng ở đại sảnh lầu một nên nhanh chóng hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người. Nhưng nếu bọn họ đã không sợ mất mặt, Mộc Yên cũng sẽ theo hầu.

"Mộc Yên, cô còn có lương tâm hay không?" Mộc Cẩm chỉ vào cô, không còn hình tượng của ngày thường.

"Tiểu Cẩm, con làm cái gì vậy." Hứa Nhã Như nhìn người bốn phía cau mày kéo Mộc Cẩm.

"Mẹ, mẹ kéo con làm cái gì?" Mộc Cẩm trừng mắt, "Ba sinh bệnh, cô ta làm con gái cũng không biết đi thăm."

Mộc Quốc Hồng sinh bệnh, nghe thế phản ứng đầu tiên của Mộc Yên là sửng sốt, "Ba thế nào?"

"Cô còn có mặt mũi hỏi sao?" Mộc Cẩm thở hổn hển đi về phía trước hai bước, "Mộc Yên, thật không biết tim cô có phải đã đóng băng rồi không."


Lòng của cô đã đóng băng, được rồi, có lẽ từ lúc bị đuổi ra khỏi nhà họ Mộc đến nước Mỹ sống không chết lòng của cô đã hoàn toàn đông lại.

"Tiểu Yên, đừng náo loạn ở bên ngoài, có thời gian thì đi thăm ba con đi." Trong mắt Hứa Nhã Như có chút nước mắt, giống như mẹ hiền cầu xin đứa con gái không nên thân.

Người bốn phía càng ngày càng nhiều, nghe đoạn bọn họ đối thoại của bọn họ hình như mọi người đều đón nhận quan điểm của Hứa Nhã Như và Mộc Cẩm, diễn[Dànn>lle;;quyd00n ánh mắt bọn họ nhìn Mộc Yên đầy khinh bỉ, có chán ghét, thậm chí bắt đầu nghị luận cô là người có lỗi. Rốt cục, ở trong mắt người khác cô trở thành một đứa con gái bất hiếu không có lương tâm khiến mẹ tức giận đến khóc.

Mộc Yên không muốn giải thích cái gì, cũng không có gì để giải thích, cô lạnh lùng nhìn bốn phía, xem bọn anh có thể náo loạn đến cỡ nào!

"Tiểu Yên, con về thăm ba đi, ông ấy bị bệnh mà miệng vẫn luôn nhắc tới con." Hứa Nhã Như đã bắt đầu khóc thút thít, nước mắt chảy cuồn cuộn không ngừng.

Sắc mặt Mộc Yên vẫn lạnh nhạt như trước, âm thanh chỉ trích của mọi người cũng càng ngày càng cao.

"Mẹ, làm gì phải nói nhảm với cô ta nhiều như vậy, mẹ cũng không phải không biết cô ta có ý chí sắt đá." Mộc Cẩm nhìn thấy Hứa Nhã Như khóc, lại đau lòng không chịu nổi, trừng mắt nhìn Mộc Yên đầy hung dữ.

"Tiểu Yên, mẹ biết con vẫn chán ghét mẹ, mẹ không tốt chỗ nào con nói ra để mẹ sửa được không?" Nước mắt của Hứa Nhã Như chảy nhiều hơn, "Nhưng ba con bị bệnh là sự thật."

Mẹ sao? Mắt Mộc Yên lại lạnh thêm ba phần, từ khi nào mà bà ta đã trở thành mẹ của cô!

Hai mẹ con này có tâm trạng diễn kịch ở đây, nhưng cô không có kiên nhẫn đứng đây để xem đâu. Không muốn để ý tới việc bọn họ đang lên án mình, Mộc Yên xoay người tính rời khỏi cái nơi gây chú ý này.

"Mộc Yên!" Mộc Cẩm gào lên, "Lương tâm của cô bị chó ăn rồi sao? Chẳng lẽ muốn mẹ quỳ xuống cầu xin cô, cô mới trả lời sao?"


Mộc Yên cười lạnh, "Tôi cũng không nói vậy, nếu các người có hứng thú làm vậy, thì mời tự nhiên, thứ cho tôi không thể theo hầu."

"Mộc Yên cô thật sự là nghiệt chủng, cô lợi hại!" Mộc Cẩm đau lòng lau nước mắt cho Hứa Nhã Như, lúc quay đầu nhìn về phía Mộc Yên thì trong mắt không che giấu được sự căm thù.

"Tiểu Yên, mẹ cầu xin con về nhà thăm ba được không?" Không biết sao đột nhiên Hứa Nhã Như lại nhào tới, túm cánh tay Mộc Yên. Mộc Yên nhíu mày, cánh tay trái của cô bị thương, bị Hứa Nhã Như túm một cái như vậy, cô đột nhiên cảm thấy vô cùng đau đớn.

"Mời bà buông ra." Mộc Yên nhíu mi. Tuy rằng cô không giống Dung Lạc, nhưng bởi vì trong lòng cô có bóng ma từ nhỏ nên có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng. Cô không thích người khác tùy tiện chạm vào cô.

"Tiểu Yên, mẹ van cầu con, van cầu con được không?" Hứa Nhã Như rơi lệ càng dữ dội, cô sống chết ôm cánh tay của Mộc Yên không chịu buông ra.

"Bà buông ra!" Đột nhiên ánh mắt của Mộc Yên rét lạnh, trong đó có khí thế uy nghiêm đáng sợ tới mức khiến Hứa Nhã Như giật mình thiếu chút nữa quỳ gối xuống, tay cầm cánh tay của Mộc Yên cũng theo đó buông ra.

"Mộc Yên, sao cô dám nói chuyện với mẹ tôi như thế?" Mộc Cẩm nổi giận đùng đùng đi tới, kéo lấy cánh tay bị thương của Mộc Yên, "Kéo cô thì sao, tôi không buông tay đó, xem coi cô có thể làm gì?"

Mộc Cẩm dùng sức cầm cánh tay của Mộc Yên, Mộc Yên đau đến nỗi luôn nhíu mày.


"Buông ra!" Cô lạnh lùng nhìn cô ta.

"Không buông, cô có thể làm gì!" Mộc Cẩm tức giận trừng mắt nhìn cô.

"Tôi nói lần cuối cùng, buông ra!" Tuy rằng tiếng nói của cô vẫn như trước, không lớn, nhưng lại đầy khí lạnh làm cho Mộc Cẩm sợ tới mức co rúm lại. Nhưng người chết vì sĩ diện, rõ ràng có chút sợ hãi nhưng cô vẫn cắn răng chống cự.

Xoay người thật mạnh, Mộc Yên quăng Mộc Cẩm đang nắm chặt cánh tay mình xuống đất.

Nhưng đồng thời Mộc Cẩm lại không cam lòng tiếp tục xông lên, muốn kéo vạt áo của cô, "Cô không được đi!"

Mộc Yên chán ghét đến cực điểm vội vàng đẩy cô đang dựa sát vào mình ra, nhưng rõ ràng cô không dùng quá nhiều lực, nhưng Mộc Cẩm đã bị cô đẩy xa ra một mét, đập thẳng vào cột đá trong đại sảnh.

"Tiểu Cẩm!" Mộc Yên xoay người nghe thấy tiếng khóc khô cả cổ của Hứa Nhã Như, diễn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận